Yến Hạc Hành cảm thấy sự việc đột nhiên xảy ra ngày hôm đó không đơn giản là do thổ phỉ làm loạn như vậy, vuốt chùm râu bạc đầy ẩn ý nói: "Nói chung là, con cứ quan sát xem, mấy ngày tới thể nào cũng sẽ xảy ra chuyện."
Yến Vân Chi hỏi ông dựa vào gì để khẳng định, ông chỉ thần bí cười cười mà đáp bằng hai chữ "trực giác", làm y không nói được chữ phản bác nào.
Lúc đó, trăng ở bên ngoài căn phòng nhuộm đỏ như máu, gió lớn thét gào, trong núi sâu như có bóng ma lởn vởn, cành cây cổ thụ che hết bầu trời bắt đầu múa may thành những hình thù kỳ quái, bóng in lên mặt đất như bước chân của yêu ma quỷ quái, quỷ dị đến khiếp người. Bên trong phòng thì lại được sưởi ấm bằng lò lửa, hơi trà phảng phất mang lại bầu không khí yên bình, hai nam tử áo trắng một già một trẻ ở giữa tiếng gió phần phật bình chân như vại, trò chuyện vui vẻ.
Đến tận buổi sáng ngày hôm sau, gió bắc vẫn không ngừng lại. Mùa đông ở Lạc Kinh vốn ẩm ướt lạnh lẽo, khiến Tang Kỳ ở Tây Bắc trở về thật sự không thích nghi được, một cơn gió nổi lên càng cảm thấy lạnh tới thấu xương, cho nên nàng đưa ra một quyết định khó nhằn - ngủ nướng. Liên Phiên gọi vài lần, nàng đều kiên quyết giả vờ không nghe thấy, vùi đầu trốn ở trong chăn giả chết.
Cuối cùng không còn cách nào, Liên Phiên đành phải dùng đến đại tuyệt chiêu, trực tiếp nắm lấy một góc chăn kéo xuống, phá hủy sự ngái ngủ của nàng, mặt mày đanh thép nói: "Còn không chịu dậy nữa, người quên hôm nay là ngày mấy rồi à?"
Tang Kỳ vẫn rên rỉ giãy giụa, nhắm mắt ở trên giường lăn qua lăn lại, rầm rì nói: "Aaa, cả người ta đều chua, không muốn đi học."
Liên Phiên dở khóc dở cười, "Ai nói bắt người đi học?"
Tang Kỳ nghe vậy trợn mắt trừng nàng, hiên ngang lẫm liệt kéo chăn về, thở phào nói: "Không đi học thì ngươi gọi ta dậy làm gì." Đắp chăn lên định bụng ngủ tiếp.
"Không cần đi học, chỉ là phải vào cung thôi." Thấy nàng không giống giả vờ ngủ, Liên Phiên cũng không kéo chăn, chống nạnh nhướng mày nói.
... Oái, thì ra là ngày phải báo cáo với hoàng đế thành quả học tập của bản thân. Bây giờ Tang Kỳ mới nhớ ra, thảm thiết kêu một tiếng, nhảy từ trên giường xuống, tay chân luống cuống, dùng tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo, nhìn gương kiểm tra một lượt. Váy dài phết đất đan xen giữa hai màu trắng đỏ, tay áo rộng dài màu vàng nhạt thanh thoát, bên trên thêu hình dòng nước gợn sóng, đong đưa men theo thân người, đôi chỗ có nét cuồn cuộn. Mái tóc đen dày chỉnh tề, buộc bằng dây lụa... Ừm, có thể gặp ngài ấy được rồi.
Sau đó kéo dải lụa đỏ trắng xen kẽ choàng lên, vội vã chạy ra cửa. Xe ngựa phóng một đường nhanh như chớp đã đến hoàng cung. Xuống xe xong, nàng lại chạy bước nhỏ một lát, đến cửa điện mới thong thả bước chân, từ từ hô hấp, ngẩng đầu ưỡn ngực, làm vẻ tự nhiên mà đi vào.
Ai ngờ vừa vào cửa đã phát hiện có chuyện lớn không tốt lành mấy.
Không biết xui xẻo thế nào mà cả Yến Vân Chi lẫn Phùng Mặc đều đang ở đây.
Bàn tay giấu trong tay áo của Tang Kỳ nắm lại, âm thầm nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, không cần so đo cùng nam tử áo trắng kia, coi y là củ cải trắng là được, nói nhẹ cười duyên chào hỏi hoàng đế, sau đó lại chuyển sang bọn họ, chắp tay nói: "Đệ tử Tang Kỳ bái kiến Yến Tư nghiệp, Phùng Tiến sĩ."
Hoàng đế thanh thanh giọng, giống như nàng dự đoán, hỏi về tình hình chuyện học ở Quốc Tử Giám.
Tang Kỳ trái lương tâm mà đáp: "Khá tốt."
Hoàng đế đen mặt, "Trẫm không phải hỏi chuyện này..."
Tang Kỳ hơi hơi ngẩng đầu, dùng vẻ mặt khó hiểu biểu cảm dò hỏi vậy là chuyện gì.
Hoàng đế đâu thể hỏi thẳng "Có phạm phải lỗi lầm gì để ta nắm đầu ngươi đá ra khỏi trường không?" được, tròng mắt chuyển động, đổi thành hỏi Yến Vân Chi và Phùng Mặc xem biểu hiện và thành tích của nàng ở trên lớp như thế nào.
Phùng Mặc vừa nghe hỏi đến mình, không chút cẩu thả mà làm một cái đại lễ, kính cẩn nghiêm túc nói: "Khởi bẩm bệ hạ, Tang thị thường xuyên ngủ gật trong giờ kinh sử, thành tích hai lần thi gần nhất cũng là từ dưới đếm lên. Biểu hiện lẫn thành tích trên lớp... đều không quá khả quan."
Hoàng đế nghe xong, tuy giả vờ giận dữ nhíu mày, nhưng khóe miệng lại lơ đãng giương lên.