"Thật đó." Nàng đằng hắng, kể sơ lại với Yến Vân Chi chuyện mình bị tập kích và bị kiếm pháp của lão giả kia làm cho choáng ngợp, rồi nói: "Sau đó ta hỏi thăm mãi mà vẫn không ra, đành phải dùng đến cách này. Cảm thấy biết đâu sẽ có ngày lại gặp được ông ấy."
Nhưng nàng cũng biết rõ, có lẽ đêm đó chỉ là trùng hợp, khả năng gặp lại cực kỳ nhỏ. Căn bản chỉ là cố gắng trong vô vọng, không ngờ lại được mèo mù vớ phải chuột chết, hôm nay lại cho nàng lĩnh ngộ được võ nghệ bất phàm của Yến Vân Chi. Xem động tác của hắn nhẹ nhàng tùy ý, cũng giống như kỹ xảo thế thủ mà thắng, nàng liền thay đổi ý định, quyết tâm nắm chắc cơ hội gần ngay trước mắt này. . Đam Mỹ Hay
Đây là chuyện lớn nhất, so với tặng túi tiền hay ngắm đèn lòng đều quan trọng hơn, nên nàng liền vứt hai chuyện cỏn con kia ra sau đầu.
Tầm mắt Yến Vân Chi dừng trên trường thương hồng anh trong tay nàng, khẽ mỉm cười, càng ra vẻ như người cõi trên, khuyên nhủ: "Đừng đợi nữa, cũng dừng ý nghĩ không giới hạn này ở đây đi. Không bằng ngoan ngoãn đi luyện nữ công gia chánh, túi tiền lần trước ngươi thêu thật không còn gì để nói."
Ơ, từ khi nào mà cái con người này lại phúc hắc như vậy? Chê bai thẳng thừng vậy luôn?!
Tang Kỳ tức đến bốc hỏa, bên kia lại như không có việc gì mà bỏ đi.
Trời đã khuya, nàng cũng chẳng có tâm tình luyện tập nữa, trong lòng thầm vẽ bùa nguyền rủa Yến Vân Chi, quay trở về nhà.
Liên Phiên chờ đến gà gật, thấy nàng sắc mặt không tốt thì lập tức tỉnh ngủ, ngạc nhiên nói: "Đi ra ngoài tìm sư phụ sao mà lại nổi giận rồi, ai chọc người?"
"Đừng nói nữa, có vài người á, có chút bản lĩnh liền hất mặt lên trời, tự cao tự đại, mắt chó khinh người, đúng là uổng mặt làm thầy." Tang Kỳ không vui oán giận vài câu.
Không lẽ là bái sư thành công rồi, vậy tại sao còn không vui nữa chứ... Liên Phiên nghe được mà chẳng hiểu chuyện gì.
Tang Kỳ lôi kéo nàng càm ràm cả buổi, hung hăng đem hết cục tức với Yến Vân Chi xả sạch ra ngoài, mới nguôi giận được một chút.
Nửa đêm nằm trên giường, đôi tròng mắt đen láy chớp chớp, bắt đầu suy nghĩ, bây giờ... Phải làm sao để Yến Vân Chi dạy võ công cho mình đây? Một người thì xa tận chân trời, một người thì gần ngay trước mặt mà lại với không tới, chạm không được. Muốn tìm một người sư phụ thật là khó mà.
Hiện giờ trong đầu nàng đang rất rối ren, lại nghĩ đến hai người nọ, không khỏi nhíu mày.
"Àiii, trà ngươi nấu vẫn cứ khó uống như vậy." Lão giả áo trắng bình luận không chút khách khí, vẻ mặt ghét bỏ nhìn chén trà nước nhất trong tay, đổ sạch một ly Ngọc Hồ Bích Loa Xuân mỗi năm chỉ sản xuất được bốn lạng, không chừa một giọt.
Mà người nửa đêm đem theo lá trà đặc biệt này đến nơi núi sâu rừng già thăm ông, Yến Vân Chi cũng một thân áo trắng ở đối diện không hề nổi giận, cười nhẹ tiếp lời: "Nhị thúc cũng vẫn có tinh thần như xưa."
"Lão phu có tinh thần là bởi vì, trở về Lạc Kinh lại gặp chuyện lạ." Lão giả áo trắng vuốt bộ râu dài, kể lại chuyện nửa đêm hôm nọ trở lại Lạc Kinh, vừa hay cứu được một tiểu cô nương bị bao vây cho y nghe.
Hóa ra ngày đó người Tang Kỳ gặp không ai khác ngoài người của Yến gia từng được xưng là phong lưu thiên hạ - Yến Hạc Hành đã ẩn cư du ngoạn này.
Yến Vân Chi nghe xong, như có suy nghĩ gì mà nhướng mày, cười nói: "Nhị thúc không màng thế sự đã lâu, vậy mà cũng ra tay lúc gặp chuyện bất bình, hẳn là cô nương kia có gì đó đặc biệt, không giống người thường."
"Lời này sai rồi." Yến Hạc Hành lắc đầu phủ nhận nói, "Chỉ là tiện đường, lại thêm ngứa tay thôi."
Qủa nhiên... là tác phong của ông. Yến Vân Chi rũ mi uống trà, cười, nói lại một lần những chuyện mình biết về sự kiện ấy.
Yến Hạc Hành nghe xong lại lắc đầu, ngắt lời nói: "Chuyện không phải là thế đâu."