Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 79: Chương 79




CHƯƠNG 79: Bàng hoàng vô cùng  

Lần này Tịch Ly và Viên Liệt đi bình loạn Hoàng Y giáo, có chút bất đồng với những lần hành quân trước, chuyến này diệt giáo, bình loạn, còn thêm cứu nạn thiên tai! Trọng tâm là cứu trợ tình hình thiên tai vùng Hoàng Hà… Trên quan điểm của Ân Tịch Ly, việc này trọng yếu hơn rất nhiều so với bất kỳ chuyện gì khác!

Trước khi hành quân, thu xếp một trận ắt không thể thiếu.

Đâu còn Trần Miễn, Ân Tịch Ly đành phải đích thân thu thập mọi thứ, nguyên bản hắn rất bừa bãi. Đang bới tung phòng ốc, chợt nghe có người ngoài cửa nói vọng vào, “Ngươi không mang theo chăn mền mà đem nhiều sách như thế có ích gì a? Đợi chết cóng rồi lấy sách làm củi thiêu ngươi a!”

Tịch Ly nheo mắt quay đầu lại, nói năng độc địa như thế chỉ có Hạ Vũ.

Quả nhiên, bắt gặp Hạ Vũ khoanh tay đứng phía sau, dựa vào cửa chính quan sát hắn. Tuy dáng dấp thay đổi, nhưng đức hạnh cùng bản chất lại quay về thời điểm ban đầu, vẫn dài dòng lằng nhằng y như cũ!

“Ngươi ra ngoài giùm ta!” Hạ Vũ tống khứ Ân Tịch Ly ra khỏi phòng, trở vào trong giúp hắn thu thập hành lý.

Tịch Ly ra tới cửa, phát hiện trên bàn có mấy bao hành lý, liền quay qua hỏi, “Ngươi cũng theo ta đi a?”

“Ân.” Hạ Vũ gật đầu, “Mấy cái giáo a phái a kiểu này thường thạo dùng độc, ta không theo sao được?”

Tịch Ly nhận thấy sắc mặt Hạ Vũ tối đi… Nổi giận ư?

Thu thập một hồi, Hạ Vũ thực sự phát cáu, quăng gối đầu của Ân Tịch Ly xuống đất chà đạp, “Ngươi mắc cái chứng gì a, đem Trần Miễn đuổi đi, lấy mẹ ai đến chiếu cố ngươi a? Toàn hại lão tử phải giúp ngươi sửa soạn.”

Tịch Ly ngồi bên cửa, nhìn mà khiếp đảm, lẳng lặng ôm đống sách tại góc tường đi chỗ khác, tránh cho một hồi bị Hạ Vũ xé nát.

Hạ Vũ bộc phát cơn thịnh nộ, vừa giẫm gối đầu vừa đạp chăn, cuối cùng tạm hả giận, giúp Ân Tịch Ly thu thập xong hai bao hành lý lớn, đem ra đặt lên bàn, “Xe đâu?”

Tịch Ly theo sau hắn, vươn một ngón tay chọc chọc hắn, “Đâu cái gì, ngày mai chúng ta mới khởi hành mà.”

Hạ Vũ ngẩn người, “Thật không?”

Tịch Ly đặt sách xuống bàn, hỏi hắn, “Ngươi lại xích mích với tiểu tử Tiêu Lạc sao?”

Hạ Vũ quay đầu lại, trầm mặt lạnh lùng, “A?”

Tịch Ly chột dạ, ngồi cách ra xa một chút, rụt rè hỏi, “Nếu không sao ngươi lại phát cáu như thế?”

Hạ Vũ bâng quơ nhìn đám lá rụng trên mặt đất, nhíu mày, “Ngươi nghĩ chúng ta vượt đường xa từ trấn Thanh Vân đến đây để làm gì?”

Ân Tịch Ly chống cằm, tự chỉ vào mình, “Ta tới cứu muôn dân thiên hạ.” Rồi lại chỉ sang Hạ Vũ, “Ngươi tới tìm chỗ chết.”

Hạ Vũ nghe Tịch Ly trêu, một hồi lâu thở dài, “Ngươi nói…. Phải chăng ta nên rời đi?”

“Ngươi đi đâu chứ?” Tịch Ly hỏi, “Đừng bỏ đi như vậy, cô quạnh lắm, cứ như kẻ thương tâm đơn độc phiêu bạc nơi chân trời.”

“Kẻ thương tâm thôi thì xá gì, người tuyệt vọng mới phải lưu lạc cuối trời.”

“Nghiêm trọng thế a?” Tịch Ly đứng dậy, hướng sang cửa đối diện nhìn quanh hất đầu ra dấu với một tiểu nha đầu, ý bảo nàng mang rượu tới.

Chỉ chốc lát sau, nha đầu nọ bưng đến một vò rượu cùng hai cái chén, rồi vội vàng xoay người chạy mất.

 “Sao hạ nhân ở phủ ngươi ai cũng thế?” Hạ Vũ thắc mắc, “Cứ làm như kẻ trộm vậy.”

“Ta bảo bọn họ cố đừng để ta nhớ rõ hình dạng và dung mạo của bọn họ, ta cũng tránh không nhìn họ.” Ân Tịch Ly nhíu mày.

“Vậy làm sao người ta trung thành với ngươi được?” Hạ Vũ nhíu mày.

“Được a.” Tịch Ly nhếch miệng, “Ta cấp nhiều bạc mà!”

Hạ Vũ lắc đầu cười, “Ngươi có nói trước với bọn họ chưa a, nguyên nhân phải lạnh lùng như thế là không muốn bọn họ gặp nguy hiểm.”

“Không cần phải nói, thông minh sẽ hiểu a.” Tịch Ly châm rượu xong, nâng lên uống, “Hảo tửu, đến! Sầu cái gì a, không say không về!”

Hạ Vũ cầm lấy chén rượu, giương mắt nhìn Ân Tịch Ly, “Ngươi thấy, ta và Tiêu Lạc có tương lai không? Hai ta tính ra mạng không hợp sao? Phải chăng sẽ có ngày phải cách biệt chân trời?”

“Ngốc a ngươi.” Tịch Ly đẩy Hạ Vũ một cái, có chút thô bạo, khiến người Hạ Vũ chao đảo, rượu trên tay cũng bị hất ra đến nửa chén, “Nếu đã chia cách, thì nơi nào chẳng là chân trời?”

Hạ Vũ ngẩn người, sau đó cười bật cười ha hả, hai người nâng ly cạn chén mà uống.

Viên Liệt đang định đến tìm Ân Tịch Ly thảo luận về chuyến hành quân lần này, vào sân, lại thấy hắn và Hạ Vũ đang say sưa.

“Hai ngươi còn uống nữa thì sẽ trở thành tửu quỷ mất.” Viên Liệt bước đến cướp bình rượu, bày ra một đống lớn bản vẽ hắn tìm tới cho Ân Tịch Ly, “Đây là bản đồ địa hình, lần này khá phiền phức.”

“Vùng Hoàng hà đại thể đều là đất bình nguyên, chẳng hề có núi non hiểm trở, sợ gì chứ?” Hạ Vũ thắc mắc.

“Then chốt là hiện tại đang thiên tai.” Tịch Ly mở bản vẽ ra xem, “Chúng lại có mục đích hủy đê gây lụt. Ngươi xem… Những thành thị bị ngập này, đều trở thành đầm nước lớn, dễ thủ khó công, là lá chắn thiên nhiên.”

“Ngươi có biện pháp gì không?” Viên Liệt hỏi Tịch Ly.

“Ân… Âm thầm điều tra có vẻ được, nội ứng ngoại hợp gì gì đó.”

Hạ Vũ nghe xong vẫn thấy rất không thỏa đáng, “Nhưng nếu hai ngươi đều đi do thám, binh mã tính sao đây?”

“Giao cho Tề Diệc a.” Tịch Ly đáp.

“Tề Diệc cũng đi?” Viên Liệt thoáng chau mày.

Tịch Ly nhìn hắn với chút tiếu ý, “Thế nào, ngươi không muốn Tề Diệc theo?”

“Hắn không phải sẽ ở lại đây giúp Viên Lạc sao?” Viên Liệt hơi lo không có ai yểm trợ Viên Lạc, Viên Lạc sẽ bị chèn ép.

“A.” Ân Tịch Ly cười nhạt lấy một tiếng, “Ngươi còn sợ Viên Lạc bị người khác khi dễ, hắn không khi dễ người khác là đã tốt rồi.”

Viên Liệt ngẩng đầu nghiêm nghị, “Ngươi lại nữa rồi.”

“Yên tâm đi, đã có Tiêu Lạc chiếu cố cho Viên Lạc, mặt khác, ta còn để Tước Vĩ lão gia tử lưu lại nữa, trông cậy Tiêu Lạc hảo hảo giúp ta tận hiếu a, hơn nữa…Viên Lạc còn có cha ngươi và Tề lão vương gia, sợ cái gì?!”

Viên Liệt không ý kiến, Tịch Ly đã an bài thì tất ổn, bèn nói: “Ta đây đi phân phó nhân lực một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, ngươi đừng mê ngủ, buổi tối đừng uống say để còn tỉnh táo.”

Tịch Ly nhăn mặt nhăn mày, phất tay áo với hắn, ý bảo đã biết.

Viên Liệt lắc đầu, xoay người định đi, nhưng Tịch Ly cơ hồ đoán được gì đó, đuổi theo mấy bước, hạ giọng nói, “Uy, ta muốn gặp Tiêu Lạc, ngươi hãy giúp ta mời hắn đến dùng bữa tối.”

Viên Liệt nhìn hắn khó hiểu, Ân Tịch Ly đưa mắt ngầm bảo hắn nhìn ra sau nơi cách đó không xa Hạ Vũ đang ngồi bên bàn uống rượu giải sầu.

Viên Liệt khẽ nhíu mày, kéo hắn tới hành lang ngoài viện, vị trí ở ngoài tầm nhìn của Hạ Vũ.

“Ngươi có chi cứ nói a, úp mở cái gì chứ.” Tịch Ly vẫy tay áo nhìn hắn.

“Ngươi không biết tại sao Hạ Vũ tức giận ư?” Viên Liệt hỏi.

Tịch Ly lắc đầu, “Vì cái gì?”

“Tiêu lão Long vương gửi thư đến, đã định sẵn hôn sự cho Tiêu Lạc, muốn hắn lựa thời thành thân, để sớm được bồng tôn tử.”

Tịch Ly sửng sốt nửa ngày, đột nhiên nói, “Nếu lão Vương gia chỉ đơn thuần muốn tôn tử, ta thấy Hạ Vũ hoàn toàn có bản lĩnh khiến chính ngài sinh hai đứa, một đứa ở trong bụng đứa kia, thế còn không phải tôn tử?!”

Viên Liệt ngó trời, “Đối tượng thành thân là thanh mai trúc mã của Tiêu Lạc từ bé, người này có giao hảo. Trước đây rất nhiều mối đã bị Tiêu Lạc khước từ, Tiêu lão vương gia chuyến này bèn tiền trảm hậu tấu, tặng sính lễ xong hồi môn cũng thu rồi. Nếu Tiêu Lạc không chịu, chẳng khác nào từ hôn với một cô nương đã rước qua cửa, còn là người từ nhỏ hắn xem như muội muội, về sau không gả đi được ngươi bảo Tiêu Lạc phải tính sao đây?”

“Giúp nàng… tìm một mối khác, nếu xuất giá mà không có được tình cảm của Tiêu Lạc thì khác gì phải sống như quả phụ thủ tiết chứ?” Tịch Ly nhíu mày, “Hơn nữa, ngươi đã nói là thanh mai trúc mã, cô nương nọ không chừng cũng chẳng ưng ý, biết đâu người ta có ái nhân rồi.”

“Điểm ấy xem ra bất khả.” Viên Liệt cân cân nhắc nhắc, “Từ nhỏ Tiêu Lạc đã rất được hoan nghênh.”

“A.” Tịch Ly cười nhạt, “Ta và Hạ Vũ cũng rất được hoan nghênh, thì sao nào?”

“Ngươi chuyển hướng lên người ngươi làm gì hả?” Viên Liệt bất đắc dĩ, “Ngươi nên khuyên nhủ Hạ Vũ.”

“Ngươi bảo ta khuyên cái gì?” Tịch Ly hung hăng đạp trước cho Viên Liệt một cước, “Ta nói cho ngươi biết, nếu từ đầu Tiêu Lạc không hề nghiêm túc thì đừng đùa giỡn Hạ Vũ, tính tình Hạ Vũ ra sao ta rõ ràng hơn các ngươi, các ngươi trêu chọc hắn như thế, đến lúc hắn đứt ruột đứt gan, mỗi người các ngươi sẽ không được yên ổn!” Nói đoạn, xoay người bỏ đi.

“Ai!” Viên Liệt vội níu lấy.

“Còn gì nữa?” Ân Tịch Ly vừa tránh vừa mắng, “Hỗn đản, tuyệt giao với ngươi!”

Viên Liệt nổi giận, “Đâu phải ta có lỗi với Hạ Vũ, sao ngươi lại trút giận lên ta?”

“Lão tử thấy Tiêu Lạc chướng mắt, thì cả a miêu a cẩu bên cạnh hắn cũng chướng mắt!” Ân Tịch Ly xắn tay vén áo, “Ngày mai ta và Hạ Vũ sẽ trở về trấn Thanh Vân luôn!”

“Vậy ngươi không muốn cứu muôn dân thiên hạ nữa?” Viên Liệt mỉa mai hắn.

“Đến huynh đệ còn cứu không nổi, cứu cái giống gì thiên hạ muôn dân a!” Tịch Ly vẫn muốn đi.

Viên Liệt lôi hắn đến một chỗ xa hơn rồi giữ lại, “Ta bảo sao lần nào ngươi cũng không chờ ta nói xong, mà đã vỗ cánh bay như ngỗng vậy?”

Tịch Ly tưởng tượng ra hình ảnh một con ngỗng và hình tượng của bản thân…Trừng mắt.

“Đừng trừng, Tiêu Lạc biết Hạ Vũ tức giận cũng đang rất khẩn trương!” Viên Liệt nghiêm túc nói, “Hắn bảo ta cho hắn thời gian, hắn nghĩ cách.”

Tịch Ly khoanh tay, hỏi Viên Liệt, “Nếu đổi lại là ngươi, thì ngươi sẽ làm sao?”

Viên Liệt ngẩn người, “Sẽ không có khả năng là ta, cha ta biết ta có ý với ngươi.”

Tịch Ly đỏ mặt, Viên Liệt cư nhiên nói ra miệng.

Thoáng bức bối, Tịch Ly thẹn quá hóa giận mà đá người, Viên Liệt vọt ra sau hắn, “Ngươi nói thế nào bất hảo ngươi đánh, hảo cũng đánh, ngươi ứng xử có nguyên tắc hay không?”

“Có!” Tịch Ly vận sức rống, “Miễn là ngươi thì đánh!”

Viên Liệt đã quen rồi, cũng chẳng thèm tranh chấp với hắn, chỉ nói, “Lần này đúng lúc, chúng ra đi bình định Hoàng hà, nhờ ngươi trấn an Hạ Vũ, nói vài câu hữu ích đừng để hắn nản lòng thoái chí, Tiêu Lạc bảo, trong khoảng thời gian ấy hắn sẽ hảo hảo mà tính cách!”

Ân Tịch Ly cười cười, cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới hỏi, “Vậy nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”

“Ta nói rồi chuyện như thế sẽ không xảy đến với ta.” Viên Liệt đáp đầy tự tin.

“Ngươi đây là không muốn trả lời sao?” Tịch Ly lắc đầu, “Ngay cả vấn đề còn chưa đụng tới, đã bắt đầu lảng tránh rồi.”

“Ngươi đừng bận tâm nhiều như vậy.”

“Nếu là ta.” Ân Tịch Ly trái lại lên tiếng, “Nếu ta là Tiêu Lạc, căn bản không cần thời gian để chuẩn bị! Ta đã sớm nói trực tiếp với cô nương kia là không có khả năng, để nàng đi tìm tình yêu thật sự. Nói cha ta biết, ta thích Hạ Vũ, người muốn sao cũng được, chỉ cần ở cạnh hắn là tốt nhất rồi! Nếu tất cả đều phản đối, ta sẽ đưa hắn cao chạy xa bay. Hai ta văn võ song toàn, cứng cỏi hơn so với bất kỳ ai, dù lưu lạc chân trời góc bể cũng tiêu dao tự tại, cái chính là có thể ở bên nhau, không cần ngại ánh mắt kẻ khác!”

Viên Liệt nghe Tịch Ly nói xong, biết hắn vốn quyết đoán về mặt tình cảm, đôi khi bảo hắn oanh oanh liệt liệt cũng chẳng ngoa, thế nhưng Tiêu Lạc lại không có khả năng ấy, đành khuyên nhủ, “Ngươi từ nhỏ đã được phụ mẫu sủng ái muốn gì được đó, không hiểu được khoảng hiếu tâm ấy của Tiêu Lạc đâu.”

“Buồn cười, ta không hiếu thuận sao? Nhân nghĩa trung hiếu lễ nghi ta đều toàn vẹn, không hề có điểm nào quá phận!” Ân Tịch Ly giương mắt nhìn thẳng vào Viên Liệt, “Dù sao đi nữa ta đã nói rồi, ta thà rằng bản thân chịu ủy khuất, sẽ không để ái nhân của ta chịu uất ức! Chờ cái gì chứ? Lẽ nào đợi đến ngày bái đường thành thân mới nói ân hận? Thứ hèn nhát!” Nói đoạn, Tịch Ly xoay người sải bước đi.

Viên Liệt nén giận trong lòng, vì cái gì phải vô duyên vô cớ thay Tiêu Lạc nghe chửi một trận, đợi trở về sẽ đem toàn bộ những lời đó trả lại cho Tiêu Lạc.

Sắc mặt Tiêu Lạc khi đỏ khi trắng, có chút bất kham hỏi Viên Liệt, “Lần nào Tịch Ly cũng thẳng miệng như thế a?”

Viên Liệt bĩu môi, “Hắn đối với ngươi tính là khách khí rồi, nếu đổi lại ta chọc vào hắn, hắn sẽ coi ta như con rệp mà giẫm.”

“Ngươi cũng không trừng trị hắn?” Tiêu Lạc giận dỗi, “Thân phận ngươi thế nào… mà để bị một tên thư sinh quản chế.”

“Ai!” Viên Liệt khoát tay áo, “Đó không phải bị quản chế, hắn là nhân tài, nếu ai cũng thấu hiểu năng lực của hắn như ta phỏng chừng thiên hạ ít nhiều sẽ mang dã tâm với hắn, mỗi ngày quỳ xuống cho hắn đánh cũng chịu.”

“Nói vậy, ngươi ở cạnh hắn là bởi vì tài năng của hắn?” Tiêu Lạc thoáng sửng sốt.

Viên Liệt cười khổ, “Làm gì có khả năng…”

“Vậy vì sao phải nhân nhượng?” Tiêu Lạc mờ mịt, chẳng rõ là đang nói với Viên Liệt hay tự lẩm nhẩm, “Tính tình hắn như thế, vừa quái gở vừa khó gần, nhưng vẫn một mực khiến ta khắc ghi trong lòng.”

Viên Liệt ngồi xuống, mở một vò rượu cạn chén cùng hắn, “Cái loại tính tình không xấu cũng không quái, thiên ưng bách thuận thì thiếu gì, người trong thiên hạ nhiều thế, có mấy ai vừa xuất sắc vừa hết lòng vì ngươi như Hạ Vũ. Gặp được Hạ Vũ rồi, Tiêu Lạc ngươi còn có thể để mắt tới kẻ khác sao?”

“Cũng đúng…” Tiêu Lạc nhìn xa xăm, “Trước đây ta vẫn tiêu diêu tự tại, hiện thời bị Hạ Vũ ràng buộc, luôn có cảm giác tù túng, nhưng hễ tách khỏi hắn ta lại phát hoảng.”

Viên Liệt nghe xong ngẩn người, một hồi lâu, đứng dậy một tay đoạt lại cả chén và bình rượu, “Ngươi đừng uống rượu của ta.”

“Làm sao thế?” Tiêu Lạc ngơ ngác.

Viên Liệt ôm bình rượu bỏ ra ngoài, “Vừa rồi ta thật sự không nên biện hộ thay ngươi, lại bị Tịch Ly chửi cho, chính ngươi còn không làm rõ được Hạ Vũ có phải là duy nhất không, mà lại muốn người ta chờ ngươi, ngươi chẳng đáng mặt huynh đệ ta nên đánh ngươi mới phải! Ta đi tìm con ngỗng hung hăng kia uống đây.”

Tiêu Lạc thở dài, ngây người ra trong viện.

Không rõ qua bao lâu, bỗng dưng hắn đứng dậy tiến vào thư phòng, viết thật nhanh một phong thư giao cho gia nhân chuyển về nhà. Sau đó đứng lên, vội vã rời viện chạy đến tướng gia phủ của Ân Tịch Ly.

Tiêu Lạc mới vừa tới cửa, chợt nghe Ân Tịch Ly đang ầm ĩ bên trong, “Cấm uống rượu của ta!”

“Ta đã mắng Tiêu Lạc là hỗn đản, ngươi còn muốn sao nữa?” Thanh âm của Viên Liệt, “Đưa ta uống mấy ngụm.”

Một bên Tề Diệc khuyên nhủ, “Hai ngươi làm gì nha? Hợp lại uống rượu cũng không biết chọn thời gian, ngày mai đã xuất chinh rồi!”

Ngay lúc ấy, Tiêu Lạc bước đến.

Tất cả kinh ngạc nhìn hắn.

Tiêu Lạc nhìn lướt một vòng qua mọi người, sau cùng đường nhìn dừng lại trên Hạ Vũ, xuất ngôn cũng nhượng bộ với Tịch Ly, “Tịch Ly, chuyến này cho ta theo đi, để Tề Diệc lưu lại.”

Tề Diệc phát hiện bầu không khí bất thường, gãi gãi đầu nhìn mọi người, bụng nghĩ, thế này là sao vậy?

Tịch Ly cân nhắc một chút, gật đầu, “Kỳ thực cũng được…”

“Ta đây không đi nữa.” Hạ Vũ cướp lời, Tiêu Lạc nhíu mày, “Không được!”

Hạ Vũ thoáng ngỡ ngàng nhìn hắn.

“Ta vừa viết thư khước từ hôn sự rồi!” Tiêu Lạc nghiêm túc nói, “Nếu cha ta không thuận, thì không quay về nữa.”

Hạ Vũ mấp máy miệng, trong đôi mắt quang hoa bừng sáng.

Tịch Ly thở phào nhẹ nhõm, vươn tay vỗ vỗ Tề Diệc đang mục trừng khẩu ngốc kế bên, “Tề Diệc.”

“Ân?” Tề Diệc ngơ ngác nhìn Tịch Ly.

“Nếu ngươi lưu lại, ta có một yêu cầu, ngươi nhất định phải đáp ứng, đồng thời tuyệt đối phải nghe theo!”

“Được!” Tề Diệc gật đầu, “Tịch Ly ngươi yên tâm, muốn ta làm việc gì?”

“Bất luận ngươi đi đến đâu cũng phải đemTước Vĩ theo, đưa ra bất kỳ quyết định gì, dù rất nhỏ, đều phải hỏi qua Tước Vĩ. Bảo gì nghe nấy!” Ân Tịch Ly nói xong nhấn mạnh, “Bảo đảm an toàn cho hắn!”

Tề Diệc gật đầu, “Ta hiểu rồi, ngươi yên tâm.!”

Tịch Ly còn tuyển từ chỗ của Viên Liệt tới mười người đáng tin cậy nhất, công phu tốt nhất Viên gia quân cả ngày mười hai canh giờ thiếp thân bảo hộ Tước Vĩ.

Mặt khác, Tịch Ly còn muốn đi một nước rất lạ lùng… Nhờ Tước Vĩ giảng bài cho Tề Linh, dạy cho nàng vài thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.