CHƯƠNG 80: Như đã từng quen
Ân Tịch Ly cùng Viên Liệt dẫn dắt đại quân, ngay sáng hôm sau lên đường tiến đến vùng duyên ngạn Hoàng hà, cứu nạn thiên tai và bình loạn.
Đại quân viễn chinh đâu thể vô tung vô ảnh, chẳng được vài ngày, người người đều biết.
Đại quân của Ân Tịch Ly đi đến nơi nào, đại thể đôi bên đường đều hoan nghênh, đi cứu nạn thiên tai mà. Có điều khoảng thời gian này Ân Tịch Ly gặp phải chút phiền phức.
……
“Lại tới?” Tịch Ly tại bên trong quân trướng xem bản đồ, xua tên tiểu giáo đang cầm bạc đợi ngoài cửa, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đám người đó về sau đừng để ý đến bọn hắn nữa!”
Viên Liệt bước từ bên ngoài vào, bắt gặp binh sĩ đang cầm bạc đứng ngay cửa, nhịn không được hỏi, “Lại có kẻ tìm Tịch Ly xem bói?”
“Tâu Nguyên Soái đúng vậy.” Chúng tiểu giáo mặt như đưa đám, “Đã nói qua rất nhiều lần rằng Tướng gia không phải thầy tướng số, nhưng những người đó vẫn không nghe, lại còn xưng là cố hữu của Ân tướng a, quen biết lâu năm chi đó, bọn tiểu nhân chẳng dám lơ là mà đi bẩm báo, kết cục lần nào cũng bị Tướng gia đuổi ra.”
Viên Liệt mấy ngày nay nghe người ta gọi Tịch Ly Ân tướng, Tướng gia gì gì đấy, có chút không quen, chung quy thấy rất buồn cười.
Gần đây danh tiếng Quốc tương thần toán của Tịch Ly lan truyền, dọc đường mỗi ngày trên dưới cả trăm người bảo muốn tìm hắn xem tướng, khiến hắn phiền đến phát bực.
Giữa lúc đang nói chuyện, lại thêm một tiểu giáo chạy tới, thấy Viên Liệt nói, “Nguyên soái, có người ở ngoài trại xin cầu kiến Tướng gia.”
“Lại là để xem bói?” Viên Liệt bật cười.
“Hắn không nói, tuổi trẻ anh khí hơn người.” Tiểu giáo đáp, “Xưng là cố hữu của Tướng gia.”
“Nữa rồi.” Những tiểu giáo khác vội vàng ra ngoài đuổi, “Về sau đừng để ý loại đó, Tướng gia vừa bảo thế.”
Thấy đám giáo úy đi mất, Viên Liệt cũng chẳng nghĩ nhiều, vào đại trướng, tiến tới cạnh Tịch Ly đang vừa ôm noãn lô vừa xem bản vẽ, “Sao ngươi ăn mặc phong phanh vậy, không có áo ấm?”
Tịch Ly rụt cổ, “Ai biết hôm nay đột nhiên trở lạnh, ta không mang theo trang phục mùa đông.” Ngẫm nghĩ đôi chút rồi bồi thêm một câu, “Tiểu tử Hạ Vũ giúp thu thập hành trang, hắn nhỏ mọn muốn trả thù ta.”
Vừa dứt lời, Hạ Vũ tái mặt bước vào, trên tay cầm hai bình rượu, một lọ tương thịt còn thêm hai tấm áo bông và một cái chăn.
Mới bước qua cửa liền nghe được câu này của Tịch Ly, hắn hận đến nỗi muốn quẳng toàn bộ đi tìm cây kéo cắt nát áo bông, cho cái thứ vô lương tâm kia chết cóng.
Tịch Ly vội nhào đến giành rượu, phó mặc cả áo bông.
Gần nhất mọi người băng qua Tịnh châu, lộ hành mỗi lúc một hoang vắng, lương thực cũng không dư dả. Khoảng thời gian tại đây không như lúc ở Nhạc Đô mỗi ngày thoải mái ngâm mình trong hủ mật, lương thực thiếu thốn hạn lụt nghiêm trọng, quan viên còn tham ô không hoàn thành chức trách, chưa nói đến dân chúng lầm than, thì cũng chẳng thể tệ hơn được nữa, thảo nào muốn tạo phản.
Mà đi đến đâu, quan phủ và phú thương địa phương cũng tìm hết cách để hối lộ Viên Liệt, Tịch Ly đều cho đuổi đi sạch, lúc này tạm thời không có tâm trạng trêu người.
“Tiếp tục đi thêm nữa, là Nhạn môn, một địa phương thiệt hại tương đối nhẹ, song song cũng là tiền tuyến của Hoàng Y giáo.” Tịch Ly đưa địa đồ cho Viên Liệt nhìn, “Ta muốn đích thân đi xem xét.”
“Ta đưa ngươi đi.”
“Ngươi đi đại quân tính sao đây?” Ân Tịch Ly xua tay, “Ta đi cùng Hạ Vũ được rồi.”
“Mười vạn đại quân đóng ngay tại đây còn có thể xảy ra chuyện gì?” Viên Liệt nhíu mày, “Chỉ ngươi và Hạ Vũ đi, ta lo lắng.”
Ân Tịch Ly trợn mắt ngó Viên Liệt, “Xuống địa ngục đi, công phu của Hạ Vũ còn tốt hơn ngươi.”
“Ngươi…” Viên Liệt nổi giận, “Chung quy ta muốn quan sát tình hình bên kia, ngươi không cho ta đi ta tự mình đi!”
Tịch Ly nheo mắt đối đầu với Viên Liệt, Hạ Vũ ở một góc thu thập y phục, chẳng buồn xem cả hai cãi cọ ầm ĩ.
Tiếc là Viên Liệt thương lượng với Tiêu Lạc nhờ hắn trông coi, Tiêu Lạc lại sống chết khước từ, khăng khăng bám chặt Hạ Vũ chẳng rời. Cuối cùng Viên Liệt phát cáu lên, phái mấy vị phó tướng của hắn giữ nhà, bốn người cùng nhau đi.
Đêm đó, nhóm Viên Liệt đổi thường phục, dẫn thêm vài thiếp thân thị vệ giả trang thành thương nhân, tiến nhập Nhạn môn.
Đi suốt một đêm, sáng sớm ngày thứ hai đã đến trước cổng thành.
So với Tịnh châu, Nhạn môn thoạt nhìn náo nhiệt hơn, thương nhân lui tới cũng nhiều.
Viên Liệt và Tịch Ly đợi tới lượt vào thành, tạm thời vẫn chưa phát hiện ra điều gì khác thường, bất quá dân chạy nạn trong thành cực nhiều, khắp nơi ven đường đều là nạn dân lưu lạc, khiến ai thấy cũng chạnh lòng.
“Đại khái đều từ phía tây đổ về.” Tịch Ly bước xuống mã xa, vừa đi vừa nhìn.
Xa xa trong ngõ nhỏ có đoàn người đang đứng sắp hàng dài, tất cả đều cầm đấu hoặc túi, Tịch Ly đến gần xếp hàng sau một lão đầu, “Đại gia, các người mua gì vậy?”
Lão nhân nọ nhìn từ đầu tới chân Tịch Ly, thấy hắn ăn mặc nhã nhặn đúng mực, bèn nói, “Nga, mua gạo.”
“Nhiều người mua gạo đến thế a?” Tịch Ly hiếu kỳ, “Ta nghe đồn thời điểm này lương thực rất khan hiếm a?”
Lão đầu do dự một chút, cười cười, “Ha hả, chắc vậy.”
Viên Liệt ở ngay sau Tịch Ly, nghe câu ‘chắc vậy’ được lão đầu nói một cách miễn cưỡng, biết còn có điểm ẩn giấu, liền hỏi, “Một đấu gạo giá bao nhiêu a?”
Lão đầu lại ngập ngừng đôi chút, phía trước có một hán tử trẻ tuổi, quay đầu nhìn hai người, “Một lượng bạc một đấu.”
“Cái gì?” Tịch Ly kinh ngạc, Viên Liệt cũng nhíu mày, một lượng bạc chỉ được một đấu?! Thấy Ân Tịch Ly nheo mắt toan lao đến tiệm gạo, Viên Liệt túm lấy hắn lôi vào xe, “Ngươi muốn làm gì?”
Tịch Ly phất tay giật áo lại, “Đám buôn gạo thừa dịp đại hạn nâng giá gạo vùn vụt, lợi dụng quốc nạn trục lợi, đại gia đi đập bọn chúng.”
“Ngươi mà đánh được ai?” Viên Liệt kéo Tịch Ly vẫn đòi xông ra ngoài lại, hạ màn xe xuống, “Cẩn thận kẻo bại lộ.”
Tịch Ly bĩu môi, “Ta sao có thể bại lộ chứ, chỉ đánh người thôi.”
Hạ Vũ đang đọc sách trong xe, mục kiến hai kẻ dằn co một cách hả hê, lãnh đạm nhắc Viên Liệt, “Ngươi đừng để ý hắn, cứ để hắn đi, hắn đi một mình cho tiện ăn đòn.”
Viên Liệt nghe xong câu này liền thả lỏng tay, Tịch Ly loạng choạng va vào cửa xe, xoa đầu quay lại xông tới liều mạng với Viên Liệt.
Cãi cọ mãi, xe cuối cùng cũng dừng trước cửa một nhà trọ.
So với không khí mua gạo ngột ngạt tại ngõ nhỏ mới rồi, trước cửa nhà trọ tửu lâu kia có thể giăng lưới bắt chim được. Bên trong lặng ngắt chỉ thưa thớt vài thương nhân đang dùng bữa.
Tịch Ly vừa lăn qua lăn lại xong đâm ra cực đói, bèn theo đám Viên Liệt xuống xe vào cửa.
Bên trong quán ăn chỉ còn mỗi một hỏa kế, đến hỏi, “Khách quan hẳn là từ vùng khác đến a? Muốn dùng món gì?”
Tịch Ly xem sắc trời, hiện tại rõ ràng là giờ cơm, vì sao chẳng có ai ăn chứ?
Thấy hỏa kế đang đợi sát bên, hắn bèn chọn vài món nhẹ dễ ăn, còn gọi thêm một bầu rượu. Không ngờ hỏa kế lại nói với hắn, “Món này không có, chỉ có mấy món ăn dân dã, trái lại rượu thì có.”
Tịch Ly liếc mắt nhìn xong, lập tức hỏi giá, lấy làm thất kinh.
“Đắt đến vậy sao?” Mí mắt Tịch Ly bắt đầu giật.
“Không giấu gì ngài, có ăn là khá rồi, đi lên phía trước thêm vài khách *** nữa, e rằng đến cháo trắng cũng không có, mà phải uống canh rau suông.” Hỏa kế lắc lắc đầu, “Ai, nguyên bản gặp thiên tai nên thiếu lương thực, đã vậy bọn buôn gạo bất lương kia còn nắm giá gạo, quan phủ cũng chẳng quản, đại thể mọi người đành phải sung vào Hoàng Y giáo để kiếm miếng cơm ăn.”
“Hoàng Y giáo?” Ân Tịch Ly và Viên Liệt liếc mắt nhìn nhau, đánh hơi được điều gì đó, “Sung vào Hoàng Y giáo sẽ có cơm ăn?”
“Ân, nói cho tử tế là nhập giáo, nói hơi khó nghe đó là tạo phản nha.” Hỏa kế thở dài lắc đầu, “Đầu năm nay nguyên bản thời tiết tốt đẹp, chưa từng có lấy một trận lũ lụt, lương thực ăn còn không kịp. Nếu chẳng đói đến mức không sống nổi, sẽ không bỏ theo phản tặc, dù sao đó cũng là tội sao gia diệt tộc[108] a.”
“Nga…” Tịch Ly nghe mà chạnh lòng, “Nguyên lai sung vào Hoàng Y giáo sẽ có cơm ăn? Rất thâm thúy a.”
Mọi người ăn một bữa cơm rau nghèo nàn với giá của một bàn tiệc rượu, sau khi ra khỏi cửa đều cảm thấy bức bối như thể bị trấn lột. Tịch Ly đi một mạch từ khách *** ra, liền đứng ngay giữa đường nhìn hết đông lại đến tây.
Viên Liệt lôi hắn vào một ngõ nhỏ, “Ngươi dự định như thế nào?”
Tịch Ly dạo quanh một chỗ, “Chẳng phải Hoàng Y giáo chỉ là một bang đạo phỉ sao, bọn chúng lấy đầu ra nhiều lương thực như vậy?”
“Cấu kết với đám buôn gạo kia chăng?” Hạ Vũ cùng Tiêu Lạc cũng tiến tới, tất cả đều cảm thấy có điểm bất cập.
“Thảo nào Hoàng Y giáo phát triển nhanh đến thế, nguyên lai là nhập giáo có cơm ăn a!” Viên Liệt lắc đầu, “Đám quan địa phương kia cư nhiên bỏ mặc.”
“Trông chờ bọn chúng quản?” Hạ Vũ cười khẩy một tiếng, “Phỏng chừng còn cấu kết với lũ buôn gạo kia cùng đếm bạc đó chứ.”
“Chuyện này không đến mức khó giải quyết.” Tịch Ly vuốt cằm, “Trước hết chúng ta thâu tóm Nhạn môn đã, sau đó tập trung tâm lý chiến!”
Viên Liệt gật đầu, bốn người tạm trú tại một khách *** của Nhạn môn, chuẩn bị để đêm đến tìm tới làm phiền đám buôn gạo và quan địa phương.
Đêm đó, dạ hắc phong cao.
Tịch Ly mang khăn che mặt, cùng mọi người rời khỏi khách ***, men theo đường nhỏ đến nha môn tri phủ trước.
Vừa tiến nhập nha môn từ cửa sau viện, đã ngửi thấy một mùi hương.
Tịch Ly thính mũi, “Uy! Túy kê, bò hầm, xíu mại hấp a.”
Hạ Vũ tống cho hắn một cái trừng mắt, “Ngươi học cái này từ Tước Vĩ a?”
Tịch Ly xoa xoa bụng, “Ta vẫn chưa no, thức ăn ở nha môn này không tồi a.”
Bốn người theo mùi hương đi một mạch đến nhà bếp, tọa trên nóc nhà nhìn xuống, trong nhà bếp có một bếp lò, tại đó tầm mười một hạ nhân đang bận rộn nấu nướng, trên lò bày món nọ trông rất ngon lành.
Tịch Ly nhướn mày, “Hay, một huyện thái gia nho nhỏ như hắn, còn có nhiều hạ nhân hơn cả Tướng gia phủ của ta.”
“Trông như sắp đãi khách!” Viên Liệt nói qua kẽ răng với Tịch Ly, “Chúng ta tới rồi đây!”
Quả nhiên, cả bốn phục trên nóc nhà một hồi, chợt có người ra dáng quản gia tới thúc giục hạ nhân. Xem ra hôm nay Huyện thái gia mời đến chính là đám chủ buôn gạo, toán hạ nhân đói đến da bọc xương, nhìn chằm chằm mấy món ăn mà nuốt nước bọt chẳng dám ăn vụng.
Tịch Ly trông thấy lắc đầu, “Phường cẩu quan a!”
Viên Liệt gật đầu, “Không thể không làm thịt hắn.”
Vốn dĩ bốn người định đi nghe xem bọn quan thương nói những gì, nhưng Hạ Vũ đột ngột ngoảnh đầu nhìn mái nhà xa xa. Viên Liệt cũng nhíu mày, “Có người!”
Tịch Ly phản ứng chậm nhất, ngó quanh quất theo đường nhìn của mọi người, phát hiện ra một hắc y nhân ngồi xổm trên nóc nhà đối diện tự bao giờ, đang quan sát phía dưới.
Không hiểu sao…Tịch Ly thấy dáng dấp kia có chút quen mắt, bèn cố nheo mắt nhìn kỹ.
Kẻ ở mái nhà đối diện tựa hồ cũng đã thấy bọn họ, ngoài dự đoán của mọi người, còn phất tay áo lên với cả nhóm, ra ý chào hỏi.
“Người quen sao?” Tịch Ly cả kinh.
Nhãn lực của Viên Liệt tốt hơn nhiều so với Tịch Ly, vừa nhìn rõ người nọ cũng lấy làm thất kinh, “Sao lại là hắn?”