CHƯƠNG 81: Tự chuốc ưu phiền
Nhóm Tịch Ly gặp được một người quen, chẳng ai ngờ lại giáp mặt người nọ tại chốn này.
“Tương Vân!” Ân Tịch Ly suýt quên mất bản thân đang do thám, phát ra tiếng ồn, may mà Viên Liệt kịp thời bưng kín miệng hắn lại.
Kẻ trên nóc nhà đối diện, chính là Tương Vân xa cách đã lâu, Tịch Ly quan sát trên dưới, so với lần gặp trước có vẻ gầy đi nhiều, bất quá tình trạng vẫn rất khá.
Lúc trước chung quy hắn có nghe qua những tin đồn về Man vương tại Tây Nam, rất lo sợ Tương Vân tâm tính thiện lương nên chịu thiệt, tuy nhiên hiện tại xem ra… cũng ổn!
“Sao ngươi lại ở đây a?” Ân Tịch Ly lâu ngày không gặp Tương Vân, hắn thích bản tính của đối phương, thấy hợp ý, định rướn tới ôm một cái, bị Viên Liệt túm trụ.
Mọi người nhân thấy vị trí này ở lâu quá dễ bị phát hiện, bèn nhảy khỏi mái nhà, trốn vào ngõ nhỏ trong hậu viện thì thầm.
“Cách đó không lâu, có mấy lão đạo sĩ vận hoàng y đến Man quốc, tuyên bố có biện pháp lật đổ Nam Cảnh, tuy nhiên cần Man quốc viện trợ.” Tương Vân nói khẽ, chẳng đợi phía Ân Tịch Ly hỏi, đã nói lên mục đích chuyến này.
“Phương thức mà bọn chúng nói chính là muốn các ngươi nhân lúc vùng Trung bộ Hoàng Hà nạn đói hoành hành, khởi binh mặt Bắc đánh Nam Cảnh phải không?” Ân Tịch Ly bật cười, tiếp lời Tương Vân.
“Đúng vậy!” Tương Vân gật đầu, bởi Tịch Ly cư nhiên đoán được mà lấy làm kinh ngạc.
“Ai ngờ chẳng những Man vương không muốn hỗ trợ, còn muốn giúp Nam Cảnh bình nội loạn nữa, cho nên phái ngươi đến do thám đúng không?”
“Không sai!” Tương Vân liên tục gật đầu, cảm thấy ngạc nhiên, “Làm sao Ân huynh biết được?”
“Ai, đã sớm đoán ra.” Tịch Ly khoát khoát tay, “Man vương tâm cao khí ngạo, hắn muốn công bình tỷ thí với Viên Liệt, tuyệt không dùng đến ám chiêu. Hơn nữa, Viên Liệt cũng chẳng thừa lúc hắn chưa đủ vây cánh mà diệt trừ hắn, vậy nên hắn sẽ không đâm lén sau lưng Viên Liệt, vì làm thế là hắn tự nhận bản thân thất bại!”
“Nói rất chuẩn.” Tương Vân cười ha hả gật đầu, “Vả lại, thừa dịp thiên tai khởi binh gây loạn chính là hại chết bách tính, Man sẽ không làm kiểu đó.”
Tịch Ly gật đầu tán thưởng, phát hiện trong nụ cười của Tương Vân, rõ ràng có vài phần cô độc lẫn mệt mỏi, nên nhìn hắn đến xuất thần.
“Uy.” Viên Liệt ngăn Tịch Ly thôi quan sát Tương Vân, “Tiếp theo ngươi định thế nào?”
“Ân?” Tịch Ly định thần lại, ngơ ngác hỏi, “Cái gì?”
“Này.” Viên Liệt thấy hắn nhìn Tương Vân ngây dại, trong lòng bực bội, chỉ chỉ tường viện, “Bọn buôn gạo và huyện lệnh bên trong?”
“Nga!” Tịch Ly vỗ đầu, “Các ngươi đi thám thính đi, trở về báo cho ta biết tình hình.” Nói đoạn, nhất mực lôi Tương Vân, “Đi, hai ta đi uống rượu.”
“Ngươi…” Viên Liệt túm lấy Ân Tịch Ly, “Không được đi!”
Tịch Ly nheo mắt lườm hắn.
“Không bằng cùng đi nghe thôi.” Tương Vân cũng thấy ngượng ngùng.
Ân Tịch Ly bất tình bất nguyện để Viên Liệt lôi lên mái nhà.
Mọi người lần theo nhà bếp đưa cơm đến đại sảnh, bên trong phòng khách to như thế chỉ có mỗi một bàn lớn bày tiệc rượu.
Hạ Vũ bất bình nhíu mày, hạ giọng nói: “Đám tham quan kia, bách tính thì đói đến độ phải gặm vỏ cây, vậy mà bọn chúng tại gia tiệc tùng rượu thịt.”
Mọi người nén cơn tức phục trên mái nhà nghe ngóng, bè lũ trong phòng đang thương lượng cách thức để bọn buôn gạo tăng được giá cao hơn nữa, làm sao kiếm được thêm nhiều gạo từ Hoàng Y giáo.
Có qua có lại, nhóm Tịch Ly đại khái nắm được quá trình tiến triển của sự việc.
Nguyên lai đám buôn gạo thực sự câu kết với Hoàng Y giáo.
Hoàng Y giáo chia làm hai bang, một bang là Hoàng Y đạo nhân vận trang phục đạo sĩ, chủ yếu lường gạt lão bách tính để chiêu mộ tân nhân. Còn một bang khác, lại là sơn tặc thổ phỉ, chuyên phá nhà cướp của, cất giấu lương thực lẫn tiền tài cướp được, một phần trữ tại Hoàng Y giáo, chia cho giáo chúng. Phần kia sẽ được bán với giá thấp cho đám buôn gạo, rồi bọn buôn gạo bán lại bách tính với giá cao, từ đó mà kiếm lời.
Ngoài ra, Huyện lệnh cùng đám buôn gạo còn thảo luận phải làm sao để đối phó Viên Liệt. Chủ yếu là lừa gạt, trấn an hắn, sau đó bọn chúng mới tìm cách cùng Hoàng Y giáo nội ứng ngoại hợp, tốt nhất cứ hạ độc giết Viên Liệt!
Viên Liệt nghe xong liền cau mày, “Hảo một đám tặc tử a!”
Tịch Ly vỗ vỗ vai hắn, “Huy động đại quân đến đi.”
“Hiện tại san bằng huyện thành này sao?!” Viên Liệt đang trong cơn tức, đứng bật dậy.
“Phải phô trương thanh thế a!” Tịch Ly dặn Viên Liệt, “Khiến toàn bộ bách tính trong huyện biết đến!”
Viên Liệt gật đầu, cùng Tiêu Lạc tốc hành về đại doanh, không nói hai lời, dẫn binh mã đánh ngay vào thành.
Sau khi vào thành, trước tiên Viên Liệt bắt sạch bọn buôn gạo, Huyện lệnh lẫn quan viên nha môn, tiếp đến mở kho thóc phát lương thực.
Bách tính toàn thành tỉnh giấc, biết Viên Liệt công thành mở kho phóng lương, tưng bừng hò reo, những ai bị đói, đều cầm bao tải lao ra.
Đồng thời Viên Liệt cho người làm cơm phân phát rộng rãi, cùng lúc đem tra thẩm đám quan viên trước mặt bách tính, buộc bọn chúng khai rõ gốc rễ của Hoàng Y giáo, còn tuyên bố cứu dân chúng lầm nhập Hoàng Y giáo trở về. Kẻ nào buôn gạo mà dám tích trữ lương thực tăng cao giá gạo nữa, sẽ bị gán tội sao gia diệt tộc.
Nhất thời, tin truyền ra đến tận các thị trấn lân cận.
Nhiều bách tính muốn gia nhập binh đoàn của Viên Liệt, đi chinh phạt Hoàng Y giáo gây quốc nạn đẩy dân chúng vào chốn lầm than.
Vài ngày sau, tin tức này lan truyền khắp bốn phương tám hướng, bách tính thi nhau đến đầu quân cho Viên Liệt.
Viên Liệt đã biến địa bàn Nhạn môn trở thành đại bản doanh, binh mã đóng quân, phân phát lương thực cứu tế nạn dân. Theo đó, binh mã song phương hình thành thế cục giằng co hai bên sông.
Quân Hoàng Y ở bờ Tây hiển nhiên cũng nhận được tin tức, tạo thế tiến công chuẩn bị sẵn sàng.
Gặp loại địa thế càng hướng về phía Tây càng cao, khá bất lợi cho bên Viên Liệt, hơn nữa độ khó của việc vượt sông tác chiến cũng phi thường cao.
Quân lương Viên Liệt đem theo hữu hạn, dân chạy nạn lại ngày một nhiều, mà khẩn cấp điều động từ hậu phương cần đến thời gian. Nếu lương thực phát hết thì sao? Bấy giờ kiểu gì cũng vẫn đại loạn.
Viên Liệt nóng ruột như thiêu như đốt, muốn tìm Ân Tịch Ly thương lượng đối sách, lại chẳng tìm thấy tung tích hắn.
Viên Liệt tìm khắp nơi, cuối cùng hỏi được từ chỗ Tiêu Lạc, rằng Ân Tịch Ly đã đi dạo cùng Tương Vân và Hạ Vũ. Viên Liệt chẳng biết trút giận đi đâu, Ân Tịch Ly kia, hễ gặp Tương Vân là như gặp được thân nhân, tìm đâu cũng không thấy.
Mà hiện tại Tịch Ly đang làm gì? Hắn đang cùng Tương Vân và cả Hạ Vũ đi xem xét địa hình bờ sông.
Cổng Tây của thành Nhạn môn, đối diện dòng sông lớn, phân cách với Tịnh Châu phủ ngoài xa. Nước sông xuôi hướng Đông đổ về Hoàng Hà. Mặt sông rộng nước chảy xiết, khoảng cách hẹp nhất cũng không có cầu, chỉ có đoàn thuyền đưa sang sông.
Trước đó Hoàng Hà dâng tràn, phá hủy đê đập dọc đường sông, vì vậy việc qua sông trở nên rất trắc trở, có được lá chắn thiên nhiên che chở như thế, Hoàng Y giáo ở bờ bên kia chẳng cần phải lo sợ.
Tương Vân đứng trên một tảng đá trông ra phía đối diện, “Cả tòa thành như được vây chặt bởi trận địa thép, xem ra phải tìm biện pháp khác để công thành.”
Tịch Ly đứng cạnh hắn, đột nhiên hỏi, “Tương Vân, tâm trạng ngươi không tốt a?”
Tương Vân thoáng sửng sốt, nhảy khỏi tảng đá, nhìn Tịch Ly.
Hạ Vũ thấy hai người muốn hàn huyên, bèn đi dạo ven bờ quan sát, xem có cứu nạn dân nào bơi tới được không vân vân.
Tương Vân ngồi lên tảng đá, nhìn Tịch Ly, khe khẽ thở dài.
“Có phải Man vương khi dễ ngươi không?” Tịch Ly ngồi xếp bằng cạnh hắn, “Hay là theo ta đi? Ngươi lơ hắn một trận, hắn sẽ biết điều hơn.”
Tương Vân dở khóc dở cười nhìn Tịch Ly một chút, lắc đầu, “Như vậy sao được.”
“Thế nào lại không được a?! Ta nói ngươi nghe, phỏng chừng vì Man vương có ngươi luôn nghĩ thay hắn thành quen nên đâm hỏng… Ngươi phải khiến hắn ngộ ra chân lý là thiếu hắn ngươi vẫn tốt, nhưng thiếu ngươi hắn sẽ khốn đốn.”
Tương Vân cơ hồ hơi xấu hổ, cười khổ một tiếng, “Đừng nói tới hắn nữa, bàn chuyện công thành đi.”
Tịch Ly ôm đầu gối nhìn thần sắc ảm đạm của hắn, biết rõ giữa hắn và Man vương nhất định đã xảy ra cái gì đó. Phái người do thám hoàn toàn có thể phó thác cho kẻ khác, vấn đề nhỏ nhặt thế kia mà để người có thân phận như Tương Vân đích thân làm sao? Nếu do Man vương hạ lệnh, thì chắc đầu óc tiểu tử kia mụ mẫm rồi, còn nếu tự thân Tương Vân muốn đến, đủ để thấy, hắn đang lẩn tránh Man vương.
Tịch Ly chống cằm, không khỏi thở dài, lần trước lúc gặp Man vương, trông hắn và Tương Vân vẫn như hai đứa trẻ vô tư. Thế nhưng về sau lại nghe nói hắn ngày càng tàn bạo, tham vọng chiếm hữu của hắn dường như có phần vượt quá Viên Liệt, tính cách càng bá đạo hơn, mà Tương Vân thì tương đối hướng nội.
“Dạo này ngươi thế nào?” Tương Vân chuyển trọng tâm câu chuyện sang hỏi Tịch Ly, “Ta nghe được rất nhiều chuyện về ngươi, quốc tướng thần toán, người người đều ca ngợi ngươi.”
“Ai…” Tịch Ly khoát khoát tay, “Đánh lừa kẻ ngoài cuộc thôi.”
“Thế nhưng ta nghe đồn ngươi và Viên Liệt đối đầu nhau a.” Tuơng Vân có chút khó hiểu hỏi, “Trong ấn tượng của ta, hai ngươi rất hòa hảo.”
“Chậc.” Ân Tịch Ly hơi nhướn mày, nói với Tương Vân, “Chớ trách ta, muốn trách thì hãy trách Viên Liệt quá khó ưa.”
“Thật ư?” Tương Vân luôn tâm đắc Viên Liệt, Man vương cũng luôn miệng khen hắn, cớ sao Tịch Ly lại bảo hắn rất đáng ghét?
“Tên này, tự cao tự đại, đầu óc lại còn vô dụng.” Tịch Ly nhăn mặt nhăn mũi bắt đầu bôi bác Viên Liệt tứ bề, “Ngươi đừng thấy hắn mặt ngoài ba đầu sáu tay, bên trong cũng thường thôi!”
Tịch Ly nói, chợt thấy sắc mặt Tương Vân đột ngột biến đổi, thoáng ngại ngùng nói, “Không… Không lý nào, hắn rất tài giỏi.” Vừa nói, vừa nháy mắt với Ân Tịch Ly.
“Tài giỏi cái rắm a.” Tịch Ly không để ý biểu hiện của Tương Vân, còn nói to hơn, “Không có ta trợ giúp thì toàn quân đã bị diệt sạch, đại tướng quân cái gì chứ.”
Tương Vân giật giật cánh tay áo Ân Tịch Ly, ý bảo hắn đừng nói nữa, mặt khác chuyển đề tài, “Về phương diện đánh trận hắn vẫn rất lợi hại mà, Man vương thường khen ngợi hắn.”
“Hứ, đầu óc ngu si tứ chi phát triển.” Tịch Ly nhích lại gần thêm, dụ Tương Vân, “Không bằng ngươi theo ta luôn đi, đừng bận tâm tới Man vương nữa, ngươi càng giúp hắn hắn càng lấn lướt, cùng một giuộc với Viên Liệt cả! Ta phò ngươi lên làm Hoàng đế, cho hai tên đó lọt bồn cầu.”
Tương Vân mặt đỏ đến mang tai, không rõ vì sao lại lúng túng, mở miệng nói đâu đâu.
Tịch Ly còn muốn bồi thêm vài câu, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sau gáy, như thể bị ai bắt được.
Bỗng nghe có giọng nói lạnh lùng cất lên, “Lọt bồn cầu?”
Tịch Ly lập tức toàn thân nổi da gà, nơm nớp lo sợ nhìn lại, phát hiện Viên Liệt mặt tái xanh đứng ngay sau lưng hắn.
Viên Liệt tức đến méo cả mặt, nguyên bản hắn đến tửu lâu tìm Ân Tịch Ly, tự nhủ tìm được hắn thì không mắng cho một trận quả bất khả thi, nhưng đám tùy tùng lại bảo Tướng gia không đến tửu lâu, mà đi về phía bờ sông.
Viên Liệt kỳ thực đã nguôi bớt giận, nghĩ bụng Tịch Ly cũng đâu phải không biết thiệt hơn, hẳn là đi quan sát địa hình, tính kế để vượt sông công thành thôi.
Tới bờ sông, thấy Tương Vân và Tịch Ly ngồi hàn huyên, Viên Liệt toan tiến lại bắt chuyện.
Nhưng vừa mới đến gần lại nghe Tịch Ly nhiệt tình nói xấu hắn với Tương Vân rất sống động, vừa nghĩ Tương Vân và Man vương tốt xấu gì cũng là địch thủ sống chết trong tương lai, Tịch Ly cư nhiên vạch áo cho người xem lưng, còn muốn để hắn té bồn cầu, Viên Liệt nổi cơn thịnh nộ.
“Buông tay buông tay.” Tịch Ly vùng vẫy phản kháng vài cái vô dụng, bèn đập vào cánh tay Viên Liệt, nhìn hắn với vẻ mặt bất mãn, “Sao ngươi có thể như thế được a? Đường đường một nguyên soái lại đi nghe trộm người khác nói chuyện?”
“Ai nghe trộm chứ?!” Viên Liệt nhíu mày, “Chẳng phải ngươi cũng đang nói lén a!”
Tịch Ly ngượng ngùng bĩu môi, quay sang làm mặt quỷ với Tương Vân_Tên này luôn như thế đó!
Thấy hai người dường như sắp bắt đầu cãi nhau, Tương Vân vội ngắt lời, hỏi Viên Liệt, “Trong thành thế nào rồi?”
“Lúc này tạm thời bình an vô sự.” Viên Liệt khẽ lắc đầu, nói với Tịch Ly, “Nhưng lương thảo chỉ còn đủ duy trì bốn năm ngày, bốn năm ngày sau nếu không có lương thực…”
“Đủ mà?” Tịch Ly bĩu môi, “Bốn năm ngày là đủ rồi.” Nói xong, nhảy khỏi tảng đá, phủi phủi bụi sau mông, toan trở về.
“Ai.” Viên Liệt kéo hắn, “Cứ vậy mà đi ư? Làm sao để qua sông?”
“Không cần ngươi qua sông, người ta sẽ viếng tận cửa.” Nói đoạn, Tịch Ly đĩnh đạc cất bước.
Viên Liệt ở đằng sau thở dài, quay đầu lại nhìn Tương Vân, bắt gặp hắn đang cười một cách ẩn nhẫn, “Hai ngươi vui thật.”
Viên Liệt cười khổ, “Đúng rồi, lần này vẫn chưa đa tạ ngươi và Man vương.”
“Tạ cái gì.” Tương Vân lắc đầu, “Bất quá Man chỉ thực hiện đúng tâm nguyện của hắn thôi, trước đây hắn luôn mơ hồ cảm thấy nợ ngươi gì đó, thua thiệt ngươi nên không muốn trực tiếp đối đầu với ngươi.”
“Nói cách khác, nếu hiện tại nạn lũ lụt ở Hoàng Hà đã bình ổn, hắn sẽ tìm đến gây phiền phức cho ta phải không?” Viên Liệt cười ha hả, “Sớm muộn gì cũng đánh một trận, ngươi trở lại nhớ thay ta bảo hắn, trận đấu giữa ta và hắn không cần có kẻ chết, nếu hắn thắng giang sơn sẽ thuộc về hắn, nếu ta thắng ngươi và hắn hãy làm đại tướng quân cho ta.”
Tương Vân gật đầu cười, “Ân, Man cũng nghĩ như vậy.”
“Bất quá ngươi nói ra lời này quả là rất bất ngờ.” Tương Vân thì thầm tự nói, “Ta cứ ngỡ ngươi và Man đều như nhau, chỉ muốn làm đệ nhất, không chịu đứng thứ nhì.”
“Thú thật, đệ nhị cũng chẳng có gì xấu, tránh được rất nhiều phiền phức, nói không chừng còn sống tốt hơn cả.” Nói đoạn, Viên Liệt xoay đầu nhìn Tịch Ly đã đi được khá xa.
Tương Vân đứng thất thần một chỗ, nguyên lai tâm tư của Viên Liệt là như vậy a, đích xác, chẳng cần phải tọa vững thiên hạ mới có thể đạt được hạnh phúc chân chính, thông thường con người vẫn đang hưởng phúc mà không hay biết, rõ ràng hạnh phúc gần trong gang tấc, nhưng mãi truy cầu xa tận chân trời, một thứ hư vô nhìn không thấy chạm không xong.
Trong lúc Tương Vân ngây người lặng yên, Viên Liệt đã nhanh bước đuổi kịp Tịch Ly, đưa tay giật tóc hắn rồi chạy vọt lên phía trước, Tịch Ly bị giật đau điếng, tăng tốc rượt hắn.
Hai người cứ thế, thoạt nhìn như trẻ con năm tuổi nô đùa với nhau.
Tương Vân lắc đầu, tìm gọi Hạ Vũ cùng quay về.
Quay đầu lại, nhận ra Hạ Vũ đã ngồi gần đó, dường như đang nhìn hai người kia, ánh mắt thoáng cô độc, biểu hiện ấy khiến Tương Vân cơ hồ cảm thấy quen thuộc… Đã gặp qua ở đâu rồi?
Về tới quân trướng.
Ân Tịch Ly bảo Viên Liệt chọn ra vài lão binh giỏi thủ công, phái bọn họ đi làm chút việc.
Mọi người tập trung trong một quân trướng cực to, Tịch Ly đem đến nhiều vật liệu, truyền đạt những thứ cần bọn họ làm.
Đám lão binh hai mặt nhìn nhau, Tịch Ly chính là bảo bọn họ__dựng kho lương giả!
Trong số mấy lão binh có một người cực kỳ khéo tay, nghe đâu trước kia làm hình nhân giấy, tác phường (phân xưởng) được ban bảng vàng tại Nhạc Đô. Hắn chỉ xuống tay đôi ba cái đã cấp được cho Tịch Ly một mô hình rất đáng biểu dương.
Tịch Ly vừa thấy là mừng rỡ, phi thường thỏa mãn, rồi lệnh cho hắn tập hợp mọi người làm thêm nhiều mô hình hơn nữa!
Sau đó, Viên Liệt xuất binh cả đêm, vờ như lên kho lương phía Tây vận chuyển lương thực. Đem lúa thật sẵn có trong kho ra hết, đổi vào thành kho lương giả.
Kho lương giả kia thoạt nhìn rất bắt mắt, trên nóc còn có mái che nắng mưa, bên ngoài có một vòng rào quây lại, thoắt ẩn thoắt hiện, ngó xa ngó gần đều rất chân thật. Bách tính toàn thành bao gồm cả quân dân bờ đối diện đều trông thấy. Người người cảm thấy an tâm, số lương thực trong doanh của Viên Liệt đừng nói ăn một tháng, ăn một năm cũng chẳng hề gì.
Tịch Ly cho các lão binh trấn thủ kho lương giả, tin tức không được tiết lộ, bên ngoài còn phái thêm mấy trăm quân binh thủ vệ, cách ly mọi người, phòng ngừa trộm đạo.
Viên Liệt hỏi Tịch Ly, “Ngươi định thế nào?”
“Ôm cây đợi thỏ a.” Tịch Ly cười hăng hắc, “Chúng ta đã truyền bá tin tức rằng, hễ thoát ly Hoàng Y giáo quay về quy thuận, chuyện cũ bỏ qua sẽ có cơm ăn. Ngươi nghĩ a… Chúng ta là quân chính quy, phe kia là phản tặc, chúng ta bên này bao nhiêu gạo, còn bọn chúng thì bao nhiêu gạo?”
Viên Liệt nghe Tịch Ly nói đùa, cười gượng lấy hai tiếng, “Biện pháp thật ra không tồi, nhưng phía chúng ta là giả a! Vạn nhất tất cả đến, ăn hai ngày hết gạo thì sao đây?”
Tịch Ly đạp hắn một cước, “Hổ thay cho ngươi là một đại tướng quân, sao lại thành thật như thế?!”
Viên Liệt nắn nắn tay, “Vậy ngươi nói rõ đi a.”
Tịch Ly lắc đầu, “Nếu có vài người bên kia bơi sang đầu nhập, thì ăn được nhiều ít lương thực? Muốn ăn sạch lương thực phe ta, bên kia không thể không tạo phản!”
Viên Liệt nghe thế cũng gật đầu, “Cũng đúng…”
“Chúng ta ngấm ngầm phái người qua, vô tư mặc sức tận hưởng lương thực, đồng thời gieo tin đồn Hoàng Y giáo đã cạn lương thực. Nếu Hoàng Y giáo muốn duy trì lâu dài, nhất định sẽ tiết kiệm lương thực không để dùng thoải mái. Chúng ta cho người đến xúi giục, dẫn tới bách tính sinh nghi, không tới hai ngày, Tịnh Châu phủ tất loạn! Chúng ta chỉ việc sấn loạn qua sông, nội ứng ngoại hợp đánh bại Tịnh Châu phủ, vào nơi cất trữ phóng lương. Rồi trọng thưởng những bách tính phát động nội chiến trong Hoàng Y giáo, phong quan tước cho bọn họ, song song truyền đạt tin tức, các phủ huyện lân cận tất đồng loạt đại loạn. Lúc bấy giờ, phe ta chẳng cần tác chiến, lo tu đê đập canh tác!”
Viên Liệt mắt sáng ngời, “Khá lắm binh bất yếm trá[109].”
Quả nhiên… Hai hôm sau, nội bộ Tịnh Châu phủ phát loạn.