**Lời tác giả**: oneshot viết tặng **Liễu Lục Canh Đới Triêu Yên**
**1**.
Trong triều đình có một chức quan gọi là Ngự Tướng.
Ngự Tướng là thuộc hạ đắc lực của hoàng đế, không xuất hiện trên đại điện, không lên triều luận chính, mà phân tán khắp nơi, đi khắp nơi, ngụ tại khắp nơi.
Âm thầm trong bóng tối giúp hoàng đế phân ưu những việc triều đình không tiện tay với tới.
Từ những việc nhỏ nhặt như diệt trừ ác bá, bình ổn dân chúng.
Đến đàn áp phản loạn.
Đều do Ngự Tướng đảm nhiệm.
**2**.
Lão gia họ Triệu là một nam nhân tuấn dật, anh khí ngất trời.
Đồng thời cũng là một ác bá nổi danh ở Hà Thành, chuyên tùy hứng xuống đường, bắt người mang về phủ của mình.
Khẩu vị cũng...rất quái dị.
Phàm chỉ cần là người, thì dù là già trẻ gái trai, đẹp tựa thiên tiên hay xấu như ngạ quỷ, hắn cũng đều không chê.
Tiêu chí duy nhất của hắn.
Chỉ có duy nhất hai chữ.
Hứng thú.
**3**.
Triệu lão gia lại ra đường thong thả đi dạo.
Tất cả mọi người dù là già trẻ gái trái, đẹp tựa thiên tiên hay xấu như ngạ quỷ đều đồng loạt lánh vào nhà, buông màn khép cửa.
Cả con đường vắng như sân chùa.
Vậy mà lại có một hắc y nhân, đầu đội đấu lạp, mạn sa che mặt, thản nhiên đi trên đường.
Xem ra là người mới tới. Nhìn tướng người, trông như là một thanh niên trẻ tuổi.
Triệu lão gia thản nhiên tiến lại trêu ghẹo người ta.
**4**.
“Tiểu mỹ nhân, tại sao lại ở ngoài này một mình vậy. Còn nữa, cha mẹ sinh thành ngươi có cái mặt, tại sao lại che che hai ba lớp thế kia? Mở ra cho ta nhìn mặt đi nè!”
Triệu lão gia vừa nói, vừa vươn tay cởi đấu lạp người kia xuống. Người kia lùi lại, nhưng không kịp.
Đấu lạp bị tháo xuống.
Bên dưới, là một đại mỹ nhân.
**5**.
“Trả đấu lạp lại cho ta!!!” Người kia lập tức nổi cáu, quơ tay giật lại mũ.
Triệu lão gia vậy mà khác với mọi khi, cứ như vậy mà đứng yên để y giật lại chiếc mũ trên tay.
Hắn như người bị câu mất hồn, ngơ ngác nhìn y một hồi lâu.
Đến khi đại mỹ nhân bực bội quay lưng rời đi.
Thì Triệu lão gia cười một nụ cười d*m đãng.
Kéo tay người ta lại.
“Đại mỹ nhân, hay là ngươi.. đi với...ơ...?”
**6**.
Đó là cáchTriệu lão gia và Triệu phu nhân gặp nhau.
Nhiều người cho là thế.
Nhưng một số lại không đồng ý.
Rõ ràng Triệu lão gia lúc này còn đang giở thói bỉ ổi trêu chọc người ta, Triệu phu nhân xiêu lòng như thế nào được?!
Bởi vậy nên bọn họ cho rằng...
Có tin đồn Triệu lão gia nhìn vậy nhưng thật ra là một thân võ công tuyệt đỉnh.
Thời điểm đó, tại ngoại ô Hà Thành có một đám cướp lộng hành.Triệu lão gia tiếp tục bám theo phu nhân để trêu ghẹo và cả hai vô tình lọt vào hang ổ của đám cướp.
Lúc này thì Triệu lão gia lấy võ công tuyệt đỉnh của mình ra che chở cho Triệu phu nhân. Triệu phu nhân ngưỡng mộ khí chất ngất trời của Triệu lão gia. Từ đó Triệu lão gia mới ôm phu nhân vào lòng.
**7**.
Triệu lão gia hai mắt sáng rờn, môi cười bỉ ổi kéo tay đại mỹ nhân mặc hắc y kia lại.
Bảo y đi với mình.
Nhưng còn chưa nói hết câu.
Toàn thân đã bị hất tung lên trời.
Chưa kịp xoay xở thế nào.
Thì Triệu lão gia đã ngã xuống đất một cú nát thịt tan xương.
Cùng lúc này thì trên người đại mỹ nhân rơi xuống...
...một miếng dẹt hình chữ nhật màu vàng.
**8**.
Thế nhưng vẫn có người không đồng ý với giả thiết trên.
Bởi vì theo tin tức họ thu thập được, cái người võ công cái thế phải là Triệu phu nhân, không phải Triệu lão gia.
Với lại nghe phong thanh Triệu phu nhân thời điểm đó hình như là quý nhân hay quan lại gì gì đó ở kinh thành.
Cũng bởi vì nghe được tin tức ở chỗ bọn họ có thổ phỉ làm loạn, mới tới đây ra tay hiệp nghĩa.
**9**.
Đại mỹ nhân lập tức cúi xuống nhặt cái miếng màu vàng vàng lên.
Vội vàng cất vào trong người, sau đó rời đi.
Triệu lão gia mặt rất dày, bị đánh ra nông nỗi này vẫn bám theo người ta.
“Mỹ nhân, mỹ nhân, ta lớn chừng này rồi vẫn chưa thấy ai xinh đẹp như ngươi. Cái mông của người trông cũng béo tốt ra phết. Hay là ngươi theo ta đi, ta hứa sẽ thỏa mãn ngươi mỗi ngày.”
Đại mỹ nhân liếc mắt nhìn hắn, không thèm trả lời. Vốn dĩ đang đi trên đường lớn, y phóng một cái đã nhảy lên mái nhà.
**10**.
Đại mỹ nhân nhảy lên mái nhà, dùng khinh công di chuyển về phía cổng thành, nơi xuất hiện tin đồn về đám thổ phỉ gây loạn.
Đám người kia thật ra không phải thổ phỉ bình thường.
Mà là tay chân của một vị vương gia trong triều đang mưu đồ soán vị, khoác tấm áo thổ phỉ là để che giấu đại quân phản loạn mấy ngàn người.
Y cũng vì bọn người này mà đến đây.
Đang trầm tư suy nghĩ thì tự nhiên có tiếng vó ngựa lọc cọc bên tai. Y nhìn sang bên trái mình, thì thấy tên ác bá kia đang cưỡi ngựa, đuổi theo y - người đang chạy trên mái nhà.
“Đại mỹ nhân à, ngươi làm gì mà vội vã thế, đi theo ta đi! Lão gia sẽ cưng chiều ngươi mà!! “
**11**.
Triệu lão gia sống bao nhiêu năm qua, cũng đã nghe qua thứ gọi là nhất kiến chung tình. Hắn trước giờ coi thường, cảm thấy trên đời chỉ có nhất kiến động tình, không có nhất kiến chung tình.
Cho đến ngày hôm nay...
Tóc đen, mắt trong, môi đỏ, má hồng, da trắng tuyết.
Giữa một lớp màn sa bay lượn lờ trong không trung.
Thật sự đã chạm đến tâm can hắn.
**12**.
Đại mỹ nhân tăng tốc, bỏ xa Triệu lão gia ở phía sau.
Ban đêm.
Y tiến vào địa phận hoạt động của đám “thổ phỉ” kia. Có hai kẻ mặc hoàng kim giáp tuần tra đi ngang qua. Rõ ràng không phải trang phục của thổ phi, mà là của binh lính tinh nhuệ. Y nín thở, núp phía sau lùm cây lớn cho hai tên lính mặc áo giáp vàng khè đó đi qua.
Bọn chúng đi qua. Đại mỹ nhân thở phào một hơi.
Cùng lúc này...
“Đại mỹ nhân à, ngươi làm gì mà trốn ở đây thế??”
Một giọng nói dõng dạc lớn tiếng tròn âm rõ chữ vang khắp trời.
**13**.
Quả nhiên, hai tên lính mặc giáp vàng kia quay lại kiểm tra.
Triệu lão gia nhân cơ hội đại mỹ nhân đang sững sờ, thì lấy tay vòng qua vai y. Dỗ dành nói.
“À, thì ra ngươi đang trốn hai người kia sao? Xin lỗi...ưm...”
Đại mỹ nhân không hiểu sao chẳng nói chẳng rằng, túm lấy cổ tay Triệu lão gia, đè hắn xuống. Đã vậy còn hôn lên cổ hắn.
Làm Triệu lão gia có chút...không được tự nhiên.
Cùng lúc này, hai tên lính mặc hoàng kim giáp tiến lại, nhìn thấy bọn họ liền chau mày.
“Một bọn không biết xấu hổ!”
Chúng mắng.
Đại mỹ nhân nghe vậy càng cố vùi mặt vào cổ Triệu lão gia, làm ra vẻ vô cùng kịch liệt.
Triệu lão gia cười trừ đáp lời: “Binh gia, nơi đây màn trời chiếu đất, có những việc...khó nhịn...”
“Đây là nơi đóng quân của quý nhân triều đình. Các ngươi khôn hồn thì cút nhanh.”
“Vâng vâng, sẽ cút, sẽ cút!”
**14**.
Hai tên lính mặc hoàng kim giáp ngứa mắt, rất nhanh liền rời đi.
Đại mỹ nhân lúc này mới buông hắn ra.
Triệu lão gia xoa xoa hai cái cổ tay thâm tím của mình, trong lòng không hiểu sao có hơi trăn trở âu lo.
**15**.
“Mỹ nhân à, tính ra ta vừa cứu mạng ngươi đó, hay là ngươi lấy thân đền...”
Còn chưa nói hết câu, đại mỹ nhân đã phóng đi mất tăm.
Cơ mà trước khi đại mỹ nhân rời đi, chính mắt Triệu lão gia nhìn thấy hai má của đại mỹ nhân.
Đỏ hồng cả mảng.
**16**.
Triệu lão gia lang thang khắp cánh rừng, thì cuối cùng cũng tìm thấy đại mỹ nhân đang bị một nhóm người mặc áo giáp đen bao quanh, chìa kiếm về phía y. Sau đó còn có kẻ lấy dây thừng trói tay y lại.
Triệu lão gia thấy người trong lòng bị đối xử như thế thì máu huyết sục sôi, lập tức nhảy ra.
Để bị bắt cùng.
**17**.
Ngồi trong lao, Triệu lão gia ngước mắt nhìn quanh trầm trồ.
Công nhận hang ổ của lũ thổ phí này cũng hoành tráng phết, không thua gì nơi đóng quân của đại quân triều đình.
Đại mỹ nhân ngồi kế bên không còn gì để nói, chỉ biết đảo mắt.
**18**.
Triệu lão gia nhân cơ hội được ở riêng một chỗ với đại mỹ nhân mà ra sức tán tỉnh. Hắn lấy hết kinh nghiệm trêu hoa ghẹo nguyệt của mình mấy năm gần đây ra mà trút hết lên người đại mỹ nhân.
Dùng bao lời ca tụng tung hô y.
Lại dùng kĩ xảo nắm tay nắm chân, chạm chạm sờ sờ, vừa đủ nhiều để no bụng, vừa đủ ít để người kia không khó chịu.
Lăn lộn cả nửa ngày, đại mỹ nhân mới chịu mở lời nói với Triệu lão gia một tiếng.
“Ta đã nghe qua đại danh của ngươi.”
**19**.
Triệu lão gia hóa ra không đơn thuần là phú hào ác bá thông thường.
Hắn là một phú hào ác bá rất có tâm.
Ở Hà Thành này, phàm là những chuyện làm đường đắp đê đều có tiền của hắn đổ vào. Đã vậy hằng năm còn thường xuyên làm từ thiện, cứu khổ cứu nạn. Núi cao hoàng đế xa. Ở những nơi cách xa hoàng thành, thì những người như Triệu lão gia chính là vương là tướng.
Đúng là hắn thường xuyên ra ngoài đường săn người mang về nhà.
Nhưng không phải để làm chuyện kia, mà là để tìm kiếm những người có tài trong các lĩnh vực, bồi dưỡng họ giúp hắn làm việc, tạo phúc cho bá tánh.
Lý do già trẻ gái trai, đẹp tựa thiên tiên hay xấu như ngạ quỷ hắn đều không chê, chọn người chỉ dựa vào hứng thú...
...vì chỉ người tài mới tạo được hứng thú cho hắn, tuổi tác, giới tính hay dung mạo không quan trọng.
Chỉ là hắn đúng thật là có cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt, cái miệng mở ra toàn là những lời khiến người ta không được tự nhiên, nên người dân Hà Thành không ai muốn làm việc cho Triệu lão gia, vậy mà hắn cứ bắt ép người ta làm việc cho hắn.
Nên Triệu lão gia mới bị người đời gọi là ác bá.
Triệu lão gia rất buồn.
**20**.
Triệu lão gia nhân cơ hội liền sấn tới: “Đại mỹ nhân, thì ra ngươi đã nghe qua uy phong của ta từ trước rồi sao?”
Nói rồi liền hôn chụt chụt hai cái lên tay người kia.
“Ngươi nói vậy là bằng lòng...theo ta sao? Theo ta đi rồi ta cho ngươi dục tiên dục tử.” Triệu lão gia vừa nói vừa nhếch nhếch hai bên lông mày.
Đại mỹ nhân nắm lấy cổ tay Triệu lão gia, quật hắn xuống, đè trên người hắn.
Băng sơn mỹ nhân lúc này tự nhiên nhếch mép cười khinh mạn: “Cũng được.”
Y nói.
**21**.
Triệu lão gia trêu chọc người ta lâu như vậy, lần đầu tiên hiểu được cảm giác của người bị trêu chọc.
“Ngươi nếu thích mỹ nhân đến vậy. Ta có thể cho ngươi vô số mỹ nhân.”
“Ta không thích mỹ nhân, ta thích ngươi nha!”
Đại mỹ nhân vừa nãy còn lãnh ngạo, bây giờ lại nhìn hắn bằng ánh mắt tà mị cuồng luyến...
Cảm giác thật khó tả.
Đại mỹ nhân chậc lưỡi một cái rồi nói: “Nếu ngươi muốn cùng ta chung vui, ta cũng không ngại...dù sao...ngươi cũng là kiểu người của ta..”
Vừa nói, đại mỹ nhân vừa đưa tay sờ sờ bên trong vạt áo Triệu lão gia, sau đó còn đưa tay xuống mông hắn. Triệu lão gia đã thấy hơi không ổn.
“Thế nhưng...với một điều kiện...”
Triệu lão gia mặc dù thấy không ổn, nhưng vẫn thích được mỹ nhân sờ. Đang sờ nửa chừng thì y đột ngột dừng lại, khiến hắn chau mày, cụt hứng.
“Điều kiện gì?”
“Làm người của ta.”
Triệu lão gia cười bỉ ổi. Tưởng chuyện gì lớn, hắn lẽo đẽo theo y từ sáng tới giờ, không phải chỉ vì muốn làm nam nhân của y thôi sao.
Dáng vẻ tà mị của đại mỹ nhân lập tức bị cái điệu cười thô bỉ của Triệu lão gia dập tắt.
Y gượng cười cứng ngắc: “Ý ta không phải vậy...ý ta là...”
Hai mắt của đại mỹ nhân lóe lên một tia âm lãnh.
“Ta muốn ngươi bảo dân chúng Hà Thành quy thuận ta.”
**22**.
Hà Thành là vị trí chiến lược vô cùng đắc địa.
Bao nhiêu công hầu xâu xé lẫn nhau để tranh giành.
Hoàng đế ở trên triều cũng vì muốn nắm chặt vị trí này trong tay mà suy tính đủ đường.
Triệu lão gia ở Hà Thành tuy là ác bá.
Nhưng bởi vì hắn là ác bá có tâm, nên tuy ngày thường bị người đời xa lánh, nhưng thực chất căn cơ bên trong lại rất được lòng dân.
Nếu hắn nhoi nhoi thì không nói gì. Nhưng nếu hắn nghiêm túc bảo dân chúng Hà Thành làm gì đó, bọn họ nhất định sẽ nghe theo.
**23**.
Triệu lão gia lập tức gật đầu.
Vẻ mặt anh tuấn lúc này lộ ra vẻ thèm thuồng bỉ ổi. Hắn nói để có được cái mông của đại mỹ nhân, cái gì hắn cũng có thể làm. Huống hồ để dân chúng quy thuận y là chuyện vô cùng dễ, hắn nói một cái bọn họ sẽ nghe liền.
Đại mỹ nhân lúc này buông hắn ra, trong mắt hiện lên vẻ mất đi hứng thú.
“Nếu biết ngươi dễ dàng đồng ý đến vậy thì ta cũng không cần bày nhiều trò.”
Triệu lão gia nghe đại mỹ nhân nói vậy, thì hai mắt vẫn không bớt đi vẻ đê tiện.
Nhưng mà hắn có chút thắc mắc.
Tại sao một đại mỹ nhân qua đường như y, lại muốn mấy cái này.
Y ham muốn Hà Thành để...làm cái gì?
Đại mỹ nhân nhếch môi mỉm cười khinh mạn: “Tại sao ta lại ham muốn Hà Thành? Hừ, nhảm nhí. Ta muốn cái thành nhỏ tí này để làm gì. Thứ ta muốn...”
Y phủi phủi bụi trên vai áo.
“...là cả giang sơn đại thống này.”
Cùng lúc này, một toán quân lính giáp đen bước vào, cung kính giúp đại mỹ nhân cởi xuống dây xích dưới chân.
“Vương gia, người chịu khổ rồi.”
**24**.
Bởi vì Triệu lão gia ban nãy đồng ý giúp vương gia mỹ nhân, nên bọn người kia cũng giúp hắn cởi trói. Chứ nếu như lúc nãy hắn khước từ, thì không biết sự tình sẽ ra làm sao.
Triệu lão gia vỗ vỗ ngực thở phào.
**25**.
Vương gia mỹ nhân giả bộ bày ra vẻ mặt trìu mến nắm lấy tay Triệu lão gia, ân cần giải thích.
Đại quân của hắn vốn dĩ muốn chiếm đóng Hà Thành. Nhưng vương gia mỹ nhân sợ lúc căn cơ chưa đủ mà rút dây động rừng thì sẽ kinh động đến tên hoàng huynh bệ hạ chết dẫm kia.
Y vốn dĩ đến đây đoàn tụ với đại quân để tìm đối sách thích hợp, ai ngờ lại gặp được cục phiền phức Triệu lão gia bám theo y cả đoạn đường. Cho đến khi gặp được binh lính dưới trướng, hiểu được tình hình của Hà Thành, vương gia mỹ nhân mới nhận ra Triệu lão gia không phải là một cục phiền phức mà là một cục ưu đãi ông trời quăng vào mặt y.
Nhưng y sợ lúc hắn biết mình là vương gia sẽ sợ hãi mà bỏ chạy. Y mới dàn một cảnh kia, tạo môi trường cho hai người yêu thương thoải mái với nhau mà bàn bạc điều kiện.
Bây giờ điều kiện đã bàn xong.
Còn là một điều kiện rất hời.
Nếu muốn, vương gia mỹ nhân hoàn toàn có thể yêu thương chiều chuộng Triệu lão gia đêm nay.
Một khi Hà Thành lọt vào tay y. Y mượn thế tốt tiến quân đến kinh thành, đoạt được giang sơn, Triệu lão gia hết giá trị lợi dụng...
Thì...ừm...à thì...
Thật ra như y đã nói.
Hắn vẫn là kiểu người của y.
Nếu thu liễm được cái nét bỉ ổi trên mặt thì ném hắn vào hậu cung cũng tốt.
**26**.
Triệu lão gia nghe vương gia mỹ nhân nói sẽ “ném hắn vào hậu cung” một cách dễ dàng tự nhiên như vậy.
Cảm thấy hơi đau lòng.
Hắn biết mặt hắn d*m trước giờ.
Nhưng ngu thì đâu có ngu đến vậy.
Nỡ lòng nào đem chuyện ném hắn vào hậu cung một khi đã hết giá trị lợi dụng nói thẳng vào mặt hắn mà hoàn toàn không có chút gì là nghĩ cho cảm nghĩ của hắn.
Triệu lão gia đau lòng quá.
Nên Triệu lão gia đưa tay lên trời.
Búng một cái.
**27**.
Thật ra, tuy Triệu lão gia là một ác bá háo sắc.
Nhưng hắn chưa điên cuồng đến độ bám theo đại mỹ nhân đến tận đây chỉ vì ái mộ dung nhan người ta.
Thông thường hắn sẽ gọi người tới trói mỹ nhân lại, lúc đó bàn chuyện yêu đương sẽ dễ dàng hơn.
Lý do mà hắn thả đại mỹ nhân đi rồi bám theo y tới giờ.
Là vì lúc y đánh rơi cái miếng màu vàng gì đó xuống đất.
Hắn vừa nhìn liền biết là kim bài thân phận của hoàng thân quốc thích
Mấy cái kim bài này hắn rành lắm, tại tự bản thân hắn cũng có một cái.
Kim bài của đại mỹ nhân ghi ba chữ Huyền Thân Vương.
Thì trên kim bài của hắn ghi bốn chữ Nhất Phẩm Ngự Tướng.
**28**.
Hàng loạt ám vệ cận thân của Triệu lão gia ẩn nấp khắp nơi đồng loạt nhảy xuống.
Bên cạnh đó.
Quân đội hoàng kim giáp của hoàng đế cũng có mặt.
Nửa tháng nay, quân giáp vàng dưới sự hỗ trợ của Triệu lão gia vẫn luôn âm thầm bí mật đóng quân bên ngoài Hà Thành, tìm kiếm nơi ẩn nấp của phản quân Huyền Thân Vương. Đáng tiếc đến giờ vẫn chưa có manh mối.
Hôm nay, nhờ có Triệu lão gia gửi thư, bọn họ mới cử ra hai quân sĩ đến khu vực này thám thính. Nãy giờ Triệu lão gia và Huyền Thân Vương bị nhốt cùng một chỗ, ta ta ngươi ngươi, người đòi Hà Thành kẻ đòi thân mật, thì đại quân hoàng kim giáp của hoàng đế cũng đã có đủ thời gian...
...bao vây quân doanh này.
**29**.
Triệu lão gia cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Hoàng đế coi trọng Hà Thành, suy tính đủ đường tìm cách giữ nơi xa xôi này trong tay.
Người tin tưởng hắn, tiền của trong quốc khố đều giao cho, để hắn mang đến đây giúp người dân làm đường, đắp đê, cứu khổ cứu nạn, thu phục lòng người.
Từ đầu tới cuối toàn là tiền của hoàng đế, lòng dân hướng về hắn, thật ra là hướng về hoàng đế.
Hắn như vậy mà lại lấy cái này ra làm mồi, dụ dỗ đại mỹ nhân dẫn hắn đến nơi phản quân của mình ẩn nấp. Báo hại kế hoạch soán vị của y sụp đổ. Đã vậy sắp tới sẽ bị mang về kinh chém đầu, thân bại danh liệt, thi xác không toàn.
Cơ mà bản thân hoàng đế tuy không trị được tên hoàng đệ này, nhưng cũng không muốn nhìn y bị chém đầu thị chúng.
Người vừa muốn khống chế không cho Huyền Thân Vương ngang tàn, cho y một hình phạt thích đáng để y sau này ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng cũng vừa không muốn nhìn huynh đệ ruột thịt của mình bị thương hay chết thảm.
Người vì chuyện này mà ưu sầu.
Thân là Nhất Phẩm Ngự Tướng...
Hắn phải cùng hoàng đế chia sẻ phân ưu.
Triệu lão gia vừa nghĩ...
...vừa chà sát hai tay cười bỉ ổi.
**30**.
Mặc dù Triệu lão gia và Triệu phu nhân rốt cuộc vì cái gì mà thành thân, đối với dân chúng ở Hà Thành vẫn là một bí ẩn.
Nhưng mà không ngờ Triệu lão gia tính tình phóng khoáng như vậy mà lại là một người rất nghiêm khắc.
Hở chút là phạt vợ.
Gia nhân trong nhà thường xuyên thấy hắn đóng cửa phòng ngủ, ở bên trong thở dốc hỏi phu nhân có còn dám tạo phản nữa hay không? Tiếng thở dốc lớn như vậy, nhất định là rất tức giận.
Lúc đó Triệu phu nhân sẽ khóc lóc, ra sức nói mình không dám nữa. Rồi còn lớn tiếng cầu xin Triệu lão gia tha cho mình.
Tạo phản?
Hầy, nam nhân với nam nhân lấy nhau, đúng là có nhiều chuyện khả thi.
Nhưng mà chí hướng của Triệu phu nhân cũng thật cao.
Mà thôi, miễn sao hai người bọn họ sống hòa thuận là được rồi.