**Lời tác giả**: oneshot viết tặng **YuHei**
___________________
**1**.
Gã đập nát cái bàn gỗ cũ kĩ bên cạnh bằng tay không.
“Má nó! Nói như vậy thì tụi bây bao giờ trả tiền!”
Nhìn cái bàn bị đập nát bấy, hai vợ chồng ông Năm lập tức quỳ xuống đất, run lẩy bẩy: “Cậu ơi, tôi lạy cậu, cậu thương tôi, cho tôi khất đến tháng sau! Đợi con tôi nó mang tiền về rồi tôi trả cậu!”
“Khất?” Gã nhướng mày, tiện tay túm lấy tóc ông Năm: “Làm khó nhau vậy ông già? Tôi cho ông khất rồi ai cho tôi khất?! Mẹ nó, mượn nợ không trả còn ở đó xin xỏ trả giá!!”
Dứt lời, gã dập mạnh đầu ông năm xuống đất rồi mạnh chân đá liên tục lên người ông ta.
**2**.
Gã vứt điếu thuốc xuống chân, liếm ngón tay, đếm tiền.
Đếm xong, gã mở sổ tay, lái xe đến địa chỉ kế tiếp.
**3**.
Căn chung cư ọp ẹp tăm tối bốc mùi gay mũi.
Gã nhăn mặt kinh tởm, chửi đỏng một câu.
“Lan, đâu rồi? Ra trả nợ đi mẹ!”
Cả căn phòng im ắng đến kì lạ. Gã nhăn mày, tự nhiên cảm thấy cái nơi này trống vắng ít đồ ít đạc hơn bình thường.
Trong lòng chợt cảm thấy không ổn.
“Mẹ đi rồi...”
Ở góc bếp, tự nhiên có một tiếng kêu nhỏ xíu như tiếng mèo con.
**4**.
Mẹ nó...xui tận mạng...
Gã nghiến điếu thuốc trên miệng.
Định mệnh mả cha bà Lan!
Vậy mà trước đây gã còn nghĩ bà điếm già đó bả hiền lành. Ai dè bả có con. Chả biết nghĩ cái gì mà giấu thằng nhỏ không cho thiên hạ biết.
Bà Lan khổ, bả trốn nợ, gã không chấp bả.
Nhưng trốn nợ mà cũng trốn thiếu đức, trốn mà quăng con ở đây, rồi ai nuôi?
Gã nhìn thằng nhỏ nom tầm bảy, tám tuổi gì đó ngồi bên cạnh. Cả người nó đen nhẻm, tay chân mỏng như cái que.
Gã đảo mắt, ném điếu thuốc xuống cống, rồi đứng dậy phủi mông rời đi.
**5**.
Nắng chiều thành phố thật u sầu.
Thằng nhóc ngồi trên ghế đá trong sân chung cư.
Từ hôm qua tới giờ nó chưa ăn gì.
Nhưng nó không kêu la than khóc, chỉ đưa mắt nhìn mặt trời đỏ hỏn trên cao.
Nơi đây thật yên tĩnh.
Bất thình lình, có ai kêu nó:
“Ê nhóc!”
Gã bước lại, quăng điếu thuốc xuống chân, tay cầm theo một cái bao.
“Mày ăn bánh mì không?”
**6**.
“Bảng điểm thằng con mày đẹp nhở?” Tên anh em của gã cầm quyển sổ liên lạc trên tay mà trầm trồ.
“Nó chả phải con tao.” Gã dúi điếu thuốc vào gạt tàn.
“Xừ, nhưng mà mày nuôi nó như con còn mẹ gì nữa mà chối!”
Đúng lúc này, thằng nhỏ vừa đi học về, thấy nhà có khách, nó bận nguyên bộ đồng phục chạy xuống bếp.
“Em mời anh uống nước.”
“Thằng nhỏ ngoan dữ! Càng lớn càng giống bà Lan! Hồi cái bà đó chưa bị người ta rạch mặt, ngủ với bả một đêm là tiền triệu chứ chẳng chơi!”
Gã đuổi thằng nhóc vô phòng rồi liếc tên anh em.
“Rồi rồi rồi, năm năm rồi, cái bà đó bây giờ chắc đang nướng dế bên Miên, tao không gọi hồn bả nữa!”
Tên anh em nhấp ngụm nước: “Cơ mà mày không nhận nó làm con là đúng rồi đó! Thanh niên trai tráng hai mươi tư, mặt mày coi cũng được. Nếu mà vác theo thằng con mười mấy tuổi thì có mấy con điên mới dám thương mày. Kiếm ghệ đi em giai!”
Gã im lặng, không đáp. Mắt nhìn xuống cốc nước dưới bàn.
Một hồi lâu sau, gã đột ngột lên tiếng.
“Nó không chịu.”
Tên anh em nhăn mặt: “Gì?”
“Nó không chịu gọi tao là ba.”
“Hả?”
“Tao dạy nó quài mà cái tật nó cứ...”
Gã chậc lưỡi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Đam Mỹ H Văn
Tên anh em lên giọng:
“Mày nói như thể mày ham làm cha người ta lắm vậy! Thế bao lâu nay nó gọi mày là cái quái giề?”
**7**.
“Anh Hưng.”
Gã đang ngồi ăn mì gói thì tên nhãi ranh đó chạy vào.
“Anh nghỉ việc đi!”
Cọng mì trên đũa rơi xuống.
“Mày nói gì!”
Thằng nhóc vỗ ngực:
“Anh nghỉ việc đi! Em nuôi anh!”
Gã nghe mà sặc nước mì, vừa ho vừa nói.
“Mày...lại nói cái gì?”
“Em đậu phỏng vấn rồi.”
Bây giờ gã mới để ý, thằng nhãi ranh đó đang mặc vest tây sang chảnh, chắc là mới đi phỏng vấn về.
“Chỗ này hơn hẳn chỗ hồi em làm thực tập. Người ta là công ty nước ngoài, nhân sự khắt khe lắm mà em lọt vào được, ghê hônnnn!”
Gã nhìn nó bằng ánh mắt tấm tắc, nhưng mà vẫn nói:
“Thôi đi mày đừng có chảnh. Sinh viên mới ra trường có mấy năm, rồi được mấy cọc lương?”
Nó quăng cái áo vest lên ghế, khuôn mặt điển trai trời đánh kia bày đặt kênh lên: “Đủ nuôi anh hết kiếp đó anh giai!
“Kệ mẹ mày.” Nói rồi gã lại cặm cụi ăn.
Thằng nhãi đó lại giở thói dùng dằng: “Anh đừng làm nữa. Cái nghề này nguy hiểm lắm! Nè, cái vết sẹo này là hôm trước mới bị chém nè! Rồi vết may này là hôm nào nữa nè! Anh đi đòi nợ thuê, tiền thì về tay chủ chứ oán hận gì người ta đổ lên anh. Anh làm tiếp, không chừng có ngày bị người ta lụi cho một dao hồi nào không hay!”
“Kệ má tao!”
Gã gắp cọng mì, đưa lên miệng.Nhưng còn chưa kịp nuốt thì thằng trời đánh lại giật miếng ăn của gã.
“Anh đừng ăn cái này nữa! Không tốt cho sức khỏe!”
Vừa nói, thằng nhãi vừa với tay lấy đũa, ăn ngấu nghiến tô mì.
Gã đứng dậy, quăng đũa muỗng vào bồn.
“Thôi mày làm cha tao luôn đi!”
**8**.
Thật ra gã cũng định nghỉ việc.
Thằng Linh bây giờ làm ở công ty lớn. Lỡ như có ai biết nó sống chung với một thằng đầu đường xó chợ chuyên đòi nợ mướn thì mệt lắm!
Nhưng giờ không làm nghề này thì làm gì giờ? Chẳng lẽ về hưu non cho thằng Linh nó nuôi thật?
Gã đưa điếu thuốc lên miệng.
Rít một hơi.
9.
“A-Mart xin chào!”
Gã đứng sau quầy tính tiền, bày ra vẻ mặt tươi cười cứng như xi măng.
Tên anh em cười to nhìn gã: “Mẹ nó, hoàn lương có khác, xinh trai ra nha! Thôi cậu em tính giùm anh chai nước rồi anh bo cho nè!”
Gã vừa cầm chai nước đưa lên máy quét vừa lẩm nhẩm lầm bầm trong miệng:
“Khách hàng là thượng đế.”
**10**.
“Anh Hưng, em muốn mua nhà!!”
Gã nghe thằng Linh nó nói mà rớt luôn đôi đũa trên tay.
“Mua...cái gì?”
“Nói lộn, không phải mua nhà. Mua căn hộ cao cấp! Em với anh ở chung!”
“Mày lấy tiền ở đâu ra?”
“Thì vay ngân hàng, mua trả góp! Tiền lương của em, xừ, dư sức!”
**10**.
Gã đứng trong siêu thị lựa đồ.
Mẹ cái thằng Linh, có tiền nên nó chảnh. Bây giờ không ăn đồ ăn thường nữa, ăn đồ ô-ga-níc mới chịu.
Ở ngoài chợ thì đào đâu ra mấy cái đó. May mà dưới chân tòa nhà chung cư cao cấp này có cái siêu thị. Chứ mà còn ở khu lao động như hồi xưa, mỗi ngày đều chạy xe ra siêu thị mua đồ ăn là gã quánh cho tên nhóc đó bờm đầu.
**11**.
“Anh Hưng...”
“Cái gì...”
“Em thèm sườn xào chua ngọt.”
“Ừ rồi, mai làm.”
**12**.
Gã làm bán thời gian, sáng đi trưa về. Về tới thì ghé qua siêu thị bên dưới mua nguyên liệu nấu ăn.
Trước đây hai anh em toàn ăn ở mấy hàng quán, hoặc ăn mì gói, có chút thời gian rảnh thì luộc miếng rau ăn với cơm trắng cho có cảm giác “nhà làm.”
Kể từ khi thằng Linh có việc làm, hắn có tí thời gian rảnh rỗi nên học nấu vài món cho nó ăn.
Rồi cũng không biết từ khi nào lại thành nếp quen thường ngày.
**13**.
Tiếng xèo xèo trong bếp vang ra.
Thằng nhóc kia mở cửa đi vào.
“Ô, mùi thơm quá!”
Vừa nói nó vừa cởi cái áo ba lỗ ướt nhẹp trên người ném lên ghế.
Gã ở trong bếp nhìn ra, quát: “Con mẹ nó! Cái tật vứt áo lung tung không chịu bỏ! Mày nhặt cái áo dơ của mày lên ngay!”
Linh chậc lưỡi: “Từ từ rồi người ta nhặt!”
Vừa nói nó vừa để ngực trần đi vào bếp, bốc đồ ăn trên dĩa bỏ vào miệng.
Gã vô thức liếc sang nhìn nó, sau đó lại đưa mắt nhìn xuống chân mình, miệng càu nhàu:
“Mặc áo vào...”
“Em mới đi tập về, nóng, ăn cơm xong đi tắm rồi em mặc.”
Thế là nó cứ để trần ngực như vậy cả buổi cơm. Vốn cũng là chuyện thường thôi nhưng gã cứ thấy sao sao thế nào.
**14**.
“Anh Hưng...”
“Gì?”
“Anh có định kiếm người yêu không?”
“Gì??”
“Mấy năm nay không thấy anh qua lại với cô nào hết!”
“Chẳng phải việc của mày! Giỏi thì tự đi mà kiếm một con! Cũng hai mươi mấy rồi mà có thấy mày có ghệ đâu.”
“Xì, cái đó cũng chẳng phải chuyện của anh!”
**15**.
Một hôm nọ, gã đang làm việc ở cửa hàng thì một đám côn đồ tới gây chuyện.
Thằng cầm đầu hỏi gã có biết hắn là ai không?
Gã nói gã không biết quý khách là ai.
“Con mẹ nó! Mười tám năm trước mày tới nhà tao đòi nợ, đánh ba tao ra bã, má tao phải moi tiền của tao đưa cho mày!! Con mẹ nó, đống tiền đó là tao vay nóng để làm vài trận đổi đời! Mày cuỗm đi mất, làm tao bị lũ xã hội đen rượt chạy sặc máu!”
Tên kia đặt bàn tay cụt mất một ngón lên bàn.
“Bấy lâu nay tao khấm khá, tìm mày mãi mà không ra, hóa ra mày trốn tới khu nhà giàu. Xừ, bày đặt sống cho sang rồi đi làm cái nghề này.”
“Thế tôi giúp được gì cho quý khách?”
“Tao muốn mày phải trả lại số tiền năm xưa mày giật của tao, rồi quỳ xuống xin lỗi, trả cho tao thêm một ngón tay thì vụ này coi như cho qua!!”
Thế là gã nói:
“Đ*o!”
**16**.
Linh hoảng hốt chạy nhào vào phòng bệnh. Nhìn cái mặt trắng bệch của thằng nhỏ mà thấy thương.
**17**.
“Anh Hưng...anh ở nhà đi!”
Gã đang chống nạng đi lấy chai nước, nghe Linh nói thì hừ một tiếng:
“Mày nói thừa, bị đuổi việc rồi, không ở nhà thì đi đâu?”
“Ý em là anh ở luôn trong nhà, đừng đi ra ngoài nữa, kẻo không lại giáp mặt cái đám kia!”
Gã tu chai nước: “Mẹ nó, cái thằng điên đó. Đánh bài mang nợ bị chặt ngón tay rồi đổ lên đầu tao! Tao quánh cho tụi nó chạy trối chết mà mày nói như tao sợ cái tui tào lao đó lắm vậy. Bớt nhạy cảm đi!”
**18**.
Một ngày nọ, đang coi tin tức thì gã đột nhiên hỏi bâng quơ.
“Ê Linh...”
“Dạ?”
“Bao giờ thì mày định lấy vợ?”
“Thế bao giờ thì anh định lấy vợ?!”
“Anh mày sắp bốn mươi rồi chứ trẻ trung gì. Mày thì khác, tuổi mày là tuổi lập gia đình...”
Nó nghe xong, tự nhiên nằm xuống ghế, đặt đầu lên đùi gã.
“Cần gì lập gia đình, anh là gia đình của em rồi còn đâu!“.
Gã im lặng không nói gì.
**20**.
Một hôm nọ, có một người đàn ông ăn mặc sang trọng đến tìm thằng Linh.
Ông ta tự nhận là ba nó.
**21**.
Bà Lan từng làm gái điếm hạng sang, cặp với một ông nhà giàu. Sau đó bị vợ của ông ta đánh ghen, rạch mặt. Thế là từ đó bà Lan với ông kia không liên lạc nữa.
Sau đó thì bả có bầu, sinh ra thằng Linh
Vợ của cái ông kia bị vô sinh, sau khi được thám tử báo tin chồng mình có một đứa con rơi thì bà ta gửi người đến chỗ mẹ con thằng Linh.
Hóa ra bà Lan bả không có gom đồ trốn nợ.
Bả bị người ta...
**22**.
Gã đứng ngoài ban công hút thuốc.
Ba thằng Linh bị vợ giấu nhẹm tin tức mình có con rơi suốt mấy năm nay, sau khi ly dị mới lòi ra vụ này.
Cái ông đại gia kia biết mình có con, mà còn là con trai, thì mừng chết mẹ, lập tức chạy vèo tới cái chỗ này.
Kết quả ADN cũng xác nhận rồi, thằng Linh là con ổng.
Mẹ nó!
Cứ như phim ấy.
**24**.
“Anh đi đâu em theo đó!”
“Cái đầu mày! Mày ám tao gần hai mươi năm trời! Giờ ông già mày tìm đến đây đòi thỉnh mày về, mày cút sớm một chút cho nước nó trong!”
“Thế anh đi cùng em...”
“Mắc mớ gì, ba mày có phải ba tao đâu mà tao theo hầu!!”
“Nhưng anh cưu mang em...”
Gã chỉ vào cái vali đầy ấp tiền: “Ừ, tao nuôi heo bán thịt. Bán hơi bị lời luôn! Giờ cầm tiền mà không bán, người ta quánh chết cha tao! Mày đi theo ông già mày giùm tao cái!”
**25**.
“Em chỉ đi theo bọn họ vì em muốn biết mồ mả mẹ em ở đâu thôi. Em không có đi luôn đâu đấy!”
Thằng Linh bước vào chiếc xe hơi sang trọng, nó vẫn không quên mở cửa sổ, nhắn với gã một câu.
Gã vẫy tay: “Cút giùm. Không tiễn.”
Thằng Linh bĩu môi, nó đóng cửa sổ lại.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Gã đứng đó nhìn theo một hồi.
Sau đó đi vào trong.
**26**.
Gần đây rảnh rỗi, gã quay trở lại căn nhà cũ kĩ ở xóm lao động.
Khi xưa thằng Linh đòi mua căn hộ cao cấp, nó mượn tiền ngân hàng, sau đó thì còng lưng ra trả nợ. Nhưng nợ thế nào cũng không cho gã bán chỗ này đi phụ với nó. Giờ thì nợ nần gì thì ông già nó cũng trả hết rồi. Trong nhà đồ đạc vẫn giữ y nguyên, thỉnh thoảng gã cũng tới quét bụi.
Gã dọn dẹp sạch sẽ, ngồi xuống ghế.
Nhìn xung quanh một hồi.
Rồi rời đi.
**27**.
Thằng Linh gọi điện cho gã.
Nó nói mai nó về.
“May về đây làm cái gì?”
“Nhà em mua mà, em đứng tên, mắc mớ gì em không được về?”
“Nhà ông già mày mua cho mày con ạ. Mày chọc ổng giận, ổng lấy lại hết là mày cắm đầu xuống đất!”
“Rồi mắc mớ gì em quay về nhà của hai anh em mình thì ba em ổng lại giận?!!! Anh nói rồi đó, nhà ổng mua CHO EM cơ mà!!!”
Thằng Linh quát ầm vào điện thoại.
Gã im lặng.
“Linh...mày hiểu ý tao mà...”
“Em đếch hiểu! Đếch hiểu!!!!”
Nó hét ầm vào điện thoại rồi cúp máy.
**28**.
Xem ra kiểu gì thì mai thằng Linh nó cũng về thật. Nhà mấy bữa nay không có nó, gã chẳng buồn nấu ăn, toàn ăn mì gói.
Nửa đêm nửa hôm, gã đi bộ ra cửa hàng 24h, coi mua được gì thì mua.
Gã xách túi đồ ăn đi bộ về.
Lúc này ở phía sau, có một chiếc xe máy chạy đến, ép sát gã.
Bàn tay phải của tên ngồi sau chỉ có bốn ngón, trong túi áo khoác còn có một con dao.
**29**.
Nửa đêm.
Một chiếc điện thoại lật ngửa nằm trơ trọi giữa lề đường, mặt kính bể tan tành do va đập.
Màn hình đột ngột sáng lên, có cuộc gọi đến.
Sau một hồi không ai bắt máy, nó liền chuyển sang chế độ hộp thư thoại.
“Bíp!”
“Này...anh ngủ chưa vậy?...Thật ra ban nãy em có hơi nóng...cho em xin lỗi. Nhưng kiểu gì thì mai em cũng về đấy!! Em thèm sườn xào chua ngọt, anh nấu nha...thật ra nếu anh mệt hay giận thì không nấu cũng được...nhưng mà nhận được tin nhắn này thì gọi lại cho em, em chờ.”
“Bíp!”