**1**.
Tôi hồi đi học từng bị giáo viên đì.
Kiểu khi trả bài, nguyên một lớp giơ tay, lại cố ý gọi mình tôi.
Hoặc kiểu cố tình nhắm tôi để sai việc vặt.
Hoặc kiểu kêu gọi cả lớp tẩy chay tôi.
Tôi hiện tại tuy đã vượt qua giai đoạn sợ tiếp xúc với người khác, nhưng di chứng vẫn còn, tất cả là nhờ ơn con mụ ấy.
Và nhân tiện tôi nói luôn.
Khí chất của hoàng quý phi trước mặt y hệt bà giáo kia.
Nàng liếc tôi bằng nửa con mắt. Sắc bén đến nỗi, tôi xém nữa là quên luôn mình là thái tử.
Sau đó nàng lại nhìn xuống cụ shota.
“Thiên nhi! Con đang làm gì ở đây??”
Cụ shota sợ hãi, núp sau lưng, bám lấy đùi tôi.
Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa hiểu làm cách nào mà cái cụ shota đang run lẩy bẩy này, sau này có thể trở thành một người tâm cơ tính kế người khác, cuối cùng thân bại danh liệt chết trong nhà lao.
Nhìn cái kiểu của cụ, đáng lý ra khi lớn lên thì phải trở thành một thanh niên hoạt bát năng động, từ trên xuống dưới toát ra năng lượng mặt trời sáng chói thân thiện với môi trường chứ?
Cùng lúc này hoàng quý phi mạnh bạo kéo cụ shota về phía nàng.
“Chát!”
Tôi sững sờ.
Hệ thống cũng chết lặng.
**2**.
“Ta đã dặn con những gì?? Tuyệt đối không được đến làm phiền thái tử nữa!! Con không nghe lời ta nói hay sao?”
Nhị hoàng tử ôm má, nước mắt lưng tròng, im thin thít nhìn xuống chân.
Hệ thống nổi giận quát mắng: “Làm cái gì mà vô lý như vậy!! Chỉ là qua chỗ hoàng huynh chơi một ngày thôi mà! Có gì thì răn dạy một chút là được, làm gì mà lại tát mạnh như thế!!! Hơn nữa lại còn ở trước mặt mọi người! Điều này ảnh hưởng đến tâm lý trẻ nhỏ lắm có biết không!!!!”
Nó mắng như vậy cũng chỉ có mình tôi nghe được. Thế nhưng lời hệ thống nói không sai. Bà quý phi này dạy con hình như hơi quá.
“Lập tức đi về!!”
Nói rồi lại liếc tôi bằng nửa con mắt. Kéo tay cụ shota rời đi.
Hệ thống tức giận để emoji