**1**.
Hệ thống réo lên vui mừng. Nhưng giọng của nó cứ rè rè, vừa nghe như cái máy radio cũ kĩ, vừa nghe như nhân viên văn phòng bị cấp trên ép buộc tăng ca không hưởng lương.
Lại vừa giống như bệnh nhân bị mắc bệnh mãn tính đang hập hối.
Mà đống emoji trên màn hình vẫn cứ bay tứ tung loạn xa. Trông không giống như hệ thống cố tình.
“A Thống...cưng có sao không?”
“Không...không sao! Chỉ là mấy ngày qua tôi phải chậm rãi kĩ càng soi từng chi tiết trong *Cốt Truyện* để xem có cách nào vừa có thể cứu tiểu hoàng tử, lại vừa tiện lợi cho cậu hay không, nên hơi mệt. Hơ hơ!”
“Vậy...cưng im ắng mấy ngày nay là vì chuyện này sao?”
Hệ thống ngáp dài một tiếng: “Hơ hơ, tui chỉ là cùng một lúc tải hết nội dung của thế giới này, không chỉ nội dung của các nhân vật chính mà là tất cả các cá thể. Hiện tại mọi chuyện trong đất nước này từ quốc gia đại sự đến con kiến qua sông, nội trong một trăm năm nay, tôi đều biết rõ! Hơ hơ!”
Bầu trời emoji vẫn bay tứ tung trên màn hình.
“Cưng...mấy ngày này không hề nghỉ ngơi sao?”
“Hơ...hơ...không sao đâu ký...”
Sau đó màn hình liền tối đen.
Không sao cái con...!!!
**2**.
Mấy ngày nay tôi như người mẹ già trông con. Người mẹ thì mòn mỏi, đứa con thì vừa về đến nhà cái liền chạy đi đâu không biết.
Ngoại trừ lo lắng thì chỉ có lo lắng.
May sao, lần này hệ thống chỉ im ắng vài canh giờ liền trở lại.
Nó vừa trở lại, tôi liền nói: “Ban nãy cưng nói có cách giúp nhị hoàng tử. Là cách nào? Cứ nói đi!”
Hệ thống: “Ký chủ! cậu cuối cùng cũng chịu giúp tiểu hoàng tử rồi!”
“Nhưng với điều kiện là không quá phiền phức!!”
“Đừng lo! Tui hứa sẽ không quá phiền phức đâu! Chỉ cần cậu dùng thân phận thái tử, gửi cho hoàng thượng lá thư này là được rồi.”
Hệ thống vừa dứt lời, một phong thư liền xuất hiện trong tay tôi.
Tôi nhìn phong thư trong tay, nhún vai.
Việc này xem ra không khó khăn gì. Gửi thì gửi, dù sao cũng không chết ai!!
**3**.
Tôi chết.
Hoàng quý phi cũng chết.
Chuyện là sáng sớm hôm nay tôi thấy rất nhiều thị vệ chạy sang hướng cung của hoàng quý phi. Đến trưa, tôi đang ăn đùi gà thì thì nghe nói nàng bị hoàng đế bắt giam, đầy vào lãnh cung.
Bởi vậy nên mới nói nàng chết.
Thế thì tại sao tôi lại chết?
Là bởi vì đêm qua tôi nằm gác tay lên chán suy nghĩ con đường tìm chết của mình. Thần xui quỷ khiến thế nào lại chợt nghĩ ra, trong hoàng cung, người muốn lật đổ thái tử nhất đâu phải cụ shota, mà là hoàng quý phi!!
Dựa theo *Cốt Truyện*, không phải nàng chính là người ở phía sau xui khiến, âm thầm phá hủy tình cảm hai huynh đệ. Đồng thời đào tạo cụ shota thành một quả bom tự hủy hay sao!!
Hoàng quý phi tính ra chính là một viên thiên thạch bự trảng khổng lồ đó! Chỉ cần tôi ngày đêm chăm chỉ cần cù qua thăm hỏi nàng, rồi sẽ có một ngày, tôi thoát khỏi lời nguyền ba trăm năm dài đằng đẳng, tiếp tục trên con đường tích điểm trở về nhà chuộc lại giây phút lỡ dại nhảy lầu tự sát của tôi.
Sau đó tôi sẽ không làm trạch nam nữa, tôi sẽ tìm một cái job đàng hoàng, hằng ngày đều đặn work-out, đồng thời tìm cho mình một mối relationship đẹp đẽ. Cưới vợ, không sinh con, adopt hai con mèo, sống một cuộc sống viên mãn đến cuối đời.
Vừa nghĩ đến đây thì có người chạy lại báo tin hoàng quý phi bị đày vào lãnh cung.
“...”
Quả thiên thạch của tôi lệch quỹ đạo, trượt ngang qua đầu.
Buồn đến mức đùi gà cũng không thiết ăn nữa.
**4**.
Trái ngược với tâm trạng ảo não của tôi, A Thống nó vui ra mặt.
Hệ thống: “Hê hê hê, tui đã nói là tui sẽ trị con mụ này mà!!!”
Một tiếng sét đánh ngang tai.
Tôi bần thần nhìn sang hệ thống: “Hoàng quý phi ra nông nỗi này...là cưng làm...?”
Hệ thống cười đắc thắng: “Đúng rồi đó ký chủ! Tui ngụp lặn trong *Cốt Truyện* mấy ngày trời là để tìm ra điểm yếu chí mạng của hoàng quý phi. Vốn dĩ thân mẫu của tiểu hoàng tử là Lan phi, là người được hoàng đế sủng ái nhất, thậm chí là yêu thật lòng. Hoàng quý phi vì ghen tị, cũng đồng thời vì bản thân không mang được long thai. Mấy năm trước mụ dùng thế lực nhà mẹ ép độc Lan phi, nếu nàng không chết thì người nhà của nàng sẽ gặp họa, xong rồi thì đổ tội cho hoàng hậu. Hoàng đế tuy không có chứng cứ kết tội, nhưng trong lòng luôn oán trách hoàng hậu. Nhị hoàng tử cũng bị quý phi mang về nuôi dưỡng. Đúng là một đá chết ba bốn con chim. May sao, tui từ trong *Cốt Truyện* nhặt được lá thư năm xưa quý phi gửi về cho nhà mẹ, bảo người trong nhà gây khó dễ phụ thân Lan phi. Bút tích là của bà ta, còn cả con dấu của gia tộc. Hoàng đế nhìn thấy chắc chắn sẽ hiểu được sự tình năm đó, hoàng quý phi cũng lãnh quả báo!! Từ nay trở đi không thể hại người nữa!!!”
Tôi nghe hệ thống nói nói hoàng quý phi từ nay trở đi không thể hại người nữa, trái tim quặn thắt, lồng ngực siết chặt, hai mắt nóng hổi, dạ đau như cắt.
Tôi úp mặt xuống bàn, phẫn uất kêu to một tiếng thấu tận bảy tầng trời mây.
**5**.
Thế nhưng có một chi tiết tôi thắc mắc.
Hệ thống có thể từ trong *Cốt Truyện* lấy ra vật phẩm?
Khả năng này có hơi đáng sợ không? Nói một cách nào đó thì giống như du hành thời gian rồi.
Hệ thống nghe câu hỏi của tôi, cười ngại nói: “