CHƯƠNG 30
Edit – HaeHyuk8693
Diêm Vương cũng là anh em?!
Còn ở chổ Hàn Liệt bên này, hắn lại phi thường đắc ý. Đơn giản là vì lần này hắn chỉ dùng có một khắc thời gian là đã thoát khỏi cái tên Hắc Tử Lược kia rồi. Ngẫm lại trước kia, hắn ít nhất cũng phải dùng đến một canh giờ mới thoát thân nổi. Chỉ có thể nói là đạo hạnh tu vi của hắn lại đề cao không ít, nghĩ thế, trên mặt hắn không khỏi nổi lên một nụ cười tự tin.
Còn có tên Bạch Tử Khước kia… Hai người bọn họ đã sớm đạt thành nhận thức với nhau. Hai người họ bây giờ xem như đã trở thành đồng minh à!
Thẳng cho đến khi hắn phạt hiện ra “một vật thể không xác định” trong buội rậm, tươi cười trên mặt hắn thoáng cái đã vô tung vô ảnh, thay thế vào đó là một ánh mắt đầy tức giận.
“Ôi ôi ôi…Ngươi cười rộ lên càng anh tuấn à.” Thanh âm rất êm tai, còn mang theo một loại cảm giác rất lười biếng.
Tuy nói đây là một câu ca ngợi, bất quá ngay cả một cọng lông mi, Hàn Liệt cũng chưa từng nâng lên dù chỉ một chút, mà lạnh lùng hỏi: “Cái tên Diêm Hồi đáng chết nhà người! Sao người dám gạt ta, nói thi thể của ta đã bị cá gặm hết hả?”
Nếu không phải Hắc Tử Lược mới vừa rồi đã nói cho hắn biết, Diêm Vương mấy năm trước đã đem thi thể của hắn ôm ra khỏi biển, chỉ sợ hắn vẫn sẽ chẳng hay biết gì về điều này. Nghĩ đến thi thể của mình phải ở lại chổ của Diêm Vương tròn vài chục năm, Hàn Liệt càng nghĩ càng cảm thấy ác tâm.
Đến lúc này, Diêm Hồi trong bụi cỏ rốt cục đã chịu chui ra ngoài.
Hắn so với Hàn Liệt lùn hơn một chút, bất quá so với các nam nhân trưởng thành khác hắn cũng tính là cao lớn rồi. Một đầu tóc dài màu đỏ theo gió phiêu dật, mà tướng mạo của người này còn có vài điểm tương đồng với Hàn Liệt. haehyuk8693
Diêm Hồi tùy ý cười cười, một bên thì lo sửa sang lại bộ y phục đẹp đẽ vô cùng giá trị của mình, sau đó lại đem cột tóc trên đầu gút chặt lại một chút. Khều khều vài cọng tóc rơi rớt trên trán xong, hắn lại giơ lên ống tay áo mạ vàng hươu hươu vài cài, còn ngồi xổm xuống đất kiểm tra vạt áo có bị bẩn hay không…
Nhìn một loạt động tác này của hắn, hai hàng chân mày của Hàn Liệt cơ hồ đã xoắn thành một cục…Tên gia hỏa này mặc kệ là đi tới nơi nào cũng đều chú ý đến ngoại hình của mình như thế…Chỉ kém không cầm theo gương đồng dắt ở bên người…Thật sự là…giống y như đàn bà…
Hết thảy đều chỉnh tranh tốt rồi, Diêm Hồi mới bắt đầu nói chuyện chính: “Bởi vì ta…Ta nghĩ lấy không được tâm của ngươi, thì lấy thân thể của ngươi cũng tốt à… Nghĩ không ra ngươi và con ngươi đã tốt đẹp đến trình độ này, thật sự là tội lỗi mà… Xem ra hai người các ngươi đúng là cầm sắt hòa minh rồi… Để cho ta đánh gãy vài cái dây đàn của các ngươi được không?” (cầm sắt hòa minh~ Ý nói vợ chồng đoàn kết, thương yêu nhau~ Cầm sắt còn có nghĩa là tên của hai loại đàn cổ đàn cầm và sắt~ Ý cha nội Diêm Vương là mún làm cho 2 người chia lìa nhau đây mà ==)
“Ngươi nói cái gì?!” Phụ thân yêu con mình như thế nào lại là tội ác? Ngươi cái đồ hoa tâm đại củ cải mới là căn nguyên chân chính của tội lỗi!
Còn muốn chia rẽ chúng ta… Thật không biết xấu hổ! haehyuk8693
Mặc dù Hàn Liệt nghĩ như vậy trong lòng, nhưng hắn cũng không nói ra khỏi miệng —— dù có nói nhiều với tên này cũng vô dụng…Không sao…Chính là có người chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ mà… Hàn Liệt cười lạnh một chút.
Cảm giác được cơn tức giận của Hàn Liệt, Diêm Vương vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi mà… Ta…Ta đối với ngươi là thật tâm, tin tưởng ta đi!” Thật sự không hiểu nổi ai mới là vua của quỷ giới… =.=
“Lời nói của ngươi mà tin được thì cứt cũng có thể ăn rồi!” Hàn Liệt lăn lộn tại quỷ giới lâu như thế, đương nhiên biết cái tên Diêm Hồi này vốn là một người cực kỳ hoa tâm đại củ cải thối tha. Chuyện tình phong lưu của hắn cùng với các quỷ hồn có tư sắc và các tiên nữ vốn không dưới mấy trăm vạn vụ, nơi nơi chốn chốn đều lưu tình như vậy, còn dám nói là mình thật tâm? Da mặt của tên này cũng đủ dày như tường thành rồi! Thật hy vọng tên kia có thể nhanh tới để “trừ gian diệt ác”.
Càng huống chi trong lòng của hắn chỉ có một mình Ngả Diệp! Hắn sẽ không yêu người khác!
“Nhưng là…” Diêm Hồi vừa vỗ về chơi đùa với mái tóc dài của mình, hắn chung quy cảm giác được những lời Hàn Liệt vừa mới nói hình như đã có rất nhiều người nói qua với hắn rồi. Hắn còn muốn giải thích, đã bị Hàn Liệt cường chế cắt đứt.
“Không có nhưng là! Ta còn muốn hỏi ngươi, nguyên nhân ngươi phái Hắc Bạch Vô Thường đến bắt ta là gì…” Mỗi khi cùng Bạch Tử Khước hỏi vấn đề này, y đều trưng ra sắc mặt vô cùng tức giận… Cho nên Hàn Liệt mới lười hỏi chuyện cùng đối phương.
Nghe vậy, Diêm Hồi liền dựa theo tình hình thực tế mà đáp lời, cách dùng từ cũng không có chút trau chuốt, “Đột nhiên nghĩ muốn đem ngươi bắt lại rồi giam cầm à, làm cho ngươi trở thành vật sở hữu của ta. Ta không nghĩ muốn tự mình đi bắt, bởi vì ta không nỡ thương tổn ngươi…Ha hả…Hả à! Đau quá! Không nên!!” Còn chưa có nói xong, chỉ thấy Hàn Liệt đột nhiên lấy ra cây quạt trong ngực của mình, rồi hung hăng ném lên trên người đối phương, làm cho Diêm Hồi cảm thấy kinh ngạc không thôi.
“Cây quạt này ta trả lại ngươi, ta từ bỏ! Hòn đá ở chổ con ta, đợi ta gặp được con, ta sẽ đem trả cho ngươi!” Hứ! Nguyên lai Bạch Tử Khước cũng đố kỵ hắn. Ác tâm!
Hắn nói xong liền muốn rời đi, không nghĩ tới lại bị Diêm Hồi ôm lấy người cản trở “Không nên rời bỏ ta! Đây là một mảnh tâm ý tràn đầy yêu thương của ta đối với ngươi, nhận lấy đi mà!” (truyện này nhìu tên mặc dày gớm =.= )
“Cút ngay!” Hắn chỉ mắng có một câu này, là đã dễ dàng đem Diêm Hồi đẩy xa vài thước.
Diêm Hồi thấy chính mình đuổi không kịp hắn, không thể làm gì khác hơn là ngồi dưới đất hô to sáu chữ…Còn đó là sáu chữ gì thì là một bí mật, bất quá hắn cũng không muốn dấu diếm. Vì cái gì hắn phải đến nỗi ngồi trên đất thế này, chỉ vì hắn biết Hàn Liệt chắc chắn sẽ dừng lại.
“Không nên đi à! Ca ca!” haehyuk8693
Bất quá lúc này hắn đã tính sai rồi, câu trả lời của Hàn Liệt vốn là…
“Lời của ngươi mà có thể tin, cứt cũng ăn được!”