CHƯƠNG 31 + CHƯƠNG 32
Edit – HaeHyuk8693
Qủy ý, quỷ dị
Phụ thân!
Ngả Diệp đột nhiên tỉnh giấc, vỗ vỗ đầu…Y bắt đầu nhớ lại giấc mộng mình vừa mới mơ thấy…
Y mới thấy Hàn Liệt bình an vô sự, hắn chẳng những không có bị Hắc Tử Lược bắt được, mà còn chậm rãi nói chuyện với một tên nam tử tóc đỏ bí ẩn.
Ngả Diệp thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn cảnh trí chung quanh một chút. Đây là một gian phòng rất mộc mạc, Lý Đức Tân thì đang ghé vào bên giường của y, trong miệng thì thào đọc tên của y.
Tiểu Diệp…Tiểu Diệp…Một lần lại một lần lập lại.
Thấy thế, Ngả Diệp đau lòng cầm lấy đôi bàn tay hàm hậu đã phủ đầy vết chai của đối phương, thấp giọng nói: “Đức Tân… Xin lỗi, làm cho ngươi lo lắng rồi.”
Thấy Lý Đức Tân vẫn tiếp tục ngủ say, tựa hồ như thật sự rất mệt nhọc. Thế là Ngả Diệp liền xuống giường, ngược lại còn chuyển hắn qua giường nằm. Động tác của Ngả Diệp vừa mềm nhẹ, lại rất chuyên chú, cho nên y đã không chú ý tới bầu không khí quỷ dị bắn tới từ bốn phía…
Trong gương tựa hồ có bóng người, vù một tiếng đã không thấy gì nữa, tiếp theo đó một chiếc lược đỏ không biết sao lại rớt xuống mặt đất.
Bên trong tủ quần áo dường như đang có một thứ gì đó đang ngọ ngọe, một lát vỗ một lát lại chụp lấy. haehyuk8693
Ngoài cửa sổ còn có thêm vài ánh mắt đang gắt gao nhìn chăm chú vào y…
Qua hồi lâu, y mới cảm giác được không khí khác lạ ở chung quanh. Đột nhiên, Ngả Diệp lại ngước lên đặt câu hỏi với trần nhà: “Quấy rầy các ngươi…Trong phủ này từ trên xuống dưới đều là phù chú, các ngươi không sao chứ?”
Tựa hồ như có cảm ứng, tủ quần áo bắt đầu lay động, cánh cửa tủ hết đóng rồi lại mở, thẳng đến khi Lý Đức Tân tỉnh lại, cánh cửa tủ mới ba một tiếng đóng chặt lại…Lực đạo to lớn như vậy lại làm cho Ngả Diệp sinh nghi…Xem ra trong Lý phủ này tựa hồ có một linh thể cao cường bản lãnh đang ẩn núp…
Bất quá y cũng không sợ hãi, đơn giản là vì y đã “thấy nhiều biết rộng” à.
“Tiểu Diệp… Ngươi không sao chứ?” Vào lúc vừa tỉnh lại, Lý Đức Tân liền đánh một cái ngáp lớn, một bên còn mở mồm hỏi y.
Ngả Diệp không nói gì, chỉ là nhìn vào Lý Đức Tân, gật đầu, lúc đứng dậy muốn đi, cánh tay lại bị hắn bắt lấy. haehyuk8693
“Đừng đi mà… Đến Lý phủ ở đi, dù sao ngươi mỗi ngày đều phải đến nơi này làm công. Chổ của ta nhiều phòng, ngươi ở lại nơi này để cho ta chiếu cố ngươi, được không?”
Trông thấy Ngả Diệp đang do dự, Lý Đức Tân lại cố gắng khuyên nhũ, lời nói đầy tình cảm, “Cho dù ở lại chỗ này, ngươi muốn trở về liền có thể trở về ngay! Huống hồ, nếu ngươi lại xảy ra chuyện gì nữa… Ta tin tưởng Ngả lão gia trên trời có linh thiêng cũng nhất định không an tâm được.”
Có câu vốn là thịnh tình không thể chối từ, thấy Lý Đức Tân thành khẩn như vậy, Ngả Diệp cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, qua một lát sau y mới chậm rãi mở miệng, “Vậy được rồi…Ta sẽ nán lại…” Nói là như thế, bất quá trong lòng của y lại đang suy nghĩ đến Hàn Liệt.
Kỳ thật y nghĩ muốn về nhà tìm Hàn Liệt…
Huống hồ Hàn Liệt nếu về nhà rồi, tìm không được y thì làm sao đây? Có thể hay không sẽ lo lắng cho y?
Còn có thêm mười mấy nghi vấn đang không ngừng xoay quang trong đầu Ngả Diệp, mà tất cả chúng… đều là về Hàn Liệt…
Không biết Hàn Liệt sao rồi nhỉ?
Kỳ thật, y rất muốn tự mình đi tìm Hắc Tử Lược xác nhận xem Hàn Liệt có bình an vô sự hay không, nhưng mà chính y lại không có cái năng lực kia, đành phải ở chỗ này yên lặng cầu nguyện cho Hàn Liệt.
Câu hồn cũng câu luôn tâm
Bên này, Hắc Tử Lược đang vì chuyện tróc nã Hàn Liệt mà khổ não không thôi.
Thật là tức chết ta mà! Cứ như thể để cho hắn chuồn mất nữa rồi! Trước kia ít nhất còn có thể câu được góc áo của hắn…
Hắc Tử Lược cứ như vậy gắt gao nhìn chăm chú vào cọng tóc đen dài vừa rút ra từ đầu của Hàn Liệt, càng nghĩ càng giận càng rất không cam lòng. Đột nhiên, một đại quyền xẹt qua nện mạnh vào trên cái cây bên cạnh, tiếp theo đó, liền có một “người” rơi xuống từ trên cây… Hắn không chút hoang mang đón nhận lấy tiểu nhân nhi vừa té ngã kia.
Chỉ nghe thấy trong lòng liền vang lên tiếng chất vất đầy non nớt của ai kia: “Tiểu Hắc! Ngươi sao có thể bắt người nhà của đa được? Như vậy Tiểu Diệp sẽ rất thương cảm đó nha!”
“Đừng kéo nữa!” Hắc Tử Lược rất kịp thời bắt được đôi bàn tay nhỏ bé đã xém chút cởi xuống vạt áo của hắn, còn nói thêm: “Hắn đã chết, phải đi đầu thai thôi, ai cũng ngăn cản không được.”
Nghe xong Hắc Tử Lược nói, Tiểu Ngũ rất bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn: “Ta đây cũng đã chết, ngươi để cho ta đi đầu thai đi!”
Tiểu Ngũ vừa mới nói xong, sắc mặt của Hắc Tử Lược lập tức đại biến, trầm giọng quát: “Đáng chết! Không cho phép ngươi nói ra những lời này nữa!”
Vốn là chính hắn đã cầu sai hồn à! Ngươi chết vốn không phải là Tiểu Ngũ, nhưng mà bởi vì chính hắn nhất thời khinh suất nhớ lầm tên… Tiểu Ngũ vốn không nên chết! Là do hắn hại Tiểu Ngũ, bây giờ lại vì liên quan đến thời gian sinh tử nên hắn cũng không có cách nào để cho Tiểu Ngũ hoàn dương nữa rồi… Hắn đã luôn đối với chuyện này phi thường tự trách.
Càng làm cho hắn đau lòng chính là, Tiểu Ngũ chẳng những không trách y, ngược lại còn vô cùng cảm tạ hắn đã câu đi hồn phách của y, làm cho y chết đi, làm cho y thoát khỏi bàn tay ác ma của tên dưỡng phụ kia.
Kỳ thật nhìn kỹ một chút, thân hình trắng nõn của Tiểu Ngũ vẫn có khuyết điểm à… Đều là do tên dưỡng phụ nhẫn tâm kia ngược đãi…
Thật con mẹ nó hỗn đản! haehyuk8693
Hắc Tử Lược trong lòng thầm mắng một tiếng, lại vừa quan sát Tiểu Ngũ trong lòng một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã trần đầy sự sợ hãi cùng thương cảm làm cho đau lòng người à. Cũng bởi vậy, hắn mới bắt đầu cố kéo căng khuôn mặt băng lãnh của mình, chậm rãi hoà hoãn biểu tình, “Ta không muốn cho ngươi đầu thai… Sau này đừng nói những lời vô vị như vậy nữa!”
“Tiểu Hắc…” Tiểu Ngũ đang lướt ngón tay qua mái tóc đen dài của Hắc Tử Lược, nghe được câu này, trong mắt của y lộ rõ tình cảm nói bao nhiêu cũng không hết…
Đối mặt với người nam nhân đôi lúc sẽ có tính tình nóng nảy, có khi lại ôn nhu như nước này, trong lòng Tiểu Ngũ đối với hắn là vừa thương vừa sợ, có lẽ còn có thêm chút ỷ lại. Dù sao chính y lúc còn sống vẫn chưa được hưởng qua một chút xíu ấm áp nào, chỉ có Hắc Tử Lược ngẫu nhiên sẽ đối với y hỏi han ân cần… haehyuk8693
Như vậy…Thật sự là đủ rồi sao?