Lại đuổi theo một trận nữa, bọn họ đã hoàn toàn mất đi bóng dáng của Lumian.
- Con chó hoang đáng chết!
Ponce nhổ một cục đờm sang bên đường.
…
Bên ngoài tòa nhà hai tầng có tầng hầm.
Lumian hít sâu, giống như không có việc gì mở cửa vào nhà.
- Một hai ba bốn, hai hai ba bốn...
Một trận tiếng kêu có quy luật truyền vào lỗ tai hắn.
Lumian nhìn vào không gian mở ở phía bên kia phòng bếp, nhìn thấy Aurora bện mái tóc vàng thành đuôi ngựa, mặc áo trong bằng vải lanh và quần dài màu trắng bó sát, đeo đôi giày boot ngắn sẫm màu làm từ da cừu, ở đó nhảy nhót, đầu đầy mồ hôi.
Tập tục của thôn Cordu là phần lớn khu vực ở tầng một là phòng bếp, là trung tâm của toàn bộ căn nhà, nấu nướng ở trong này, ăn cũng ở nơi đây, và tiếp khách khứa cũng ở trong này.
Lại đang rèn luyện thân thể à… Lumian đã sớm quen thuộc với hình ảnh này, không hề kinh ngạc chút nào.
Aurora thường xuyên làm mấy chuyện kỳ quái, hỏi cũng không hỏi được lý do.
Ít nhất rèn luyện thân thể là chuyện tốt, vả lại rất đẹp mắt… Lumian đi đến gần, yên tĩnh đứng ngoài quan sát.
Qua hồi lâu, Aurora dừng tập, xoay người tắt máy ghi âm màu đen sử dụng pin.
Nàng nhận khăn lông màu trắng do Lumian đưa tới, vừa lau mồ hôi trên trán vừa dặn dò:
- Xế chiều nay ngươi nhớ học đánh nhau.
- Vừa phải đọc sách, vừa phải học đánh nhau, có phải yêu cầu của ngươi đối với ta quá cao rồi không?
Lumian thuận miệng kêu khổ.
Aurora liếc nhìn hắn, cười tủm tỉm nói:
- Ngươi phải nhớ kỹ, mục tiêu của chúng ta là đạo đức, trí lực, khí lực, giám định mỹ học và thưởng thức, lao động năng lực phát triển toàn diện!
Nàng càng nói càng vui vẻ, giống như đang nhớ lại ký ức tốt đẹp nào đó hoặc là chuyện gì đó vui vẻ.
Đạo đức ta đã thất bại… Lumian không tiếng động nói thầm một câu.
Hắn hỏi ngược lại:
- Học đánh nhau loại nào?
Một trong những chuyện hắn không hiểu chính là Aurora thoạt nhìn yếu đuối mỏng manh, nhưng lại là cao thủ đánh nhau, nắm vững rất nhiều trường phái thuật đánh nhau, mỗi một lần đều áp chế mình không làm gì được.
Aurora nghiêm túc ngẫm nghĩ, thoáng nghiêng người tới trước, nửa khuôn mặt hếch lên, nhìn vào ánh mắt của Lumian.
Nàng lập tức cười he he, lớn tiếng nói:
- Thuật phòng sói!
- Hả?
Lumian kinh ngạc nói:
- Cái này chẳng phải để cho con gái học sao?
Aurora đứng thẳng người lên, tỏ vẻ nghiêm túc lắc đầu, nói lời thấm thía:
- Con trai ra ngoài cũng phải bảo vệ tốt bản thân.
- Ai nói con trai sẽ không gặp phải sắc lang chứ?
Nụ cười bên khóe miệng nàng dần dần không thể che giấu.
Không rõ rốt cuộc tỷ tỷ đang nói đùa hay thật sự định làm như vậy, Lumian không thể nói được gì, cầm lại chiếc khăn lông màu trắng kia, đi về phía cầu thang.
Đột nhiên, dưới chân hắn căng thẳng, giống như đạp trúng cái gì đó, toàn bộ thân thể đột nhiên ngã tới trước.
Giữa không trung, Lumian cuống quýt siết chặt cơ eo và bụng, dang cánh tay, bám lấy ghế dựa bên cạnh, sau đó xoay người một cái mới miễn cưỡng yên ổn chạm đất.
Aurora thu hồi chân mới thò ra, chậc chậc cười nói:
- Một trong những nội dung quan trọng nhất của đánh nhau là phải quan sát hoàn cảnh mọi lúc, không thể sơ sẩy chút nào.
- Nhớ kỹ chưa, tên đệ đệ tay mơ của ta?
Mới vừa rồi tay phải của nàng vốn đã tóm được áo trong của Lumian, nhưng thấy đối phương đã khống chế được thân hình nên lại thu về.
- Như vậy chẳng phải vì tin tưởng ngươi sao...
Lumian nói thầm.
Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ, lại cảm thấy tín nhiệm ở phương diện này không hề có chút ý nghĩa nào, không biết mình đã ăn bao nhiêu thua lỗ tương tự như vậy ở trước mặt Aurora rồi.
Aurora ho khan một tiếng, thu liễm vẻ mặt:
- Nói chuyện với cô gái kia như thế nào rồi?
Lumian nói sơ qua một lần, cuối cùng nói:
- Ta định đợi mấy người bạn của ngươi trả lời rồi mới cân nhắc đến chuyện thăm dò cảnh trong mơ.
- Lựa chọn sáng suốt.
Aurora hài lòng gật đầu.
Lumian thay đổi đề tài:
- Buổi trưa ăn gì?
- Bánh mỳ buổi sáng còn thừa, ta định nướng thêm cho ngươi bốn miếng sườn cừu.
Aurora suy nghĩ một chút nói.
- Còn ngươi.
Lumian hỏi tới.
Aurora tùy ý nói:
- Ta thì một gà tre xé nấm truffle, sau đó lại thêm canh cà rốt phô mai, lần trước ta đã thử, phát hiện còn rất…
Nàng còn chưa dứt lời, toàn bộ thân thể đột nhiên cứng đờ.
Một giây sau, nàng giơ hai tay lê, định ngăn chặn lỗ tai, cơ bắp trên mặt dần vặn vẹo.
Như vậy khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên hơi dữ tợn.
Lumian lẳng lặng nhìn xem, trong mắt tràn đầy quan tâm và lo lắng.
Một lát sau, Aurora thở hắt ra, khôi phục bình thường.
Trên trán nàng lại đầy mồ hôi.
- Sao rồi?
Lumian hỏi.
Aurora khẽ cười:
- Ù tai lại phát tác, ngươi lại không phải không biết ta có bệnh cũ này.
Lumian không hỏi tới, ngược lại nói:
- Ừm, vậy ta tới làm cơm trưa, ngươi đi nghỉ ngơi đi.
Mỗi khi điều này xảy ra, ý niệm muốn thu được sức mạnh siêu phàm của hắn lại càng trở nên bức thiết và kiên định.