Suy nghĩ đến đã trôi qua không ít thời gian, hiện giờ thử tắt lửa trong bếp lò đã không còn kịp nữa, Lumian dứt khoát tăng nhanh bước chân, vào đống đổ nát, trốn ở trong tòa nhà vì thiêu đốt nên bị sập xuống kia.
Hắn nhét rìu ở trên thắt lưng sau quần, nhanh nhẹn leo lên một bức tường, núp ở trong một góc tối được ngăn cách bởi gạch đá và khúc gỗ.
Lumian nhìn về phía nhà mình ở bên kia nơi hoang dã.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hắn không nhìn thấy bất cứ một con quái vật nào bị lò lửa hấp dẫn, xông tới bên đó.
- Xem ra lò lửa không mang đến biến hóa gì, ít nhất sẽ không để cho nhà của ta bị quái vật bao vây...
Lumian lặng yên nhẹ nhàng thở ra.
Như vậy có ý nghĩa rằng cho dù thật sự gặp phải nguy hiểm gì, chỉ cần hắn có thể kịp thời chạy trốn về nhà, nhanh chóng đi vào giấc ngủ là có thể thuận lợi thoát khỏi.
Hắn bắt đầu cân nhắc đến chuyện dẫn và đối phó con quái vật trước đó như thế nào:
- Nhìn xem từ trong chiến đấu ngắn ngủi trước đó, sức mạnh, tốc độ, phản ứng và tính nhanh nhẹn của nó đều không khác gì ta lắm, nhưng cảm nhận được rõ ràng, nó hoàn toàn chiến đấu dựa vào bản năng, không có đầy đủ kinh nghiệm và kỹ xảo, cũng không có trí tuệ tương ứng, do đó ta mới có thể giết ngược nó dưới tình huống bị đánh bất ngờ…
- Nó cũng sẽ lờ mờ, sẽ ngây người, không có gì khác nhân loại…
- Trừ kỹ xảo đánh nhau ra, ta còn có hai điểm mạnh hơn nó, một là nghiền áp về chỉ số thông minh, hai là ta biết sử dụng vũ khí, lợi dụng công cụ, đây là ưu thế lớn nhất của nhân loại so với quái vật này…
- Chỉ cần ta cẩn thận một chút, đánh bại nó không phải việc khó khăn gì, quan trọng là làm thế nào để triệt để giải quyết nó…
Ngay khi Lumian định cố ý tạo ra một chút động tĩnh, nhìn xem có thể hấp dẫn được con quái vật kia đến không, hắn thấy bên cạnh căn nhà hoàn toàn sụp xuống ở bên cạnh kia có bóng dáng không tiếng động đến gần.
Bóng dáng kia toàn thân có màu đỏ, không có làn da, trực tiếp lộ ra ra cơ bắp, mạch máu, da thịt, nghiễm nhiên là con quái vật lần trước.
Nhưng khác với lần trước, lần này con quái vật còn cầm theo một cái bồ cào đảo phân trong tay.
Bồ cào đảo phân!
- Nó cũng sẽ dùng vũ khí...
Sắc mặt Lumian lập tưc cứng đờ, biểu cảm đau khổ.
Tin tưởng của hắn bất tri bất giác giảm một điểm.
Theo con quái vật kia đến gần và chuyển hướng, Lumian nhìn thấy lưng, cổ và gáy nó có vết thương khoa trương, nhưng mấy vết thương này đã không còn chảy mủ ra nữa, hiện lên trạng thái khép lại hơn phân nửa.
- Đúng là con ta đã gặp lần trước…
- Năng lực tự lành của nó mạnh hơn ta nhân loại bình thường không biết bao nhiêu lần…
Lumian không tiếng động hít một hơi khí lạnh.
Hắn ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, nhanh chóng phân tích cục diện trước mắt.
Giây lát sau, Lumian đã quyết định:
Bây giờ là cơ hội tốt, mà gặp được cơ hội tốt phải tranh thủ, không thể bỏ qua!
Hắn lặng yên rút ra một cục gạch từ bên cạnh, chờ đợi con quái vật đi đến vị trí đã dự tính.
Cũng chỉ trong thời gian một hai bước, con quái vật kia đã tiến vào trong vòng phục kích của Lumian.
Lumian đột nhiên ném cục gạch ra ngoài, ném lên trên mặt đất ở sau lưng con quái vật.
Cộp!
Cục gạch rơi xuống, khiến cho con quái vật cấp tốc xoay người, nhìn thứ đã đánh úp mình.
Lumian nhìn thấy như thế, hai tay cầm rìu, hung hăng nhảy từ trên vách tường bên cạnh nhắm vào con quái vật kia.
Phập!
Rìu mang theo sức mạnh bổ xuống, hung hăng bổ lên trên cổ con quái vật, bổ nó ra hơn phân nửa.
Phịch hai tiếng cùng vang, Lumian và quái vật đồng thời ngã xuống đất.
Lumian nhanh chóng nhảy lên, rút rìu ra, chạy nhanh đến, lại nhằm vào cổ con quái vật bổ mạnh rìu tiếp.
Một lần, hai lần, ba lần, con quái vật kia vốn không kịp chống lại đã bị chém rơi đầu.
Theo cái đầu kia lăn sang bên, thân thể không có làn da run rẩy hai lần, không động đậy nữa.
Lumian không hề dừng lại, sải bước tới, xoay rìu qua, dùng phần sống rìu dày đập thật mạnh lên trên cái đầu dữ tợn kia, đập nó đến nát bươm.
Ngay sau đó, hắn quay đầu liên tiếp bổ mấy rìu lên trên thân thể lộ ra cơ bắp, mạch máu và da thịt, phá đi vài cơ quan quan trọng như tâm tạng.
Làm xong tất cả, Lumian mới lùi lại hai bước, đứng nhìn kiệt tác của mình, thở hổn hển, thấp giọng cười nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự không giết chết được, ai biết chỉ có chút bản lĩnh đó!
Trong tiếng cười có kiểm soát, thi thể không đầu kia đột nhiên bắn lên.
Ánh mắt Lumian căng thẳng, theo bản năng định quay đầu bỏ chạy.
Hắn cố kìm nén xúc động này, lại bước tới trước một bước, giơ rìu lên.
Sau khi thi thể kia bắn lên hai lần, lại khôi phục bình tĩnh, giống như chỉ làm ra một lần giãy giụa không thành công lúc sắp chết.
Lumian lại quan sát một lúc, cuối cùng xác nhận con quái vật này đã hoàn toàn bỏ mạng.
- Sức sống thật ngoan cường...
Lumian âm thầm cảm khái một tiếng, sau đó đến gần, ngồi chồm hổm xuống, dùng rìu đẩy cơ bắp, da thịt ra, kiểm tra thi thể.
Kết cấu thân thể của con quái vật này không có gì khác nhân loại, nhưng sức sống cơ thể rõ ràng rất mạnh, cho dù nó đã chết, một vài vết bổ vẫn ngọ nguậy rất khẽ.
- Không có của cải, cũng không có sức mạnh siêu phàm gì chuyển dời vào trong cơ thể ta...
Lumian quan sát trạng thái của bản thân trước mắt, lập tức hơi thất vọng.
Gì mà giết một con quái vật thì bản thân sẽ mạnh mẽ một phần, quả nhiên chỉ tồn tại trong câu chuyện của Aurora.
Hắn lập tức kéo thi thể và đầu của con quái vật vào bên trong tòa nhà bị sập, dùng gạch đá, thanh gỗ để chôn cất chắc chắn.
Sau đó hắn bắt đầu lục lọi căn nhà bị đốt sập này, hy vọng có thể có thu hoạch gì đó.