Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 46: Chương 46: Trí tuệ chiến đấu (2)




Nhưng mà con quái vật kia cũng bởi vì vậy đổ ra càng nhiều máu, mặt đất đỏ sậm.

Mặc dù Lumian không dự đoán được sẽ bị đánh bay như vậy, nhưng vết thương trên người không hề nặng, phản ứng lại rất nhanh, thuận thế lăn vài vòng, lại trốn ra đằng sau một đống tảng đá do vết tích nhà cửa còn sót lại chồng chất thành.

Đoàng!

Viên đạn từ trên súng săn theo sát đến lại chậm một bước.

Sau khi con quái vật kia đánh đổ bức tường, thời gian dùng để điều chỉnh tư thái của mình lâu hơn trước không ít.

Nó sờ vào cái túi bên hông, thấy viên đạn không còn, nên dứt khoát vứt bỏ súng săn, dùng thân thể nhào về chỗ Lumian.

Lumian đã sớm rời khỏi vị trí, tiếp tục chơi trốn tìm.

Đương nhiên, hắn cũng không dám luôn chơi như vậy, chơi đến vết thương của đối phương phát tác, tự mình ngã xuống, một là vì lo lắng sau khi tình huống con quái vật kia nghiêm trọng đến trình độ nhất định thì nó sẽ trực tiếp bỏ chạy, hai là sợ kéo thời gian quá dài, có quái vật khác theo tiếng động đến đây.

Lại vòng quanh vài vòng, Lumian nhạy cảm phát hiện hành động của quái vật kia hình như hơi khó nhọc.

- Cơ hội!

Trong lòng hắn vừa động, giả bộ chạy sang bên cạnh một kiến trúc đổ sụp.

Sau đó hắn đứng ở bên trong, rút cái rìu ở sau lưng ra, điều chỉnh hô hấp.

Cũng chỉ trong thời gian chớp mắt, con quái vật kia vòng tới, xuất hiện ở trước mắt Lumian.

Lumian quyết định thật nhanh, thừa dịp đối phương còn chưa nhìn thấy rõ tình huống nơi đây, không chút do dự vung rìu lên, nghênh đón.

Hắn vừa cất bước, nghiêng người tới, bả vai trầm xuống, định sử dụng phương thức đụng vào tỷ tỷ đã dạy đánh lui con quái vật kia, sau đó lại thuận thế bổ một rìu vào cổ nó.

Rầm!

Lumian dễ dàng tiến vào bên trong hai tay của con quái vật, đụng mạnh vào trước ngực nó.

Nhưng phản ứng đụng vào này nằm ngoài dự đoán của Lumian, đối phương giống như một bức tường dày, dù thế nào đều đụng không động!

- Này...

Lumian căng thẳng trong lòng, thuận thế bắn ngược ra, định nhào xuống mặt đất, mạnh mẽ thoát khỏi phạm vi công kích của đối phương.

Đúng lúc này, cánh tay của con quái vật kia giống như tia chớp duỗi đến, trực tiếp túm lấy cổ hắn.

Trạng thái nó biểu hiện ra đâu hề giống với dáng vẻ có hành động khó khăn!

- Hỏng bét, bị lừa!

Cổ Lumian đau xót, trực tiếp bị quái vật nâng lên, lơ lửng ở giữa không trung.

Tiếng rắc rắc vang lên, đầu của hắn nhanh chóng trở nên choáng váng.

Trong vội vàng, cái rìu bổ ra không chỉ không thể chém trúng mục tiêu, ngược lại còn bị rơi xuống bên cạnh.

Lumian cuối cùng đã rõ, mình trúng bẫy của con quái vật kia.

Con quái vật kia thật sự sắp không xong, nhưng còn có lực liều mạng, vì thế nó giả bộ suy yếu, dụ mình tấn công, không trốn tránh nữa, còn mình khinh thường trí tuệ chiến đấu của nó, hoàn toàn không nghĩ đến một điểm này, rơi vào cục diện vùng vẫy giãy chết như bây giờ.

Con quái vật kia cũng thật sự đến gần cực hạn, không thể trực tiếp bóp đứt cổ của Lumian, nhưng việc này không hề ảnh hưởng đến toàn cục, chỉ sẽ tốn thêm chút thời gian mà thôi.

Cổ sắp đứt, trong đau khổ vì không thể thở nổi, đầu óc Lumian bắt đầu tê dại, gần như trống rỗng.

Trống rỗng.

Đúng vào lúc sinh tử, Lumian đột nhiên nghĩ đến lời cô gái kia đã nói:

Nàng kêu mình lợi dụng điểm đặc thù của bản thân ở trong giấc mơ này.

Điểm đặc thù… dựa theo trạng thái gần đến trống rỗng không hề có tạp niệm, Lumian nhanh chóng bắt đầu minh tưởng.

Vầng mặt trời màu đỏ đậm kia lập tức hiện lên ở trong đầu hắn.

Khác với lần trước lợi dụng minh tưởng để khôi phục cảm xúc, vầng mặt trời mới vừa triệt để thành hình đã lập tức để cho nó biến mất, một lần này hắn cố sức khiến vầng mặt trời vẫn duy trì tồn tại.

Rất nhanh, âm thanh giống như vang lên từ chỗ vô cùng cao lại giống như ở ngay bên tai đâm vào trong đầu Lumian.

Đau đớn kịch liệt theo đó sinh ra, kèm theo cảm nhận khủng bố vì trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, điều này khiến cho Lumian quên mất việc cổ mình còn đang bị con quái vật túm chặt, xương cốt sắp bể nát, quên mất đã hơi khó thở, đầu óc bắt đầu bị thiếu dưỡng khí.

Phịch, hắn ngã xuống mặt đất.

Minh tưởng bị gián đoạn vì thế, âm thanh quái dị không cách nào hình dung được kia đã biến mất không thấy gì nữa.

Nhưng Lumian vẫn đau khổ không thể nào chịu nổi, vốn không có cách nào kiểm tra tình trạng thân thể, xác nhận tình huống ở xung quanh.

Không biết trôi qua bao lâu, hắn khôi phục lại từ trong cảm giác gần chết kia.

Lumian không kiểm tra cổ mình, hai tay chống đất, ngước đầu lên, nhìn tới trước.

Con quái vật nửa người nửa dã thú kia đang ngồi xổm ở chỗ cách đó không xa, cánh tay chống tới trước, đầu cúi xuống.

Lúc này, vết thương bị xuyên thủng qua ở chỗ ngực và bụng của nó vẫn còn đang nhỏ ra máu tươi pha lẫn chất lỏng màu vàng nhạt, thân thể đang không thể dừng run rẩy kịch liệt.

Nó làm sao vậy? Bị đặc thù được ta thể hiện ra dọa sợ choáng váng sao? Lumian vừa tìm về suy nghĩ vừa nhặt rìu bị rơi xuống ở bên cạnh lên, một bước tới gần.

Hắn không cho con quái vật có cơ hội trở lại bình thường, hay tay nắm rìu, đột nhiên bổ vào gáy đối phương.

Phập một tiếng, rìu bổ sâu vào trong cơ bắp, bị xương cốt ngăn cản.

Lumian trở nên ngoan độc, rút rìu ra, tiếp tục bổ xuống.

Một lần, hai lần, ba lần, cái đầu của con quái vật mang theo chất lỏng bắn ra rơi bịch trên mặt đất, lăn sang bên cạnh.

Thân thể của nó vẫn giữ nguyên một giây rồi mới ầm ầm ngã xuống.

Trong cả quá trình, nó không hề chống lại, vẫn luôn ở đó run rẩy.

Một giây sau, thân thể Lumian khom tới trước, hai tay tự nhiên thõng xuống, mặc cho máu tươi trên rìu chảy xuống không ngừng.

Phù, phù, phù, cuối cùng hắn đã có thể thở phào một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.