Quả nhiên, Aurora mặc váy dài màu lam gọn nhẹ đang ngồi ở chỗ kia, ôm hai đầu gối, lẳng lặng nhìn trời sao.
Trong bóng đêm, bóng dáng của nàng cô đơn lại xa xôi.
Thật sự lặp lại… Có phải có khả năng, những chuyện trước đó là thật sự, bây giờ đang nằm mơ không? Lumian lại có suy đoán mới, đột nhiên phát hiện một điểm khác biệt giữa hai ngày 29 tháng 3:
Hôm nay hắn đã không gặp được cô gái cho mình lá bài quyền trượng, dạy mình tri thức thần bí học ở trong quán rượu lâu năm.
Điều này khiến cho hắn có phần không phân rõ hiện giờ rốt cuộc có phải đang nằm mơ không.
Ngày mai lại xác nhận… Lumian điều chỉnh tâm tình, đi đến cạnh nhà, đẩy cửa vào.
Hắn giống như lần trước, dùng cây thang leo lên trên nóc nhà, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Aurora, ngồi xuống.
- Như này có gì đẹp mắt?
Lumian cố ý nói.
Aurora nghiêng đầu, thở dài, đang định nói chuyện, Lumian lại bổ sung thêm:
- Ý của ta là, nhìn xem trời sao rốt cuộc có ý nghĩa gì với ngươi?
Aurora quan sát hắn vài lần từ trên xuống dưới:
- Hôm nay trực tiếp như vậy?
Nàng lập tức lại nhìn lên trời sao, giọng điệu sâu xa nói:
- Ngươi biết rõ, ta không phải là người Cordu, cũng không phải là người Darliege.
- Ta không biết ngươi đã từng nghe nói đến một câu chưa, nơi không thể quay về mới là quê hương…
Lumian không đùa, nhìn trời sao theo.
Chờ Aurora bay vào trong phòng ngủ, viết thư cho bạn qua thư của nàng, Lumian chưa để lộ mình đã trở thành người phi phàm, dựa theo đường cũ quay trở về tầng hai, trao đổi một phen với tỷ tỷ về chuyện bạn qua thư này.
Sau đó hắn đóng cửa lại giúp Aurora, đi trở về phòng ngủ của mình.
Nhìn giường ngủ có trải bốn món đồ màu trắng, một suy nghĩ đột nhiên nảy lên, Lumian đi tới, lật gối đầu lên.
Một lá bài đang nằm lẳng lặng dưới gối đầu, lá bài của bộ ẩn phụ bài tarot đại biểu cho bảy quyền trượng kia!
Nhìn người đàn ông với khuôn mặt kiên nghị, mặc quần áo màu xanh lá, cầm quyền trượng trong tay chống lại kẻ địch công kích, Lumian lập tức nghĩ đến giải đọc của cô gái kia đối với lá bài này:
- Nguy cơ, khiêu chiến, chống đối, dũng khí…
Lumian càng nghĩ càng cảm thấy bốn từ này rõ ràng đang nói lên tình cảnh của mình.
Trước khi rút bài, đại khái hắn đã rơi vào nguy cơ, đối mặt khiêu chiến!
Tiếp theo phải làm là sinh dũng khí, chống lại vấn đề? Đợi chút, không phải dòng thời gian đã chảy ngược sao? Ta còn chưa gặp mặt cô gái kia, còn chưa từng rút lá bài, vậy vì sao nó lại sẽ xuất hiện ở nơi đây? Lumian kinh hãi một trận, không chắc chắn lắm với suy đoán trước đó.
Đủ loại ý niệm và suy đoán nhanh chóng hiện lên ở trong đầu hắn, giống như bọt khí ục ục nổi lên ở trong nồi nước đun sôi.
Nó khiến cho đầu Lumian căng đau một trận, có một cảm giác bản thân sắp phát điên.
Cuối cùng hắn tạm thời thiết lập cô gái kia và vật nàng cho trở thành ngoại lệ, có như vậy mới khiến cho suy nghĩ của mình không đến mức ầm ầm nổ mạnh.
Lấy vẻ thần bí và đặc thù được cô gái kia biểu hiện ra ngoài, không bị ảnh hưởng ở trong dòng thời gian chảy ngược thuộc về phát triển coi như bình thường!
Nếu như ngày mai có thể tìm được nàng, nàng vẫn quen biết ta, như vậy đã nói lên suy đoán của ta không có vấn đề gì… Lumian thở hắt ra, sinh ra một loại mỏi mệt trên tinh thần.
Hắn đến phòng vệ sinh rửa mặt sơ qua, sớm nằm lên trên giường.
…
Trong màn sương mù màu xám nhàn nhạt quen thuộc, Lumian tỉnh lại, xoay người ngồi dậy, nhìn thấy bàn gỗ kê trước cửa sổ và cái ghế dựa để lệch.
Hắn lại một lần nữa đi vào cảnh trong mơ đặc thù này.
Sau khi phát hiện lá bài quyền trượng kia vẫn còn tồn tại, hắn đã biết mình chắc chắn còn có thể đi vào.
Lumian theo bản năng sờ vào trong túi, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ.
Không thấy đồng vàng đâu nữa!
Toàn bộ những đồng vàng không thấy đâu nữa!
Lumian vội vàng nhảy xuống khỏi giường ngủ, sờ soạng toàn thân mấy lần, lại tìm kiếm cả chỗ vừa nằm, nhưng vẫn không tìm ra được chỗ tiền mình vất vả gom góp được.
Tiền đồng 1 kepei đều không có!
- Dòng thời gian của nơi này cũng chảy ngược?
Lumian đột nhiên có suy đoán như vậy.
Hắn liếc nhìn xung quanh, không thấy được súng săn, rìu và xiên thép có lẽ nên để ở đây.
Lumian bình tĩnh lại, rời khỏi phòng ngủ, thông qua hành lang, đi xuống tầng một.
Xiên thép gần hai mét và rìu tay bằng sắt màu đen không có vấn đề gì nằm ở vị trí ban đầu của chúng, giống hệt với lần đầu tiên khi Lumian thăm dò đống đổ nát của cảnh trong mơ.
Giống như vậy, thùng dầu ngô kia vẫn còn chưa được đặt tới bên cạnh bếp lò.
Về phần khẩu súng săn kia, Lumian tìm khắp nơi vẫn chưa phát hiện ra.
Hắn càng ngày càng có khuynh hướng rằng dòng thời gian của nơi đây cũng chảy ngược.
- Đi vào trong đống đổ nát kia nhìn thử xem hai con quái vật kia có còn tồn tại không...
Lumian không tiếng động tự nói một câu, trực tiếp nâng rìu lên, mở cửa ra.
Không bao lâu sau, hắn đã đi qua nơi hoang dã tràn đầy vết nứt, cỏ dại không mọc nổi, đi tới bên cạnh đống đổ nát.
Khác với lần đầu tiên thăm dò nơi đây, hắn là thợ săn chỉ tùy tiện đảo qua thôi đã phát hiện không ít dấu vết của vật còn sống hành động lưu lại.
Chờ hắn tập trung tinh thần, càng nhận ra được nơi đây có hai sinh vật thường xuyên lui tới, dấu chân nhợt nhạt của một sinh vật trong đó vòng ra đằng sau kiến trúc vì thiêu đốt đã bị sụp đổ xuống một nửa.
Nếu như ta lúc trước có được năng lực siêu phàm như vậy, lần đầu tiên khi thăm dò làm sao có thể gần như bị đánh lén chứ? Lumian xách rìu, vào trong tòa kiến trúc kia.
Hắn đi thẳng đến mục đích, đến trước cái bình bằng gỗ bị đánh nát kia.
Một chút màu vàng lộ ra từ bên trong.
Lumian khom lưng, nhặt đồng Louis vàng này lên.
Màu sắc của nó giống như đúc với lần đầu tiên Lumian nhặt nó lên.
Quả thật, dòng thời gian chảy ngược, trừ bỏ một số ít ngoại lệ ra, những thứ khác đều đã trở lại trạng thái như lúc đầu… Lumian thở dài.
Đột nhiên, hắn bước vội tới trước hai bước, phần eo khẽ xoay, xoay nửa người sang bên phải.
Kèm theo động tác phát lực này, rìu trong tay hắn bổ ra.
Quái vật màu máu không có da kia mới bổ nhào từ trên nóc nhà xuống đã mất đi bóng dáng của mục tiêu, nghênh đón nó là một rìu bổ tới.
Phập!
Đầu của nó bay thẳng ra ngoài, thân thể không đầu nặng nề ngã trong đống máu và dịch mủ trên mặt đất.