Thế giới bên kia cái gì? Lumian kinh hãi trong lòng, vội nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ.
Hắn vốn nên nhìn thấy núi non trùng điệp, đồng cỏ và cây cối, nhưng cảnh tượng đập vào mi mắt hắn lại là đồng không mông quạnh, đám mây trên bầu trời âm u, từng tầng một, che phủ toàn bộ ánh mặt trời, khiến cho tất cả sự vật đều giống như chìm vào trong cái bóng vĩ đại.
Lúc này, trên đồng không mông quạnh màu nâu đen có từng bóng dáng đi đến đây, quanh quẩn, phần lớn trong bọn họ đều mặc áo tang màu trắng, khuôn mặt trong trắng mang xanh, ánh mắt vô cùng trống rỗng, miệng hơi nhếch lên.
Vừa nhìn đã biết không giống với người bình thường.
Trong bóng dáng không đếm xuể được, có một phần đang chạy như điên về phía tận cùng của nơi đồng không mông quạnh, hoặc chạy từ nơi tận cùng trong đó đến, giống như vĩnh viễn đều không thể dừng hành vi này, nhận được nghỉ ngơi đã khát vọng từ lâu.
Ở nơi tận cùng của đồng không mông quạnh này, một nơi giống như vách đá, mơ hồ có thể thấy được một vài quái vật tối đen đầu mọc sừng dê thân thể như nhân loại, chúng nó thường xuyên tóm lấy một bóng dáng mặc áo tang màu trắng, ném đối phương xuống bên dưới.
Nguồn gốc của tiếng kêu thảm thiết đến từ đó, loáng thoáng truyền vào trong tai Lumian và Aurora.
Cộp cộp cộp, trong bóng dáng không đếm được kia, một nhân loại cao lớn được bọc trong áo giáp toàn thân đen thẫm, cưỡi con ngựa màu trắng gầy yếu đến gần như chỉ còn thừa lại da và xương cốt, khi thì thong thả di chuyển, khi lại phi nước đại, giống như đang chăn cừu.
Lumian có thị lực xuất chúng, thừa dịp đối phương xoay người lại, từ khoảng cách rất xa đã có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của hắn.
Trong mũ giáp lóe lên sáng bóng kim loại kia của hắn, hai tia sáng màu đỏ đậm giống như ngọn lửa bập bùng, chỗ cổ có một vết thương dữ tợn vẫn kéo dài thẳng đến rốn, gần như chia hắn ra thành hai nửa, khiến cho ruột trắng bệch bị đẩy ra ngoài một đoạn thật dài.
Không cần chứng cứ nào khác, một ý niệm đã trực tiếp lóe lên ở trong đầu Lumian:
Tử Vong Kỵ Sĩ!
Đây là Tử Vong Kỵ Sĩ thường xuyên xuất hiện trong nhiều truyền thuyết dân gian Intis!
Đúng vào lúc này, xe ngựa Lumian và Aurora đang ngồi dừng lại.
Naroka không nói lời nào, mở cửa xe, đi xuống.
Trừ bỏ quần áo ra, khuôn mặt xanh trắng, ánh mắt trống rỗng, biểu cảm chết lặng của nàng càng lúc càng giống với những bóng dáng đang khoác áo tang màu trắng này.
Aurora thu hồi tầm mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói:
- Nơi đây đều là vong linh.
- Lát nữa ngươi tuyệt đối không được rời khỏi bên người ta.
Nàng vừa nói vừa lấy một kim cài áo được đúc thành từ vàng ra, đeo ở phía trước.
Cùng lúc đó, nàng móc một nắm bột phấn màu xám đen ra từ trong túi quần áo giấu kín của mình.
Lumian úp sấp tới trước, nhìn về chỗ người đánh xe, phát hiện Sewell cũng trở nên giống như Naroka, khuôn mặt xanh trắng, ánh mắt trống rỗng, đang chậm rãi đi tới chỗ sâu trong đồng không mông quạnh, giống như đã chết từ lâu.
Hắn vội vàng nói với Aurora:
- Tỷ tỷ, ta đã là người phi phàm, ngươi đối phó với những vong linh này, ta ra đánh xe, nhanh chóng lao ra khỏi đây!
Suy nghĩ đến bản thân không có năng lực đối phó với sinh vật loại quỷ hồn vong linh, hắn đành phải tạm thời làm người đánh xe.
Đương nhiên, nếu như Tử Vong Kỵ Sĩ kia xông đến, hắn cũng sẽ dốc sức hỗ trợ ngăn cản.
Aurora lắp bắp kinh hãi, nhưng không hỏi nhiều, nhắc nhở:
- Ngươi nhìn xem trạng thái con ngựa như thế nào!
Lúc này Lumian mới bừng tỉnh, quan sát con ngựa trước mặt.
Chúng nó giống như bị hút lấy máu thịt, da lông héo rũ, bọc lấy xương cốt, không hề động đậy.
- Hai con ngựa kia hình như đã chết.
Lumian báo lại tình huống.
Aurora còn chưa kịp nói gì, những vong linh đang quanh quẩn xung quanh bọn họ giống như ngửi được khí tức của người còn sống, rối rít thay đổi phương hướng, nhào đến bên cạnh xe ngựa, định tiến vào.
- XXX.
Aurora dùng một loại ngôn ngữ Lumian nghe không hiểu niệm ra một từ.
Kèm theo từ này, kim cài áo bằng vàng ở trước người nàng hơi tỏa sáng, bột phấn màu xám đen đang nắm bên tay trái lập tức thiêu đốt lên, tản mát ra tia sáng màu vàng mãnh liệt nhưng không gây khó chịu.
Tia sáng này giống như nước, chảy xuôi ra bốn phía, những vong linh này mới vừa bị chạm đến đã phát ra tiếng kêu thảm thiết theo bản năng, thân thể bốc lên khói nhẹ.
Chúng nó muốn lùi về sau, nhưng có càng nhiều vong linh đang nhào đến trước, rất nhiều bóng dáng không thể không chen chúc ở xung quanh xe ngựa, không ngừng có người bốc hơi lên, biến mất không thấy gì nữa.
Lumian nhìn xem vừa hâm mộ lại thấy nặng nề.
Hắn giận mình không giúp đỡ được gì, càng khát vọng tăng danh sách lên, nhận được càng nhiều năng lực.
Thấy bột phấn trong tay Aurora sắp thiêu đốt hầu như không còn, những vong linh cách đó không xa vẫn còn đang vọt tới bên này, hoàn toàn không thấy tình huống phía trước những bóng dáng này đã bị tia sáng tan rã, Lumian nhanh chóng nhắc nhở:
- Chúng ta không thể luôn chờ đợi ở đây.
- Đánh ra bên ngoài đi!
Cho dù tỷ tỷ chuẩn bị vật liệu đầy đủ nữa, cũng không đối phó được với nhiều vong linh như vậy!
Hơn nữa, Tử Vong Kỵ Sĩ và sinh vật giống như ma quỷ nơi tận cùng đồng không mông quạnh đều chưa sang bên này.
Biện pháp tốt nhất trước mắt chính là dựa vào vật liệu còn chưa tiêu hao hết, mạnh mẽ chạy ra khỏi nơi đồng không mông quạnh được xưng là thế giới bên kia này.
Aurora gật đầu, nói đơn giản:
- Ngươi đi theo ta.
Nàng vừa dứt lời, bột phấn màu xám đen trong tay thiêu đốt hầu như không còn, nơi đồng không mông quạnh vắng vẻ trống rỗng xung quanh thoáng chốc bị các vong linh vọt tới lấp đầy.
Aurora lại nhanh chóng lấy ra một ít tài liệu, mượn dùng kim cài áo bằng vàng phía trước, khiến cho chúng nó tự động đốt cháy lên, chế tạo ra tia sáng màu vàng xán lạn.
Các vong linh mới vừa đến gần xe ngựa phát ra các tiếng kêu thảm thiết, ào ào hòa tan ở trong ánh sáng.
Aurora lập tức nhảy xuống khỏi xe ngựa, chạy tới bên cạnh đồng không mông quạnh gần nhất, Lumian theo sát phía sau.
Đột nhiên, trong tia sáng màu vàng có một bàn tay thò ra, chụp vào cánh tay Lumian.
Trực giác của Lumian xuất chúng, giác quan ưu tú, nhận thấy nguy hiểm trước tiên, trở tay, đột nhiên đánh về phía bàn tay kia.
Bốp!
Hắn giống như đánh lên trên một khối băng cứng rắn, ý lạnh mãnh liệt theo đó dũng mãnh vào thân thể hắn, khiến hắn bị đông cứng trong ngắn ngủi.
Cạch cạch cạch, lúc hàm răng trên dưới va chạm, Lumian nhìn thấy chủ nhân của bàn tay này.
Nó cũng là vong linh mặc áo tang màu trắng, nhưng trên mặt đeo một chiếc mặt nạ được làm từ giấy trắng, bóng dáng bốc lên vô cùng thong thả trong tia sáng màu vàng.
Thấy Lumian dừng lại, vong linh cổ quái này đột nhiên trống rỗng hóa, định chồng lên hắn.