Dịch: Bán Nhị Lang
Biên: alreii
***
Sharon nhận lấy ống nghiệm thủy tinh chứa thuốc an thần, nhìn chất lỏng gần như tinh khiết bên trong, gật khẽ đầu, nói:
“Được.”
Quả nhiên là một người không thích nhiều lời… Klein mỉm cười nói:
“Sharon tiểu thư, cô có thể nói cho tôi biết mấy địa điểm chiến đấu dự định của hai người được không? Trong mấy ngày này tôi muốn làm làm quen hoàn cảnh trước. Đến lúc đó cho dù hai người có chọn chiến đâu ở đâu thì tôi vẫn có thể chuẩn bị đầy đủ được.”
Bởi vì quyền lựa chọn địa điểm chiến đấu cuối cùng sẽ nằm trong tay bọn họ, cho nên họ sẽ không cần lo lắng mình sẽ báo cho tổ chức chính phủ hoặc là người phi phàm khác muốn đen ăn đen... Tất nhiên, nếu đã không tin tưởng nhau được thì có thể “Công chứng” thêm lần nữa... Klein bình tĩnh nghĩ thầm.
Đôi mắt xanh thẳm của Sharon nhìn hắn chừng mấy giây, sau đó mở miệng:
“Trở về chuẩn bị một tấm bản đồ Backlund, bày ra trên bàn trà.”
“Ok, hy vọng lần này hợp tác này không những thuận lợi mà còn vui vẻ nữa.” Klein theo thói quen vươn bàn tay ra phía trước, muốn bắt tay với đối phương.
Sharon cúi đầu liếc nhìn một cái, bóng dáng dần trở nên mờ ảo, sau đó biến mất trong không khí.
Klein thuận thế nâng tay phải lên sửa sang lại mái tóc màu đen, cười gượng một tiếng.
Hắn vừa rồi hỏi địa điểm chiến đấu dự định, không chỉ vì muốn chuẩn bị cho nhiệm vụ, còn là vì đề phòng Sharon và Marik.
Tuy lý niệm của đối phương là kiềm nén và tiết chế dục vọng, chắc sẽ không qua cầu rút ván. Nhưng Klein không thể xác nhận được trên người “Oan Hồn” Steve, “Xác Sống” Jason và “Người Sói” Tyre có tồn tại đồ vật nào đó mà bọn họ cực kỳ khát vọng hay không. Lỡ như thật sự xuất hiện bảo vật khiến người phi phàm nào cũng phải nổi lòng tham, phải đối mặt hai vị “Dị Chủng”, Klein thật không dám cam đoan bọn họ có thể khống chế được nổi được chính mình.
Cho nên, hắn nhất định phải tìm hiểu rõ hoàn cảnh trước, chuẩn bị trước đường bỏ chạy khi đối phương lựa chọn giết người diệt khẩu.
Cũng không phải Klein không tin tưởng Sharon, người đã cùng trải qua hoạn nạn với mình, mà đây chỉ là thường thức cơ bản nhất để tự bảo vệ chính mình.
Lòng hại người có thể không có, nhưng tâm đề phòng người khác nhất định phải có. Klein quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng tiếng Trung thầm than thở một câu.
Từng ngọn đèn đường khí gas không ngừng lao vụt về sau, đường phố trở nên rộng rãi sạch sẽ hơn. Hắn mất hơn nửa tiếng, tiêu tốn 3 saule tiền xe, rốt cục cũng về tới phố Minsk.
“Giờ này ngồi xe ngựa thật đắt...” Klein ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời gần như đen kịt cùng bóng trăng đỏ lờ mờ xuyên thấu tầng mây.
Hắn đi về phía trước một đoạn, chợt phát hiện nhà luật sư Jurgen không có ánh đèn, một màu tối đen như mực.
Klein móc đồng hồ quả quýt mạ vàng mở ra nhìn thoáng qua, cười nhẹ một tiếng, rẽ đến trước cửa nhà Jurgen, dùng chìa khoá mà anh ta đưa để mở cửa.
Mà lúc này đây, mèo đen Brody đang yên lặng ngồi xổm phía sau cửa, dùng đôi mắt to tròn xanh biếc nhìn người đến, trong nhà tối tăm không một tiếng động, nhìn khá cô đơn trống trải.
Klein ngồi xổm xuống, định sờ sờ đầu Brody, nhưng nó nhanh nhạy lùi về phía sau, vẻ mặt ghét bỏ hất tay hắn ra.
Hắn lắc đầu bật cười, đứng dậy vặn van thắp sáng đèn khí gas. Dựa theo miêu tả của luật sư Jurgen, đến trước tủ đứng tìm nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị trước.
Tiếp theo, hắn tiến vào phòng bếp, châm lửa nấu nước, chuẩn bị làm cho Brody món thịt ức gà luộc mà nó yêu thích.
Con mèo đen kia đi vào theo, nhanh nhẹn nhảy lên bồn rửa, ngồi xổm bên cạnh, không kêu không quậy chỉ nhìn Klein bận rộn.
Klein liếc mắt nhìn nó, vừa thầm nghĩ trong đầu lát nữa nên làm sao để xé thịt ức gà, vừa nói chuyện phiếm với mèo đen Brody:
“Chắc mày rất nhớ bà Doris nhỉ?”
“Có phải rất lo lắng cho tình trạng của bà ấy không...”
“Luật sư Jurgen hôm nay không về nhà, một con mèo như mày rất cô đơn, rất buồn đúng không, cảm giác như không có chỗ để về, cảm thấy rất mệt rất uể oải...”
...
Càng nói, giọng của Klein càng nhỏ dần đi, chậm rãi trở nên im lặng.
Mèo đen Brody vẫn ngồi xổm ở nơi đó, yên tĩnh nhìn hắn, không hề quậy phá, cũng không kêu.
...
Trong nhà phu nhân Norma, Audrey tới tham gia tiệc trà chiều như lời hẹn.
“Bọn họ chính là các chuyên gia thần bí học ta nói lúc trước.” Phu nhân Norma nhiệt tình giới thiệu các vị khách mời tôn quý, “Vị này là ông Hilbert Alucard. Ông ấy là một nhà tâm lý học, đồng thời cũng là một nhà thiết kế châu báu, cực kỳ tài hoa xuất chúng. Vị này là tiểu thư Islant Orsisleica, cô ấy là bác sĩ về phương diện tinh thần, cũng chính là bác sĩ tâm lý mà chúng ta thường nói.”
Hilbert Alucard là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, hình như có huyết thống đại lục Nam, màu da hơi ngâm đen.
Ông ta có tóc nâu mắt xanh, đường nét ngũ quan không quá xuất chúng, mang lại cảm giác nội liễm ít nói.
Islant Orsisleica là một quý cô có khuôn mặt baby, rõ ràng đã là bác sĩ tâm lý, nhưng nhìn chỉ giống như một thiếu nữ còn đang đi học tại trường công hoặc trường văn pháp.
Cô ta có một mái tóc đen nhánh dài tới thắt lưng và một đôi mắt màu lam trong như hồ nước, vóc dáng thấp hơn Audrey chừng 3 4 centimet.
Audrey chào hỏi với đối phương vài câu rồi ngồi xuống, nhạy cảm phát hiện Alucard và Islant đang quan sát chính mình.
Cô không hề vận dụng năng lực của “Người Đọc Tâm” của mình, chỉ giả bộ như không biết gì cả. Cô chủ động nhắc đến các chủ đề thuộc lĩnh vực thần bí học, đồng thời luôn chú ý xem cảm xúc của mình có phù hợp tình huống không.
Không thể để bọn họ phát hiện ra mình đã là người phi phàm, đã dùng ma dược “Khán Giả” và “Người Đọc Tâm” được... Audrey cực kỳ rõ ràng chính mình hôm nay nên đóng vai gì.
Khác với Alucard luôn trầm mặc, Islant thuộc kiểu khéo nói. Trò chuyện mấy câu, cô ta đã hỏi:
“Cô biết tròn năm và tròn tháng chứ?”
“Không, tôi chưa từng nghe về chúng.” Audrey cẩn thận dùng những kiến thức biết được trong hội những kẻ yêu thích thần bí học để trả lời.
Nhưng thực tế thì mình đã từ chỗ anh “Người Treo Ngược” biết được cái gì là tròn năm, cái gì là tròn tháng... Cô mỉm cười thầm bổ sung một câu trong lòng.
“Tròn năm là chỉ số năm cần thiết để tinh cầu chúng ta đang sống tự mình quay quanh quỹ đạo hết một vòng, tổng cộng 2592 năm. Trong lĩnh vực thần bí học, đó được cho rằng là một vòng tuần hoàn hoàn chỉnh, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc. Mà tròn tháng là chỉ số năm khi nó quay qua 1 trong 12 chòm sao, mỗi một lần tròn tháng sẽ mất 216 năm. Khi tròn tháng luân chuyển, tai nạn đáng sợ sẽ giáng xuống. Dựa vào cách tính toán này, chúng ta cách lần tròn tháng hiện tại kết thúc chẳng còn mấy năm nữa...” Islant chậm rãi nói, khiến bầu không khí luôn trong trạng thái hài hòa.
Audrey che dấu sự thực bản thân thật ra biết khá nhiều, thỉnh thoảng dùng giọng điệu tò mò hỏi mấy vấn đề sai lầm.
Cứ như vậy, thời gian trà chiều tốt đẹp nhanh chóng trôi qua. Alucard cùng Islant đồng thời đứng dậy chào tạm biết, rời khỏi nhà phu nhân Norma.
Điều này khiến Audrey cảm thấy thất vọng, cô còn tưởng rằng đối phương sau cùng sẽ ám chỉ gì đó liên quan đến hội Tâm Lý Luyện Kim. Nhưng kết quả là bọn họ chẳng nói gì cả.
Ừm, là một tổ chức bí ẩn không thể lộ ra ánh sáng, việc đánh giá thành viên dự bị không thể đơn giản và trực tiếp như vậy được... Xem ra ít nhất còn phải tiếp xúc thêm vài lần nữa, đồng thời âm thầm quan sát, sau đó bọn họ mới quyết định có nên tiết lộ thông tin cho mình, kéo mình gia nhập hội hay không... Vậy cũng tốt, vừa lúc mình có thể báo trước cho ngài “Kẻ Khờ”! Audrey nhanh chóng làm rõ được nguyên nhân.
Cô nàng nói lời chào tạm biệt, mà sau khi phu nhân Norma tiễn cô đến cửa thì mỉm cười nói:
“Audrey, ta thấy cháu cũng rất hứng thú với mấy chuyện liên quan đến tâm lý học đúng không? Vì sao cháu không suy xét thử làm một vị bác sĩ tâm lý trước khi kết hôn nhỉ?”
“Phu nhân và Bá tước Hall đều là tín đồ của Nữ Thần, chắc sẽ ủng hộ cháu làm công việc này.”
Trong giới quý tộc, nếu như không gặp phải những tình huống đặc thù như khủng hoảng về tài chính, muốn tiến tới hôn nhân sẽ cần một khoảng thời gian rất dài. Nhất định cần phải trải qua tính toán và lựa chọn nghiêm ngặt thì bọn họ mới quyết định được. Bởi vì đây không chỉ là chuyện của hai người trẻ tuổi, nó còn liên quan đến lợi ích liên minh giữa hai gia tộc.
Cho nên, dù là phái nữ quý tộc qua 18 tuổi có thể được Vương hậu dẫn dắt chính thức gia nhập các buổi xã giao, tuyên bố bản thân đã trưởng thành, có thể suy xét đến chuyện hôn nhân. Nhưng dựa theo thống kê, thường thì sau 26 tuổi bọn họ mới xây dựng một gia đình riêng.
Bên phái nam cũng giống vậy, phái nam quý tộc sẽ gia nhập quân đội, gia nhập giới chính trị nên tuổi kết hôn lần đầu thường vào khoảng 25.
Nói cách khác, sau khi Audrey trưởng thành, cô còn có khoảng 8 năm để làm điều mình thích.
Mà giáo hội Nữ Thần Đêm Tối vẫn luôn khuyến khích các nữ tín đồ của mình ra ngoài làm việc, theo đuổi một ngành nghề nào đó. Trong giới quý tộc, không ít các tiểu thư các quý cô vì vậy đã trở thành nhà bình luận văn học, âm nhạc gia, nghệ sĩ đàn dương cầm, họa sĩ, v.v.
Đây là thăm dò sao? Audrey cười khẽ trả lời:
“Vậy cháu cần phải đọc thêm thật nhiều sách nữa.”
Thực ra cô vẫn luôn cho rằng người của hội Tâm Lý Luyện Kim mà làm bác sĩ tâm lý hoặc chuyên gia tư vấn tâm lý thì sẽ không an toàn cho lắm. Bởi vì cấp cao của các tổ chức Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt hẳn cũng biết đến phương pháp đóng vai, chắc chắn sẽ chú ý hơn đến quần thể này.
Phu nhân Norma hình như khá hài lòng với câu trả lời của cô, bà ta gật đầu mỉm cười, nói:
“Islant cùng Alucard đều là các giáo sư rất giỏi.”
“Vâng, có lẽ cháu nên suy xét đến việc mời tiểu thư Islant làm giáo sư dạy kèm tại nhà môn tâm lý học cho cháu.” Audrey ngoan ngoãn gật đầu.
...
Sáng sớm chủ nhật, sau khi rời giường thì Klein phát hiện bản đồ Backlund trên bàn trà ở phòng khách đã được khoanh tròn mấy chỗ. Mà chúng cách nhau không quá xa, thế nên hắn dựa theo lời gợi ý, mất một buổi sáng, cẩn thận làm quen với hoàn cảnh xung quanh, thăm dò rõ ràng cụ thể đâu là kiến trúc, giáo đường gần nhất ở nơi nào.
bacngocsach.com
Buổi chiều, hắn lại trở nên nhàn rỗi nên đến câu lạc bộ Cragg một chuyến, chuẩn bị luyện tập bắn súng và năng lực phi phàm.
Hắn vừa tiến vào đại sảnh đã nhìn thấy bác sĩ ngoại khoa Ellen Chris chống gậy chậm rãi đi ra từ trong sảnh ăn buffet.
Sau khi chào hỏi nhau xong, hắn quan tâm hỏi:
“Ellen, gần đây thế nào rồi? Thời vận có trở nên tốt hơn chưa?”
Trên khuôn mặt trời sinh lãnh đạm của Ellen lộ ra một nụ cười tự đáy lòng:
“Ít nhất không còn xui xẻo như trước nữa!”
“Tôi dựa theo lời khuyên của anh đi đến giáo đường, nói mọi chuyện cho giám mục nghe, ông ấy bảo tôi trực tiếp đi vào phòng xưng tội để khẩn cầu Nữ Thần.”
“Trong lúc khẩn cầu, thế mà tôi lại ngủ thiếp đi. Nhưng tôi dường như cảm giác được Nữ Thần ban phúc cho tôi trạng thái yên bình, từ đó về sau thời vận của tôi đã trở lại bình thường rồi!”
“Ca ngợi Nữ Thần!”
Anh ta vẽ một mặt trăng đỏ rực trước ngực.
Dựa vào kinh nghiệm của tôi, chắc là một “Mộng Yểm” danh sách 7 nào đó khiến anh rơi vào giấc mộng, sau đó Kẻ Gác Đêm am hiểu nghi thức sẽ nhanh chóng bố trí tế đàn, khẩn cầu Nữ Thần, trung hòa đi sự xui xẻo của anh... Klein nhếch khóe miệng, nói:
“Vậy thì tốt quá rồi!”
Lúc này, Ellen nhìn về phía hắn, nói:
“Sherlock, tôi vẫn luôn thấy tín ngưỡng của anh với Thần Hơi Nước Và Máy Móc không đủ thành kính, tại sao không thay đổi tín ngưỡng nhỉ? Anh xem, có ví dụ như tôi ở đây, hay là đổi qua tín ngưỡng Nữ Thần đi!”