Dịch: Bán Nhị Lang
Biên: alreii
Nghe thấy được đáp án khẳng định của Audrey, phu nhân Norma lập tức cười một tiếng:
“Đúng là một đứa trẻ thành thật. Vừa lúc ta có quen biết vài chuyên gia thần bí học rất uyên bác, cháu có hứng thú muốn trò chuyện với họ không?”
“Vâng ạ, đây chính là nguyện vọng của cháu, ca ngợi Nữ Thần.” Audrey tỏ vẻ ngạc nhiên, vẽ một mặt trăng đỏ trước ngực.
Phu nhân Norma mặt mày mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu nói:
“Ngày mai cùng nhau thưởng thức trà chiều nhé?”
“Được ạ.” Bên trong ánh mắt hưng phấn của Audrey mang theo vài phần hồn nhiên.
Đợi đến lúc chào tạm biệt phu nhân Norma, lúc đi về phía phòng khách thì nụ cười của cô dần lắng lại, khí chất điềm tĩnh thản nhiên.
Những thay đổi từ mấy chi tiết như ngôn ngữ cơ thể, màu sắc cảm xúc hay tâm trí thể hiện ra bên ngoài đều nói rõ bà ấy không hề có ác ý, nhưng khá căng thẳng... Xem ra phu nhân Norma rất có thể là thành viên của hội Tâm Lý Luyện Kim... Ừm, vừa rồi bà ấy vẫn luôn quan sát biểu cảm và động tác của mình, nhưng lại không thể nào điều chỉnh và che giấu được cảm xúc của bản thân. Có lẽ, bà ấy giống với Susie chỉ là một “Khán Giả“. Đáng tiếc là bà ấy không biết rằng trước mặt mình đã là một “Người Đọc Tâm“... Audrey nửa là thấp thỏm nửa là tự hào suy nghĩ, nhịn không được khiến hai chân xen kẽ tiến về trước, tao nhã đi một đường thẳng.
......
Bên trong tòa nhà của Isengard Stanton ở quận Hilston.
Klein mấp máy môi vài lần, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi Stuart người ủy thác là ai, bộ dáng thế nào.
Hắn quyết định cố gắng không xen vào chuyện của Emlyn White.
Tuy nghe lời kể của đối phương, gã là một tên ma cà rồng tuân thủ luật pháp, nhưng đó chỉ giới hạn trong lời kể của đối phương, nửa đời trước của gã còn quá nhiều khoảng trống chưa xác định. Klein không thể xác nhận được gã có thật sự làm hại người vô tội bao giờ hay chưa.
Từ đó, hắn thiếu đi động lực tìm cha xứ Otlowski giải cứu đối phương. Ông ta là một vị “Kỵ Sĩ Bình Minh” không hề bị suy yếu, am hiểu chiến đấu, còn có vật phẩm thần kỳ phụ trợ nữa đó!
Với cả, điều này dễ khiến hắn bại lộ thân phận thật trước mặt cha xứ Otlowski và Emlyn White.
Hi vọng gã có thể mau chóng được vị cha xứ giỏi đánh nhau đó chấp nhận, mãn “án” ra “tù“... Klein lặng lẽ điểm bốn cái lên ngực theo chiều kim đồng hồ cầu nguyện thay cho Emlyn White.
Phân chia tiền thưởng xong, các vị thám tử lần lượt chào tạm biệt. Klein thì nhận đãi ngộ cao nhất được đích thân đại thám tử Isengard đưa ra tận cửa.
Isengard cầm tẩu thuốc, ho nhẹ hai tiếng, nói:
“Vụ án giết người hàng loạt vẫn còn một số điểm đáng ngờ chưa được điều tra rõ. Có lẽ đằng sau hung thủ còn ẩn giấu một tên hung ác hơn. Anh gần đây cần phải cẩn thận, đừng không kiêng dè gì tuyên dương bản thân có tác dụng quan trọng trong vụ án này.”
Xem ra đám người phi phàm chính thức cũng hoài nghi con chó Ác Ma khổng lồ đó có chủ nhân... Klein trịnh trọng trả lời:
“Tôi biết, tôi cũng có suy đoán về phương diện này. Ông Stanton, ông cũng phải cẩn thận. Ông là người triệu tập mọi người, là người hợp tác chính với bên phía cảnh sát.”
Isengard nhét tẩu thuốc vào trong miệng, lại lấy ra ngoài, nói:
“Sherlock, tôi gọi anh là Sherlock nhé. Anh có thể yên tâm, tuy tôi đã không còn trẻ nữa, nhưng tôi vẫn là một chuyên gia cận chiến xuất sắc, một tay bắn ưu tú, đã hình thành nên được tính cảnh giác theo bản năng.”
Hơn nữa ông có khả năng rất lớn là một người phi phàm danh sách không thấp, cũng không biết thuộc đường tắt nào... Klein thoáng suy nghĩ, nói:
“Ông Stanton, hình như ông không phải là người bản địa Backlund nhỉ? Giọng của ông giống với bên kia quận Silveras hơn.”
“Đúng vậy, cũng giống như khẩu âm bờ đông Gian Hải của anh vậy.” Isengard thản nhiên thừa nhận.
Hai vị thám tử lập tức nhìn nhau mỉm cười, đều thừa nhận khả năng quan sát sự vật trong yên lặng của đối phương.
Trước lúc gần tối, Klein về tới số 15 phố Minsk.
Chà, mình hiện có 1224 bảng tiền mặt thêm 5 đồng tiền vàng cùng với chút ít tiền lẻ. So với lúc vừa tới Backlund thì dư giả hơn nhiều. Có điều, vật liệu phi phàm danh sách 6 một thứ ít nhất cũng phải 1500 bảng. Có đôi khi bởi vì khan hiếm, bởi vì rất ít xuất hiện, thậm chí có thể tăng gấp đôi. Mà người phi phàm đạt được các vật phẩm đó thì danh sách sẽ không quá thấp, không thể nào đoán sai giá trị của chúng để rồi bán với giá thấp, nên sẽ không có khả năng kiếm hời được...
Tuy quý cô có “Công Tượng” chống lưng cực kỳ khao khát phối phương ma dược đường tắt “Hắc Hoàng Đế”, nhưng cũng phải suy xét đến tiến độ thăng cấp của cô ta. Lúc cô ta vẫn còn đang ở danh sách 9, sẽ không thể nào có khả năng tiêu phí số tiền lớn đặt mua phối phương danh sách 6 trước được. Trừ phi nhà cô ta có quặng mỏ hay mở ngân hàng... Ừm, cũng không thể chỉ cạo mỗi lông của một con dê được...
Trong lúc đang suy nghĩ, Klein không vội đi chuẩn bị bữa tối. Hắn trở lại phòng ngủ, kéo rèm cửa, lên màn sương xám.
Hắn vừa rồi có một ý tưởng, cần nghiệm chứng xem sao.
Ngồi vào vị trí “Kẻ Khờ”, hắn vươn tay cầm lấy chiếc “Chìa khóa vạn năng” màu vàng thau có hình dáng và cấu tạo phong cách cổ xưa.
Dựa theo quyển bút ký của con cháu gia tộc Abraham mới lấy được tối qua, hắn đoán đối phương là bởi vì lựa chọn thăng cấp vào lúc trăng tròn, mới bị mất khống chế ngay lập tức.
Cho nên, “Chìa khóa vạn năng” có năng lực như một lời nguyền khiến người khác bị lạc đường đến một địa phương nào đó không tốt. Ngoại trừ đến từ đặc tính phi phàm ẩn chứa oán niệm và không cam lòng còn sót lại ra, còn có xác xuất lớn là chịu phải ô uế từ lời thì thầm hư ảo của ngài “Cửa“.
“Vậy vào lúc trăng tròn, nó có biến hóa gì đây?” Klein lầu bầu một câu.
Hắn biến ra giấy bút, viết “Câu xem bói” đã nghĩ sẵn từ trước:
“Biểu hiện của nó vào lúc trăng tròn.”
Một tay cầm trang giấy, một tay cầm “Chìa khóa vạn năng”, Klein dựa vào lưng ghế, tự giễu cười nói:
“Lại sắp tìm đường chết rồi...”
“Có điều, lần này chắc là không có nguy hiểm gì quá lớn. Ngài “Cửa” đã rời xa thế giới hiện thực, lạc lối sâu trong bóng tối. Với cả mình còn có màn sương xám ngăn cách.”
Với tình huống này, mức độ nguy hiểm của xem bói không khác gì mấy khi xem bói trực tiếp, Klein kinh nghiệm phong phú khép hờ hai mắt, con ngươi trở nên đậm màu, không ngừng đọc:
“Biểu hiện của nó vào lúc trăng tròn.”
......
Đọc xong 7 lần, Klein rơi vào cảnh trong mơ.
Trong trời đất hư ảo, rời rạc, xám xịt, hắn lần nữa nhìn thấy căn phòng dưới tầng hầm mà vị con cháu gia tộc Abraham tử vong.
Máu thịt chỗ này đã sớm khô, chiếc đồng hồ quả quýt bạc khảm kim cương và chiếc “Chìa khóa vạn năng” với hình dạng và cấu tạo cổ xưa còn chưa bị đánh cắp, vẫn nằm nguyên trên mặt đất.
Đột nhiên, một giọng nói hư ảo trống rỗng bén nhọn quanh quẩn bên tai Klein.
Như có một cây kim nhỏ cắm vào đầu của hắn, từng chút kéo ra, lại từng chút đâm vào như thể muốn lột bỏ hoàn chỉnh nguyên cả tấm da đầu!
Cơn đau đớn cực hạn này khiến Klein thoáng cái tỉnh táo, ngồi bật người dậy.
Hắn trông thấy từng tĩnh mạch xanh gồ lên trên mu bàn tay mình, sau đó nhanh chóng bình phục lại.
“Ưm, nhẹ nhõm hơn so với lúc nhìn lén Mặt Trời Vĩnh Hằng, nghe trộm tiếng gào thét của Chúa Sáng Thế Chân Thật...” Klein đổi đè thành gõ, thản nhiên nghĩ.
Tất nhiên nếu là ở bên ngoài, hắn tin phản ứng của mình tuyệt đối không chỉ có vậy.
“Nếu tiểu thư “Nhà Ảo Thuật” trước giờ đều phải nghe thấy tiếng cầu cứu thế này, cô nàng đã sớm mất khống chế rồi... Xem ra bởi vì “Chìa khóa vạn năng” có quan hệ với nguồn gốc sinh ra lời nguyền, nên đã khiến giọng nói đó trở nên rõ ràng hơn. Cũng không đúng, cha xứ Otlowski hẳn là cầm “Chìa khóa vạn năng” trải qua đêm trăng máu, nhưng ông ta rõ ràng không hề bị ảnh hưởng gì...”
“Có lẽ, lúc đó ông ta để “Chìa khóa vạn năng” trong phòng ngủ, mà bản thân thì ở bên ngoài sảnh nhà thờ sám hối. Ừm, chỉ có tiếp xúc với “Chìa khóa vạn năng” thì mới nghe thấy “Tiếng kêu cứu” vào đêm trăng tròn sao?”
“Phù, trước khi trở thành danh sách cao, mình cũng không dám nghe nó trong thế giới hiện thực... Vừa rồi hình như là từ “Cầu xin giúp đỡ” trong tiếng Hermes cổ...” Klein nghiêm túc nhớ lại mấy lần, xác nhận khả năng nghe của mình.
Với điều này, hắn chỉ có thể giật giật khóe miệng, không biết nên khóc hay nên cười:
“Đây chính là tiếng kêu cứu mạng đoạt mạng đúng nghĩa luôn!”
“Tiếc quá, nếu có thể để đám người học phái Hoa Hồng nghe được tiếng cầu cứu của ngài “Cửa” vào đêm trăng tròn, đám người có tính cách vốn đã trở nên cay nghiệt trở nên vặn vẹo đó chắn hẳn sẽ bạo thể một tên.”
Sau khi cẩn thận suy nghĩ xem có biện pháp nào gián tiếp đạt được mục đích này hay không, Klein trở về thế giới hiện thực, dựa theo kế hoạch đã định, hưởng dụng bữa tối, sau đó thay quần áo ra ngoài.
Hắn đổi xe hai lần, đến bên ngoài quán rượu Người Dũng Cảm, chỉ vào dạo một vòng, chẳng gọi rượu gì cả thì đã rời đi.
Trong lúc đó hắn còn phát hiện Kaspars lại trở về rồi.
Đi qua một con đường, Klein bước lên một chiếc xe ngựa thuê đặc biệt, bảo đối phương lái tới quận Jowood.
Ngựa vừa mới cất bước thì trước mặt hắn phác họa ra một bóng dáng hư ảo, chính là tiểu thư Sharon mặc váy dài hoàng gia màu đen.
“Anh chuẩn bị xong rồi chứ?” Sharon hỏi với giọng lành lạnh.
Chiếc mũ mềm xinh xắn màu đen trên đầu cô nàng vẫn luôn ép chặt mái tóc vàng nhạt, lại phối thêm gương mặt tái nhợt, ngũ quan tinh xảo, tạo nên cảm giác đẹp đẽ như một con rối.
bachngocsach.com
Klein thản nhiên trả lời:
“Vẫn chưa. Tôi còn đang chờ một vật phẩm.”
Con ngươi màu xanh thẳm của Sharon không chút gợn sóng, nói
“Tôi có chuẩn bị vật phẩm thần kỳ.”
Cho nên mới nhận nhiệm vụ làm vệ sĩ ba ngày 1000 bảng? Hồi đó nhìn trúng vật phẩm, nhưng không đủ tiền? Klein chợt hiểu ra, mỉm cười nói:
“Đừng gấp, chúng ta chuẩn bị càng đầy đủ, sẽ càng nắm chắc thắng lợi hơn.”
Với lại vật phẩm thần kỳ thuộc lĩnh vực Mặt Trời bình thường mình cũng có thể sử dụng được, vừa vặn bù đắp cho nhược điểm của mình... Klein thầm bổ sung một câu trong lòng.
Thấy Sharon không lên tiếng nữa, hắn chủ động nói:
“Tôi hôm nay đến đây, là muốn nhờ hai người phối hợp làm một thí nghiệm.”
“Gì?” Sharon hỏi một cách ngắn gọn.
Klein dùng vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc đáng tin cậy nói:
“Theo như lời miêu tả của Marik, tôi cho rằng biểu hiện nguyền rủa của hai người sẽ khác nhau. Vào đêm trăng tròn, anh ta là vì phải kiềm nén dục vọng khát máu và giết chóc điên cuồng, mới sẽ đau đớn đến mất đi khả năng chiến đấu. Mà cô thì vì không hút lấy linh hồn của con người, nên sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, có phải vậy không?”
Sharon yên lặng lắng nghe, nhẹ nhàng gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Vấn đề của cô, tôi tạm thời không có cách nào. Nhưng về phía Marik, tôi cho rằng vẫn có khả năng tạm thời áp chế được. Ví dụ như, dùng một loại thuốc nào đó khiến anh rơi vào trạng thái cảm xúc phẳng lặng. Nếu như vậy, trong thời gian ngắn anh ta sẽ không đau đớn, có thể toàn lực chiến đấu.” Klein đưa ra ý tưởng của mình.
Sharon lắc đầu nói:
“Không được. Mấy loại thuốc này đã không còn tác dụng với anh ấy.”
Đã? Nói cách khác, là từng có tác dụng? Klein suy tư, sau đó truy hỏi:
“Vì sao?”
“Trước kia anh ấy tiêm quá nhiều. Đổi một chủng loại khác, cũng chỉ có hiệu quả trong ba bốn lần đầu. Bọn tôi đã không tìm được chủng loại nào mới nữa...” Sharon nói tới đó, đột nhiên trầm mặc, như thể nhớ ra điều gì đó.
Nghe được lời của cô nàng, Klein lập tức mỉm cười:
“Tôi có một loại thuốc an thần chủng loại khác, đến từ vị “Thầy Thuốc” kia.”
Thấy Sharon không nói loại thuốc an thần này không có hiệu quả, hắn đan hai tay lại với nhau, nói tiếp:
“Tôi đưa trước cho cô một ống, bảo Marik vào đêm trăng tròn dùng thử xem sao, đêm mai chính là trăng tròn.
“Nếu có hiệu quả, trước lúc chiến đấu hãy để anh ta uống một lần hai ống, thậm chí là ba ống.”
Về phần sau này có sinh ra tính kháng thuốc hay không, đó chẳng phải là vấn đề cần lo lắng vào lúc này... Klein bình tĩnh thầm nghĩ.