Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 337: Chương 337: Tìm người




Dịch: Thanh Phan

Biên: alreii

Filth lật tờ lịch đặt trên bàn rồi cầm bút đánh dấu ngày trăng tròn sắp tới.

Cô hạ quyết tâm, khi nghe thấy tiếng thì thầm đầy huyễn hoặc và đáng sợ kia, cô sẽ đọc lấy danh xưng ngài “Kẻ Khờ” ngay để lên màn sương mù xám, trốn khỏi khoảng thời gian đau đớn khó có thể chịu đựng nổi kia.

“Cuộc sống quả thật tràn đầy hy vọng...” Cô đóng quyển tiểu thuyết trong tay lại, chuẩn bị kéo chiếc lưới sắt trên cửa sổ để ngăn cách đèn đường khí gas bên ngoài.

Đúng lúc này, Filth thấy hoa mắt, sau đó thì nhìn thấy một làn sương xám vô biên vô tận, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn trong cung điện nguy nga cổ xưa, thấy một người đàn ông đang thành kính cầu nguyện.

Giọng nói nọ truyền vào trong tai cô, cô suýt chút nữa thì đã nhảy bật dậy, trong lòng vừa là ngạc nhiên vừa là vui sướng:

Phối phương “Bậc Thầy Ảo Thuật” mình khổ sở kiếm tìm nhiều năm, giờ đây đã tìm được rồi?

Mình đã tham gia rất nhiều cuộc tụ hội phi phàm khác nhau, nhưng không thể nào tìm đươc manh mối gì của phối phương “Bậc Thầy Ảo Thuật”, thế mà giờ lại tìm được rồi?

Mà cách lúc mình đưa ra yêu cầu còn chưa qua hết một tuần!

Đây, đây là hội Tarot... Quả nhiên không phải tụ hội người phi phàm bình thường có thể so sánh được! Filth cảm xúc bùi ngùi, kìm nén sự phấn khích và vui sướng, thận trọng trả lời:

“Ngài “Kẻ Khờ”, phối phương đó là thật sao?”

“Đúng.” “Kẻ Khờ” ngồi trên chiếc ghế tựa lưng cao cúi đầu nhìn xuống, bình thản trả lời.

Filth nắm chặt tay, lặng lẽ múa may khẽ bên hông hai cái, trả lời ngay gần như là không hề suy nghĩ:

“Đó là anh “Thế Giới” phải không? Xin ngài chuyển lời cho anh ấy, tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể để tìm những vật phẩm anh ấy cần.”

Khi màn sương xám tán biến và mọi thứ trở lại như cũ, Filth ngơ ngác hai giây. Cô khó có thể kìm nén được sự phấn khích, đứng dậy đi lui đi tới trong phòng.

Trong lĩnh vực Mặt Trời, vật phẩm chuyên dùng để tinh lọc và trừ tà... Trước đây mình mới chỉ thấy có hai lần.

Nhưng tất cả đều đã bị người khác mua lại, đối phương chưa chắc đồng ý làm thêm giao dịch nào khác... Ừm, lần trước tại buổi tụ hội do ngài A tổ chức, Hugh đã từng mời một tín đồ của “Mặt Trời Vĩnh Hằng” thực hiện nghi thức tinh lọc và trừ tà. Anh ta ít nhất cũng phải danh sách 7, chắc hẳn sẽ có thêm những vật phẩm tương tự, hoặc sẽ có manh mối liên quan đến chúng... Chỉ là không biết phải mất bao nhiêu tiền. Tuy là anh “Thế Giới” hứa sẽ bù cho khoản chênh lệch, nhưng chưa chắc mình đã đủ tiền để trả trước cho nó... Filth dần dời suy nghĩ về tình hình tài chính của chính mình.

Trên người cô hiện tại có 370 bảng tiền mặt, chủ yếu là đến từ khoản tiền bán qua tay phối phương “Thầy Thuốc” cho Tử tước Glyrintt. Trong tài khoản ngân hàng của cô vẫn còn 510 bảng tiền tiết kiệm, cả hai cộng lại được gần 900 bảng.

Mà mỗi một vật phẩm như trên, đắt nhất có thể lên tới 2000 bảng, rẻ thì cũng 500 600 bảng. Nhưng còn chưa chắc là thứ là anh “Thế Giới” cần... Nếu gặp phải vật gì đó phù hợp mà mình không có đủ tiền, vậy phải làm sao nhỉ? Đến ngân hàng vay, hoặc tìm một dịch vụ cho vay với lãi suất cao. Miễn là mọi việc suôn sẻ, chờ khi anh “Thế giới” bù cho khoản chênh lệch, món nợ của mình có thể dễ dàng trả hết... Hoặc là mình có thể hỏi mượn tiền tiểu thư Audrey vài ngày, cô ấy trước giờ không quan tâm về tiền bạc cho lắm, chắc chắn sẽ không lấy tiền lãi đâu... Filth nhanh chóng nghĩ ra hàng tá phương pháp giải quyết.

Lúc này, Hugh nhân lúc đêm khuya vắng vẻ ra ngoài luyện tập kỹ năng cận chiến đã trở lại ngôi nhà thuê hai phòng của mình. Cô nàng nhìn thấy phòng của Filth vẫn còn sáng đèn, thế nên gõ cửa hỏi thăm:

“Cậu định thức đêm để viết sách mới à? Ồ, Filth, nhìn cậu có vẻ rất vui nhỉ. Nhà xuất bản tăng tiền nhuận bút cho cậu hả?”

“Không, không, không.” Filth hơi sửng sốt, sau đó lập tức tươi cười nói: “Mình vừa mới nhận được một tin tức, có thể là manh mối của phối phương ma dược “Bậc Thầy Ảo Thuật“.”

“Thật sao? Cuối cùng thì cậu cũng đợi được nó rồi!” Hugh không hề phát hiện được sự khác thường ẩn giấu bên trong Filth.

Filth trông thấy bạn tốt vui mừng thay cho mình, cô nhịn không được thầm than thở:

Mình đã trở thành thành viên của một tổ chức bí mật, từ đây mình phải gánh chịu số phận luôn phải che giấu và lừa dối bạn của mình sao...

Đây có phải là một trong những cái giá phải trả không?

...

Sáng thứ bảy, Klein lại lần nữa đến thăm nhà phát minh Repad trên phố Thatch ở quận St.George.

Bởi vì bản quyền sáng chế xe đạp vẫn chưa xin được, hắn chỉ đến trả 20 bảng cho kỳ cuối. Hắn dặn dò đối phương trước khi lấy được bằng sáng chế thì đừng nên tùy tiện tìm người bàn chuyện đầu tư và hợp tác cho giai đoạn sau vội.

Repad rất đồng ý với điều này. Hai phát minh trước đó của anh ta là bị người khác lừa với nguyên nhân giống vậy... Trước khi lấy được bằng sáng chế độc quyền, bị người đầu tư tiềm ẩn tiếp xúc tìm hiểu rõ sản phẩm, thế là anh ta bị đối phương đá bay, nhìn đối phương thu mua nhân viên công tác, giành trước lấy được bằng sáng chế độc quyền.

Sau khi rời khỏi nhà Repad, Klein đến ngôi nhà âm trầm u ám ở quận Hilston của Isinger Stanton vào thời gian đã hẹn trước.

Hôm nay là ngày nhận tiền thưởng án giết người liên hoàn!

Klein đi qua phòng khách tiến vào căn phòng sinh hoạt thường ngày lúc trước, hắn nhìn thấy hai vị thám tử khá quen thuộc Kaslana và Stuart, bèn ngồi xuống cạnh hai người này.

“Sherlock, anh nghĩ lần này chúng ta sẽ nhận được bao nhiêu tiền thưởng? Chắc sẽ không ít hơn thù lao bảo vệ cho Adol đâu nhỉ. À tất nhiên, công việc của tôi không nhiều, khoản nhận được chắc chắn sẽ có hạn. Russel đại đế từng nói, cày cấy chừng nào thì thu hoạch chừng ấy.” Stuart nắm chặt tay để dưới chiếc cằm đầy râu.

Klein đoán với vẻ đầy hứng thú:

“Nhiều thì có thể mấy trăm bảng, ít thì không dưới 10 bảng đâu.”

Mà tôi là người được phần nhiều đó... Nếu như Isinger Stanton thật sự uy tín như những lời ông ta đã nói... Klein thản nhiên thầm bổ sung thêm một câu.

Lúc này đây Isengard tóc mai hoa râm, khuôn mặt gầy gò đến mức đường nét rõ ràng mặc áo sơ mi trắng và áo ghi lê nâu, cầm tẩu thuốc mang tính biểu tượng, tiến vào căn phòng sinh hoạt chung có chiếc lò sưởi âm tường đang cháy hừng hực. Ông ta ngồi trên chiếc ghế bành của mình, mỉm cười nói:

“Thưa các quý cô và các quý ông.”

“Tôi vừa trở về từ cục cảnh sát Blacklund. Họ ghi nhận sự đóng góp của chúng ta, cho rằng chúng ta đã có sự giúp đỡ cực kỳ quan trọng để hỗ trợ phá được vụ án này.”

“Tuy chúng ta không tham gia vào cuộc truy bắt sau đó, nhưng chúng ta vẫn có thể nhận được một nửa số tiền thưởng.”

“Điều đó có nghĩa là, chúng ta sẽ chia nhau 1.000 bảng tiền mặt!”

“Ở Backlund này, đây là một khoản tiền thưởng khá nhiều. Đã bằng khoản tiền của một thám tử không ăn không uống ngủ ở đầu đường 4 5 năm mới tích góp được.”

Bầu không khí trong phòng sinh hoạt chung lập tức thể nên thoải mái hơn, mọi người đều đầy chờ mong với khoản tiền thưởng của mình.

Ngay cả Klein cũng không ngoại lệ, hắn đang đoán xem Isengard sẽ chia cho mình bao nhiêu.

Ít nhất phải trên trăm bảng chứ nhỉ? Hắn lặng lẽ thì thầm một câu.

Isengard hút một hơi thuốc, hơi nheo mắt, nói với vẻ rất hài lòng:

“Cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi. Tôi sẽ phân chia ngay bây giờ đây.”

“Đóng góp lớn nhất lần này là thám tử Sherlock Moriarty. Anh ấy đã cung cấp cho chúng ta vài ý tưởng và suy nghĩ khiến chúng ta tìm được manh mối, đi lên đúng đường. Anh ấy là một chuyên gia suy luận như danh hiệu của mình!”

“Điều này, cô Kaslana có thể làm chứng. Chỗ này của tôi còn giữ lại mấy bức thư do thám tử Moriarty viết, người nào có nghi ngờ chất vấn gì thì có thể lấy đọc xem sao.”

Rất công bằng đó... Thế mà không tự nhận bản thân ông ta là người có cống hiến nhiều nhất... Klein phải thay đổi cách nhìn hoàn toàn với vị đại thám tử Isengard Standon này.

Chẳng trách ông ta rất có quyền uy trong giới thám tử!

Thấy không ai dị nghị gì, Isengard khẽ gật đầu nói:

“Tôi tuyên bố tiền thưởng của thám tử Sherlock Moriarty là 300 bảng!”

Thoáng cái các thám tử trong phòng sinh hoạt chung đều châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.

Họ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Klein, dường như cuối cùng đã tán đồng vị thám tử ưu tú được ông Stanton khen ngợi là chuyên gia suy luận này.

Ông ta đúng là một người hào phóng, một người công bằng... Klein há há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra mấy câu khiêm tốn.

Vị trí thứ hai cho phần tiền thưởng chính là Isengard và Kaslana, mỗi người lấy 160 bảng. Các thám tử khác dựa vào sự đóng góp của mình để chia 380 bảng còn lại, trong đó thấp nhất cũng là 15 bảng. Nó tương đương với khoản thu nhập 3 4 tuần của bọn họ, đây là chỗ tốt của tiền thưởng cao trong mấy vụ án lớn.

Stuart nhận được 40 bảng nên rất hài lòng, bởi vì anh ta cảm thấy mình chỉ đi theo dõi có hai ngày, mà đối tượng theo dõi còn không phải là kẻ tình nghi bị bắt sau này.

Tất nhiên, trong 40 bảng của anh ta còn phải trả một phần cho người liên lạc và các trợ thủ đã tham gia trong vụ này, toàn bộ bọn họ đều cần phải bồi dưỡng cả.

bachngocsach.com

Chia xong tiền thưởng, Stuart chợt nhớ tới một việc, vừa móc ra một tờ giấy từ trong túi quần vừa nói với Klein:

“Sherlock, gần đây tôi nhận một nhiệm vụ tìm người được trả thù lao rất cao, anh dùng tài nguyên của mình cho tôi vài lời khuyên nha. Nếu có thể tìm được, tôi sẽ không quên phần của anh đâu.”

“Được, không vấn đề gì.” Klein trả lời với vẻ không để ý lắm.

Stuart đưa mảnh giấy trong tay qua, nói:

“Chính là người này, mất tích gần hai tuần rồi.”

“Vì bản thân gã có liên quan đến tội mất kiểm soát bản thân hoặc là tội gì đó khác, người ủy thác không hy vọng chúng ta tìm cảnh sát giúp đỡ.”

Klein khẽ gật đầu, mở tờ giấy ra, thấy một bức ảnh đen trắng được photo lại:

Đó là một người đàn ông với mái tóc chải ngược hết ra đằng sau, trong vẻ đứng đắn còn kèm theo chút phóng khoáng.

Anh ta khoảng chừng 27 28 tuổi, tướng mạo thuộc loại hình anh tuấn nho nhã, nhưng giữa hai chân mày có sự kiêu ngạo không thể che giấu được, sống mũi cao thẳng, môi khá mỏng.

“À đúng rồi, anh ta tên là...” Stuart cố nhớ lại, nói: “Emlyn White.”

Emlyn White... Klein chợt quay đầu nhìn về phía Stuart:

“Hả?”

Đây không phải là tên của gã ma cà rồng bị cha xứ Otlowski giam giữ dưới tầng hầm sao?

......

Trong dinh thự của Công tước Negan, Audrey được mời đến tham dự tiệc trà chiều đang thấy buồn chán khi nghe mẹ mình và phu nhân Công tước Tara đang tán gẫu về chuyện giữa các quý tộc.

Ánh mắt cô lướt qua giá bánh ba tầng đẹp đẽ, lướt qua mấy món như bánh kem, bánh muffin v.v. Cô cảm thấy mình gần đây có hơi phóng túng cho dục vọng ăn uống của mình, thế nên cô chỉ nhẹ nhàng nâng tách lên nhấp một ngụm hồng trà.

Một lúc sau, cô tỏ ý xin lỗi đứng dậy, cùng với hầu gái đi vào phòng rửa tay.

Mới vừa từ bên trong bước ra, cô bèn trông thấy một người phụ nữ trung niên dáng vẻ cao gầy, lông mày dài nhỏ, ăn diện đoan trang.

Đây là em gái phu nhân Công tước Tara, vợ của một Tử tước cha truyền con nối, phu nhân Norma.

Chào hỏi nhau xong, Norma nhìn Audrey cười khẽ nói:

“Nghe nói thiếu nữ xinh đẹp của chúng ta rất hứng thú với thần bí học đúng không?”

Nhắc đến thần bí học, chẳng lẽ là người của hội Tâm Lý Luyện Kim cử tới thăm dò mình? Audrey lập tức chuyển sang trạng thái “Người Đọc Tâm”, ngượng ngùng cúi đầu trả lời:

“Vâng ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.