Tạo vật chủ nguyên sơ? Klein ngẩn ra một chút, chợt nghĩ tới tình báo mà lão Kohler trước đó đưa cho:
Gần đây có người ở khu đông, khu cảng cùng khu nhà xưởng tuyên dương tín ngưỡng đối với lúc tạo vật chủ ban đầu, cho rằng người không có chân chính mất đi, tồn tại ở trong cơ thể mỗi người, tồn tại ở bên trong mỗi một sự vật, chỉ cần toàn tâm toàn ý phụng dưỡng người, ca ngợi người, không chỉ sau khi chết có thể được cứu vớt, tiến vào thiên quốc của người, cuộc sống hiện tại cũng có thể thu được cải thiện rất lớn, ví dụ như, mỗi ngày đều có thịt để ăn.
Cái này cực kỳ tiếp cận với lý luận tạo vật chủ biến chủng của hội Cực Quang, cho nên Klein lúc ấy đã phán đoán là tổ chức bí ẩn kia làm, cảm giác bọn họ sau khi trải qua sự kiện Ranus, bắt đầu coi trọng bần dân số lượng cực lớn.
Bọn họ đã phát triển kiêu ngạo như vậy, kéo người tín giáo ngay trên đường? Klein cân nhắc trả lời:
“Có nghe nói qua.”
Người nam trung niên quần áo cũ kỹ kia nhất thời lộ ra nụ cười:
“Vậy anh có biết chuyện tận thế sắp tiến đến không? Biết Tạo vật chủ nguyên sơ sẽ thành lập đất thánh, che chở tín chúng không?”
Trong nháy mắt như vậy, Klein muốn thuận thế bị truyền giáo, chậm rãi xâm nhập vào tổ chức bên ngoài của hội Cực Quang, sưu tập chứng cứ cùng manh mối tương ứng, trả thù hành động tìm kiếm tín đồ “Kẻ Khờ” của đối phương, nhưng sau khi cẩn thận suy xét, anh cảm thấy cái này quá nguy hiểm, chỉ dựa vào một mình mình thì chỉ có vừa ăn phiền toái lại không nhất định có hiệu quả.
Cuối cùng, anh quyết định mang hiện tượng trước mặt này báo cho “Quả Tim Máy”, để cho tổ chức chính phủ đến xử lý!
Nghĩ thông suốt vấn đề, Klein nháy mắt trầm mặt xuống:
“Không biết, cũng không muốn biết!”
Anh cất bước đi tới, bỏ ra đối phương, không nhìn người nam trung niên kêu gọi.
Trên đường rời khỏi khu đông, anh cẩn thận quan sát, phát hiện nhân máy dệt cải tiến, rất nhiều công nhân thất nghiệp do bến tàu tiến vào mùa ế hàng mà tụm năm tụm ba, tụ tập cùng một chỗ, lắng nghe những người không rõ thân phận trấn an cùng dạy dỗ.
Điều tra đối với khu đông, khu cảng cùng khu nhà xưởng, hai tháng trước đã làm xong rồi, ba giáo hội lớn đàm phán cùng nghị viện sao còn chưa có hình thức thực hiện cụ thể nào? Độ coi trọng đối với bên này của bọn họ khẳng định có đề cao, không lẽ không phát hiện được tình huống hiện tại này chứ. . . Muốn thả dây dài câu cá lớn? Cái này, cái này rất dễ bị chơi ngược lại! Klein một bên lẩm bẩm, một bên đè mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu, đi ra khu đông, thẳng đến khu vực cầu Backlund.
Vào giữa trưa quán bar Brave mới mở cửa, hầu như chưa có khách, chỉ có công nhân ở phụ cận sẽ vào nơi này, tìm một bữa trưa đơn sơ.
Klein trà trộn ở trong bọn họ, tiêu phí 10 penny làm cái bánh mì yến mạch kẹp xúc xích lợn cùng một ly bia Nam xứ Wales, có vẻ cực kỳ phong phú.
Chậm rãi lấp đầy bụng, uống cạn ly bia, anh mới nhìn về người pha chế:
“Caspars Cunningham có ở đây không?”
Anh tính thuận tiện bổ sung chút đạn bình thường.
Người pha chế liếc mắt nhìn anh:
“Anh tựa như lâu rồi không có tới?
“Caspars đã chết, nghe nói là khi buổi tối ngủ không ổn, quấn chăn quá chặt, làm cho bản thân ngộp mà chết, ha ha, tôi cũng không quá tin tưởng loại chuyện này sẽ phát sinh, tôi chỉ nghe qua tình huống cùng loại ở trong mấy chuyện quỷ, nhưng đám chó đen trắng kia là nói như vậy.”
Chó đen trắng là chỉ cảnh sát mặc đồng phục đne trắng.
Bị cái chăn của mình làm ngộp chết? Cái này nghe lên thực thần bí học. . . Là cường giả danh sách cao Học phái Hoa Hồng kia bởi vì không tìm được tiểu thư Sharon cùng Maric, lựa chọn giết người cho hả giận? Cấp bậc của cường giả danh sách cao đâu? Chiếu như vậy, Caspars cũng không liên lạc được với đám người tiểu thư Sharon. . . Có lẽ bọn họ đã rời khỏi Backlund. . .
Caspars đoán trước đối với nguy hiểm của thế giới siêu phàm vẫn không đầy đủ, đổi lại là mình, căn bản sẽ không trở về quán bar Brave, sớm mang theo tiền tích góp đổi thành phố đổi hoàn cảnh. . . Bất quá dưới tình huống bình thường, cường giả danh sách cao cũng sẽ không chuyên môn đối phó với người thường như thế này, nhiều lắm thời điểm cưỡng chế “thông linh” không đi suy xét có di chứng hay không. . . Không hổ là Học phái Hoa Hồng phóng túng dục vọng, cường giả danh sách cao lại có thể làm ra chuyện như vậy. . .
Klein vừa kinh ngạc vừa đồng tình vị thương nhân vũ khí chợ đen kia.
Người pha chế chà lau ly tách, tiếp tục nói:
“Nếu anh muốn mua chút vật phẩm, hiện tại có thương nhân mới.”
“Ai?” Klein thuận miệng hỏi.
“ 'Ông già', ngay ở phòng billiards số 3.” Người pha chế cũng không ngẩng đầu lên nói.
Klein lúc này đứng dậy, chậm rãi đi về chỗ quen thuộc kia, gõ cánh cửa khép hờ.
“Tiến vào.” Một giọng nói truyền ra.
Cái giọng nói này có chút quen tai. . . Klein đẩy ra cửa gỗ, nhìn về bên trong.
Đứng ở bên cạnh bàn billiards là một cậu thanh niên tuổi không tính là quá lớn, cậu ta mặc áo khoác cũ kỹ, đội mũ tròn màu nâu, có đôi mắt đỏ tươi, đúng là Ian mà Klein đã biết khi mới tới Backlund, cũng nhân cậu ta ủy thác án thám tử Zerell mất tích, quấn vào sự kiện tranh đoạt bản thảo Difference Engine đời thứ ba, không thể không tiêu phí giá cao mời ngài A hội Cực Quang giết chết Bechlangen Madan đại sứ Intis trú tại vương quốc Ruen.
“Là anh, thám tử Moriarty?” Ian bị dọa giật mình.
Trên miệng cậu ta có dán hai chòm ria, để cho bản thân có vẻ lão thành.
Klein cười tiến vào phòng billiards, thuận tay đóng cửa phòng lại nói:
“Đã lâu không gặp.”
Đối với chuyện Ian xuất hiện ở nơi này cùng trở thành thương nhân vũ khí chợ đen, anh ban đầu cũng có chút kinh ngạc, nhưng chợt nghĩ tới một ít chi tiết, cảm thấy cái này là ở trong tình lý:
Klein có thể tìm được quán bar Brave cùng Caspars Cunningham, đúng là nguyên từ Ian giới thiệu.
Cậu thanh niên này ở phụ cận tất nhiên có nhân mạch nhất định!
“Đúng vậy.” Ian thu lại vẻ mặt kinh ngạc, than thở nói, “Tôi đi cảng Pulitzer lăn lộn hai tháng, phát hiện đám người kia vừa dã man vừa hung ác, đối với một đứa nhóc cũng không có chút khiêm nhượng cùng trân trọng nào, đành phải trở lại Backlund, một lần nữa làm chuyện am hiểu, sau đó lại gặp Caspars tử vong, liền quyết định đổi nghề.”
Không đợi Klein mở miệng, cậu ta lại bổ sung:
“Ngài thám tử, tôi vẫn nhớ ở trong lòng, tôi còn thiếu anh hai yêu cầu.”
Không cần thiết phải giải thích nhiều như vậy, tôi cũng không cần cậu đi làm cái gì, tuy tôi vẫn cảm thấy chuyện cậu trốn khỏi MI9 này có chút khả nghi, nhưng cũng không quá để ý. . . Klein cầm lấy một cây cơ, đưa qua đưa lại nói:
“Trừ bỏ làm giao dịch vũ khí ngầm, cậu tựa như còn buôn bán tình báo?”
“Đúng vậy.” Ian cực kỳ thản nhiên trả lời, “Anh muốn biết chuyện gì? Miễn phí.”
Thực hào sảng mà. . . Bởi vì áy náy chuyện trước đó đối với mình? Klein đẩy ra cây cơ, đánh về phía bi chủ, để cho một viên bi đỏ chuẩn xác rơi vào trong lỗ.
Abg không có khách khí, đứng thẳng dậy nói:
“Gần đây có rất nhiều treo thưởng để tìm tín đồ 'Kẻ Khờ', cậu có tin tức gì?”
Ian cẩn thận ngẫm nghĩ rồi nói:
“Không có.
“Tôi thậm chí hoài nghi 'Kẻ Khờ' đến cùng có tín đồ hay không, lại có thể không ai tìm được một chút manh mối nào.”
. . . Đây là cái gọi là đại pháo bắn không khí. . . Klein không tiếng động tự giễu, chuyển hỏi:
“Mặt khác, còn có một treo thưởng, có người đang tìm một giản viên đại học tên là Azcot Eggers, tôi muốn biết là ai tuyên bố treo thưởng, để xác nhận có nên nhúng vào chuyện này hay không, a, tìm người cực kỳ lãng phí thời gian.”
Ian không trả lời trực tiếp, nhìn quanh một vòng, đè thấp giọng nói:
“MI9.”
MI9? Không phải Linh Giáo Đoàn. . . Xem ra thật sự là Ince Zangwill sắp xếp, để cho ngài Azcot xảy ra xung đột cùng MI9? Có lẽ để cho biết bí mật nào đó không nên biết? Klein nháy mắt hiện lên một loạt ý tưởng, cuối cùng cười cười nói:
“Xem ra tôi không cần lo lắng treo thưởng là giả, nhưng tôi thực lo Azcot Eggers kia là vì nắm giữ bí mật gì đó mới bị MI9 truy tung, nếu như vậy, có lẽ ngày lấy được treo thưởng đó chính là thời gian cuối cùng trong sinh mệnh của tôi.”
Ian giang tay:
“Cái này tôi không rõ ràng cho lắm.
“Nhưng anh có thể chỉ cung cấp manh mối.”
“Đề nghị không tệ.” Klein không hỏi nhiều nữa, tiêu phí 5 saule, bổ sung một ít đạn bình thường, rồi rời khỏi quán bar Brave.
Vừa lên xe ngựa, nhìn thời tiết âm trầm ngoài cửa sổ, anh bỗng nhiên có chút thổn thức:
“Caspars Cunningham đã chết, cũng ý nghĩa tiểu thư Sharon cùng Maric sẽ bỏ qua 'cứ điểm' này. Mình chỉ có thể đơn phương liên lạc, rất khó tìm được bọn họ. . .
“Trừ khi bọn họ gặp phải khó khăn cần hỗ trợ, hoặc là đến giai đoạn đối phó ác linh di tích trong lòng đất kia, nếu không, mình hẳn sẽ không gặp được bọn họ.
“Tuy không tính là bạn bè, nhưng đã hợp tác hai lần, là người quen mà mình có thể lấy thân phận người phi phàm, không cần che giấu gương mặt, người như vậy nay đã bớt đi hai người.
“Nếu không vừa trải qua sự kiện 'Dục Vọng Sứ Đồ', cũng chỉ còn lại có quỷ hút máu Emlyn White này có thể không cần ngụy trang trao đổi tình huống lĩnh vực thần bí.
“May mắn, may mắn. . .”
Đang cảm thán không tiếng động, bên tai Klein bỗng nhiên vang lên một thanh âm hư ảo mơ hồ:
“Anh có chuyện gì?”
Klein nháy mắt lông tơ dựng đứng lên, chờ thấy rõ ràng ngồi trước mặt là ai, mới nhẹ nhàng thở ra, bất đắc dĩ cười nói:
“Tiểu thư Sharon, cô luôn bất tri bất giác xuất hiện như thế này sao?”
Sharon mặc váy dài cung đình kiểu Gothic, đội mũ mềm màu đen tinh xảo lúc này đang lẳng lặng ngồi ở bên kia của thùng xe ngựa, sắc mặt vẫn tái nhợt trước sau như một.
“Lần sau tôi sẽ gõ cửa sổ.” Sharon không có tình cảm lên xuống gật gật đầu.
Cô ta không lặp lại vấn đề trước đó, cứ im lặng nội liễm như vậy nhìn Klein.
Thình lình gõ cửa sổ? Cái này cũng thực dọa người mà. . . Klein không vội đề cập đến chuyện “Da người u ảnh”, chuyển hỏi:
“Vị cường giả danh sách cao kia đi rồi à?”
“Đúng.” Sharon chỉ nói một chữ.
Klein hơi nhẹ nhàng thở ra, nhắc nhở một câu:
“Cũng có thể là cạm bẫy.”
Nói tới đây, anh nghĩ đến một chuyện, vội bổ sung:
“Tôi đã xem xong “Sách bí mật”, cùng từ một ít con đường khác thu được tin tức tương ứng, khẩn cầu với 'Ánh Trăng Nguyên Thủy' rất dễ ra vấn đề, tốt nhất không cần thử.”
“Tốt.” Sharon không có hỏi vì sao.
Cô ta tạm dừng một giây, thanh âm phiêu miểu nói:
“ 'Ánh Trăng Nguyên Thủy' nghi ngờ là tử địch với 'Thần bị trói'.”
Bởi vì có thể trao đổi danh sách? Hoặc là lý do gì khác? Klein có chút suy nghĩ đưa đề tài nhập vào chính quy:
“Tiểu thư Sharon, cô có biết nơi nào có đặc tính 'Da người u ảnh' không?”
Sharon giống như con rối bình tĩnh nghe xong, gật đầu:
“Biết.”