Vấn đề của Dorian Gray cũng không có làm cho Furth kinh ngạc, trong hơn một tháng thư từ lui tới này đã làm cho cô có chuẩn bị tâm lý, vì thế còn chuyên môn thỉnh giáo ngài “Người Treo Ngược” kinh nghiệm phong phú ở hội Tarot, xem nên dùng dạng vẻ mặt gì cùng phản ứng gì để đối mặt mới tính là bình thường.
“Thật sự có loại người phi phàm này?” Furth “ngạc nhiên” hỏi lại.
Dorian nhẹ nhàng gật đầu:
“Có.”
Ông ta nhìn quanh một vòng, thấy phụ cận không có ai, liền đi đến trước một gốc cây lá đã rụng sạch, đưa tay đặt ở trên đó.
Bóng dáng Dorian đột nhiên mơ hồ, giống như biến thành hình ảnh chiếu rọi ra từ trong mặt nước.
Đợi cho rõ ràng, ông ta đã xuất hiện ở phía sau cái cây kia, tư thế không thay đổi.
“Thần ơi! Cái này thật sự là, thật sự là rất thần kỳ!” Furth nhớ kỹ ngài “Người Treo Ngược” cùng tiểu thư “Chính Nghĩa” chỉ dạy, miệng mở ra làm thành hình nửa vòng tròn, kinh hô ra tiếng.
Dorian đi trở về, mỉm cười hỏi lại:
“Cô có muốn trở thành người phi phàm như thế không?”
“. . . Muốn!” Furth hơi trầm xuống, “kích động” trả lời.
Rốt cuộc sắp thành thành viên bên ngoài của gia tộc Abraham, về sau rất nhiều chuyện sẽ trở nên thoải mái hơn không ít! Cô tràn ngập vui vẻ tự đáy lòng.
Dorian cười một tiếng, trầm vẻ mặt xuống, trịnh trọng hỏi lại:
“Cô có nguyện ý trở thành đệ tử của tôi không?”
Furth liên tiếp gật đầu:
“Nguyện ý!”
Dorian vui mừng thở hắt ra, chợt tự giễu nói:
“Tôi cũng không phải một người thầy tốt, thậm chí dạy dỗ, a, không cần thiết nhắc lại chuyện trước kia, tóm lại cô không cần ôm chờ mong quá lớn.”
Trải qua suy xét trong khoảng thời gian này, ông quyết định hấp thụ kinh nghiệm cùng giáo huấn trước kia, cũng không mang chuyện gia tộc Abraham nói cho Furth, chỉ đưa quan hệ hai bên xử lý thành thầy cùng học sinh đơn thuần, như vậy không cần lo lắng đối phương sẽ mơ ước vài món vật phẩm thần kỳ siêu cường còn sót lại của gia tộc.
“Không, ngài giảng giải đối với tri thức thần bí học cực kỳ hay, thật sự, ngài Gray, không, thầy.” Furth nhanh xác định quan hệ hai bên.
Dorian nhìn về phía bia mộ, lắc đầu thở ra nói:
“Tôi vốn không tính sẽ dạy học sinh, nhưng phẩm cách cao quý của cô đã cảm nhiễm tôi.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay tôi có thể cho cô ma dược đối ứng.”
“Hôm nay?” Furth cảm thấy ngoài ý muốn hỏi ngược lại.
Thời điểm cô đi trạm Backlund đón Dorian Gray, phát hiện đối phương chỉ mang theo một cái vali rất nhỏ, miễn cưỡng chứa đủ bộ quần áo để thay đổi, không có chứng cứ gì cho thấy ông ta có mang theo tài liệu phi phàm.
Chẳng lẽ ông ta ở Backlund có con đường tài nguyên của mình, con đường tài nguyên thuộc về gia tộc Abraham? Furth mơ hồ có suy đoán.
Kế hoạch nguyên bản của cô là, dựa vào hai bên cách xa qua lại không tiện, sẽ mang tài liệu phi phàm ma dược “Học đồ” có được bán đi, sau đó nói cho đối phương mình thành công tấn thăng thành người phi phàm, như vậy cô vừa có thể được bổ sung tiền mặt, cũng có thể tránh né lặp lại ma dược “Học đồ”, nhận kết quả đáng buồn là không thể không tốn thêm một đoạn thời gian để tiêu hóa.
“Đúng vậy.” Dorian không có giải thích, chỉ chỉ một phương hướng khác, “Chúng ta đi thăm La Boluo cùng Anissa.”
Sau một hồi tưởng nhớ, hai người rời khỏi nghĩa trang Green, quay trở về căn phòng mà Furth cùng Hugh thuê ở tại khu JoWod.
Mà hơn một tháng này, Hugh đã tấn thăng “Quan trị an” vì để trả món nợ trầm trọng mang trên lưng, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, cố gắng lấy mỗi một phần tiền thưởng có thể thu được, cho nên, vào gần giữa trưa, cô ta không nghi ngờ là không ở nhà.
“Có căn phòng an tĩnh không?” Dorian thần thái thoải mái nhìn nhìn mọi nơi.
“Rất nhiều.” Furth dẫn người thầy mới nhận này tiến vào gian phòng ở lầu một.
Dorian vòng quanh gian phòng này một vòng, xác nhận hoàn cảnh, sau đó phân phó Furth điểm hỏa một ngọn nến đỏ thẩm có thêm vào đàn hương.
Ông ta đóng cửa phòng lại, kéo bức màn.
Trong ánh nến mờ nhạt lay động, ông ta đi đến trước ngọn nến, lấy ra hai bình nước giống như tinh dầu cùng một ít bột phấn thảo dược thông thường.
Cử hành nghi thức? Không phải nên là ba ngọn nến sao? Furth tò mò quan sát, không có tùy tiện mở miệng, giống như bị bầu không khí này làm cho không nói nên lời.
Làm xong bộ phận nghi thức này, Dorian lui về phía sau một bước, vẻ mặt nghiêm túc đổi dùng tiếng Hermes cổ nói:
“Ta!
“Ta lấy danh nghĩa của ta triệu hồi:
“Linh thể kỳ lạ ngao du ở thượng giới, sinh vật hư không yêu thích âm nhạc, đồng bạn khế ước Dorian Gray Abraham.”
Ô!
Ở trong phòng đột nhiên nổi gió, mang theo tiếng khóc run rẩy, ánh nến lắc lư theo đó nhiễm ánh sáng u lam.
Từng vòng hào quang nhanh chóng đẩy ra, tựa như hình thành một cánh cửa lớn bình thường vẫn thấy.
Một sự vật hình cầu bán hư ảo bán chân thật từ “đáy” vòng ánh sáng bay ra,
Cả thân nó màu trắng ngà, quanh thân không có mắt, mũi, cánh tay cùng thứ để đi đứng, chỉ tại mặt ngoài nứt ra một cái khe hở nghi ngờ miệng.
Dorian lộ ra ý cười rõ ràng, hé miệng, ca nhẹ một khúc hát ru có phong vị dân tộc.
“Quả cầu” kia nhất thời lắc lư trái phải, có vẻ cực kỳ thích ý.
Một khúc ca xong, Dorian đưa tay qua:
“Malmos, mang vật phẩm hôm trước ta gởi ở chỗ ngươi đưa cho ta.”
“Quả cầu” nọ cao thấp nhảy nhót, thân thể đột nhiên phồng lên, “miệng” mở thật lớn.
Sau đó, nó hộc ra hai món tài liệu phi phàm tỏa sáng kỳ dị.
Còn có thể như vậy. . . Furth nhìn mà sửng sốt.
Dorian tiếp lấy tài liệu chủ ma dược “Học đồ”, gián đoạn triệu hồi, kết thúc nghi thức.
Ông ta quay đầu cười nói với Furth:
“Cho dù ở linh giới, Malmos sinh vật hư không như vậy cũng cực kỳ thưa thớt, triệu hồi dưới tình huống bình thường không thể chỉ hướng vào chúng nó, phải có một vị trưởng bối danh sách cũng đủ cao, tiến vào linh giới, trải qua trường kỳ tìm kiếm, cùng một trong những chúng nó ký kết khế ước, như vậy mới có thể để cho hậu duệ lấy danh nghĩa đối ứng hoàn thành triệu hồi.
“Mà sau khi sinh vật hư không lại đây, có thể một lần nữa ký kết khế ước, để cho chúng nó kết nối chặt chẽ với bản thân, không bị người khác triệu hồi nữa.”
“Thì ra là như thế. . . Nghe qua thực sự là thú vị!” Furth phát ra từ trong lòng.
Cô khó có thể ngăn chặn hướng về phía tương lai:
Nếu không suy xét nguyền rủa trăng tròn, không suy xét người phi phàm bình thường bị chèn ép, thời khắc gặp phải tình huống nguy hiểm, thăm dò thế giới kỳ diệu này thật là một chuyện cực kỳ tốt đẹp. . . Hy vọng có một ngày, mình cũng có thể chân chính ngao du linh giới. . .
Dorian cười khẽ đáp lại ni:
“Tác dụng lớn nhất của Malmos là, có thể mang rất nhiều vật phẩm nuốt vào trong bụng mà không tạo thành thương tổn gì đối với chúng nó, cái này tương đương với một kho hàng di động, bí ẩn, ít bị người khác tìm được.
“Đương nhiên, không thể gửi quá nhiều, bụng nó là có hạn, còn nữa, nó không thích người không có thiên phú âm nhạc, sẽ cự tuyệt ký kết khế ước cùng người như vậy.”
May mắn, ít nhất mình biết đàn thất huyền cầm. . . Furth vừa nhẹ nhàng thở ra, đã bị Dorian phân phó tìm đến một cái nồi sắt màu đen.
Nhìn đối phương ở nơi đó điều phối ma dược, vẻ mặt của cô nhìn như không có biến hóa, trong lòng lại đang điên cuồng khẩn cầu ngoài ý muốn.
Mình không muốn lại uống ma dược “Học đồ” một lần nữa! Vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian! Sớm biết như vậy, mình đã thẳng thắn một chút, thành thực một chút. . . Hiện tại mới nói, đã không còn kịp rồi, thầy Gray hẳn có bói toán qua, lại bị quấy nhiễu kết quả, thẳng thắn sẽ ý nghĩa sau lưng mình khẳng định có cường giả tồn tại, có người sai sử. . . Trong khi suy nghĩ, Furth nhìn thấy Dorian xoay người, đưa qua một lọ ma dược đang bốc lên bọt khí.
“Uống xong nó, cô có thể trở thành người phi phàm.” Dorian dùng một loại giọng nói bình thản lại cực kỳ có lực dụ hoặc.
Tiếp theo, ông ta trấn an Furth một câu:
“Không cần lo lắng, có tôi ở nơi này, sẽ không xuất hiện vấn đề.”
“Ừm!” Furth cắn chặt răng, tiếp nhận ma dược “Học đồ”, một ngụm uống xuống.
Cùng lúc đó, trong lòng cô hiện lên một câu:
Thành thực là phẩm chất đáng quý nhất. . .
. . .
Xe ngựa dừng ở ngoài khu đông, Klein cầm theo gậy ba toong, đội mũ dạ, từ tương đối khu phố không quá tệ tiến vào khu ổ chuột rộng lớn.
Đi tới một hồi, anh thấy hai bóng người quen thuộc đi ra từ nhà trọ coi như sạch sẽ trước mặt.
Họ đều là cô gái, một mười bảy mười tám tuổi, một mười lăm mười sáu tuổi, đúng là Freia cùng Daisy con của nữ công giặt ủi Liv, người sau từng bị tay chân của Carpin bắt cóc, nhân sự kiện “Hoàng đế đen” đã được giải cứu.
Daisy cũng phát hiện Klein, lúc này lộ ra nụ cười sáng lạn:
“Chào buổi trưa, thám tử Moriarty!”
Klein mỉm cười gật đầu, hơi cảm thấy kinh ngạc hỏi:
“Daisy, cháu không phải đi trường tiểu học công lập sao?”
Trải qua phóng viên Mike Joseph hô hào, cộng thêm giáo hội Nữ Thần Đêm Tối thôi động, chính phủ thành phố Backlund dùng bất động sản của Carpin thành lập một quỹ từ thiện, chuyên môn trợ giúp những người nữ cùng gia đình từng bị thương tổn bởi Carpin.
Một nhà Daisy mượn cơ hội này, từ nhà trọ cũ nát hoàn cảnh trị an thật không tốt dời đến mép khu đông, từ một phòng biến thành hai phòng, mang “xưởng giặt ủi” tách ra khỏi ơi ăn ngủ.
Mặt khác, Daisy còn được bồi thường bằng cách vào trường tiểu học công lập đi học, mỗi tuần 3 penny học phí cùng ăn uống từ quỹ từ thiện, điều này làm cho cô cực kỳ cao hứng.
Klein sở dĩ kỳ quái, chính là vì trường tiểu học công lập chỉ có Chủ Nhật mới được nghỉ, Daisy lúc này không nên xuất hiện ở nơi đây.
“Trường học gần mà, cháu thừa dịp nghỉ giữa trưa, trở về giúp Freia mang quần áo đã giặt phơi đưa đến nhà khách, nó và mẹ không mang hết nổi.” Daisy thản nhiên hồi đáp.
Cô đi học tạo thành ảnh hưởng trực tiếp nhất chính là, quần áo mà Liv cùng Freia mỗi ngày có thể giặt ủi phải giảm bớt, gia đình thu vào rõ ràng hạ xuống, nếu không có hỗ trợ mà phóng viên Mike xin quỹ từ thiện, họ căn bản không duy trì được cuộc sống hiện tại.
Cho nên, Freia không hề nghi ngờ vốn không có khả năng tiến vào trường tiểu học công lập, ở khi Daisy cùng Klein nói đến chuyện trường học, trong mắt cô toát ra hâm mộ cùng đau đớn khó có thể che dấu.
Cô còn chưa đến mười tám tuổi chỉ có thể lẳng lặng như vậy nhìn em gái đi học.
Klein chú ý tới chi tiết này, cố ý nhắc nhở Daisy một câu:
“Cháu quả thật biết mẹ cùng Freia vất vả, phải đối với họ cho tốt.”
Daisy gật đầu nói:
“Cháu có nghĩ qua, chờ ổn định xuống, sẽ thừa dịp buổi tối cùng Chủ Nhật mang tri thức học được ban ngày dạy cho Freia, cháu sẽ làm đạo sinh cá nhân!”
Freia mắt bỗng nhiên chớp chớp, nhịn không được cúi đầu xuống.
“Tốt lắm, như vậy tốt nhất.” Klein khen một câu, tâm tình không tệ từ biệt cùng hai chị em, chuyển hướng con đường khác.
Sau khi đến phố Black Palm thay quần áo công nhân, anh vừa rời khỏi gian nhà trọ, đã nhìn thấy một người nam trung niên quần áo cũ kỹ xáp lại, mặt mũi hiền lành hỏi:
“Ngài, ngài có nghe nói qua Tạo vật chủ nguyên sơ không?”