Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 170: Chương 170: Chiếc còi đồng




Dịch: Thiendi9

Klein rẽ sang văn phòng đội trưởng, thấy cửa phòng mở rộng, Dunn Smith ngồi dựa vào thành ghế, ngửi ngửi tẩu thuốc.

Đôi mắt xám liếc qua, Dunn thay đổi tư thế, nói:

“Tình trạng của cậu rất tốt, hoàn toàn không giống người vừa uống ma dược xong.”

“Có lẽ đây là lợi ích của việc tiêu hóa hoàn toàn ma dược trước khi thăng cấp.” Klein tiện tay đóng cửa phòng, kéo ghế ngồi xuống.

Hắn và Dunn đều biết “Phương pháp đóng vai”, bình thường có thể trao đổi những vấn đề liên quan mà không bị lời thề ràng buộc. Nhưng lúc này, hai người đều ăn ý không nói gì thêm, sau khi một hỏi một đáp thì cùng im lặng.

Klein suy nghĩ một chút, hỏi:

“Ngài Sesima đi rồi sao?”

“Đúng vậy, làm một vị chấp sự cao cấp, anh ta còn có nhiệm vụ khác.” Dunn trầm ngâm mấy giây nói, “Ừm, anh ta đã mang đi đôi mắt màu đỏ còn sót lại của lão Neil.”

Klein vừa kinh ngạc vừa hoang mang hỏi:

“Vì sao?”

Dunn cầm tách cà phê lên, nhấp một ngụm, im lặng hồi lâu nói:

“Chúng ta không thể tự lừa dối chính mình, đội viên mất khống chế thật ra đã biến thành quái vật. Tôi đã nói với cậu, sau khi quái vật chết sẽ để lại một vật có sức mạnh phi phàm. Nếu những vật này không thể khống chế, có nhiều vấn đề, vậy nhất định phải bị phong ấn. Ừm, đây là một trong những nguồn gốc của vật phong ấn. Trong quy định nội bộ Kẻ Gác Đêm, vật mà đội viên mất khống chế để lại phải đưa tới nơi khác cất giữ, đề phòng kích thích đồng đội của họ.”

“Quy định dễ hiểu.” Klein nghiêm túc gật đầu.

Bỗng nhiên, hắn nhạy bén phát hiện, vừa rồi đội trưởng kể sót một khả năng, thế là nghi hoặc hỏi:

“Nếu sau khi chết, “quái vật” để lại một vật phi phàm có thể khống chế thì sao?”

Dunn nhìn hắn, đôi mắt màu xám sâu thẳm như một đêm yên bình nhất.

Anh thở dài, nói:

“Cậu sẽ không muốn biết câu trả lời đâu.”

... Klein ngơ ngác, rồi bỗng vỡ ra một khả năng nào đó:

Bình thường quái vật sẽ để lại vật liệu phi phàm, được dùng để điều chế ma dược tương ứng.

Vậy người mất khống chế biến thành quái vật thì sao?

Nếu họ để lại vật có khả năng khống chế, có phải cũng được coi như vật liệu phi phàm không...

Nghĩ tới đây, Klein đột nhiên thấy vô cùng buồn nôn, không nhịn được cúi người nôn khan mấy lần, vì thế mà mắt nhòe đi.

Suy đoán này thật khiến người ta run sợ... Nhưng rất có thể gần với đáp án chính xác nhất! Trong nháy mắt, hắn càng nhận thức sâu sắc câu nói “Người Bảo Vệ, cũng là những kẻ đáng thương từng giờ từng phút đối mặt với nguy hiểm và điên cuồng, vì chống lại vực thẳm nên bắt buộc phải chịu sự ăn mòn của vực thẳm“.

Đây có phải một trong những nguyên nhân giáo hội giấu diếm “Phương pháp đóng vai”? Để thu hồi vật phi phàm ở một mức nào đó? Nhưng điều này cũng khiến những người nắm quyền cao từ bỏ giáo hội cơ mà?... Trong đầu Klein hiện lên sự thay đổi biểu cảm của mình.

Thấy phản ứng của hắn, Dunn bỗng bật cười, cười đến nỗi mắt sáng lên:

“Cậu có thể nghĩ theo hướng tích cực, là đồng đội sẽ làm bạn với chúng ta bằng cách khác.”

“Họ mãi mãi ở lại với chúng ta.”

Dứt lời, Dunn cúi đầu, cầm tách cà phê, đưa lên miệng.

Trầm ngâm mười mấy giây, anh ngả lưng ra sau, ngẩng đầu lên, nói:

“Cậu hãy yên tâm, chỉ cần có thể tìm được vật liệu phi phàm theo cách bình thường, chúng ta sẽ không làm chuyện cậu nghĩ đâu.”

“Được rồi, theo quy định, cậu vừa thăng cấp có thể nghỉ ngơi một ngày. Buổi chiều cậu có muốn luyện tập cận chiến không thì tùy, nhưng nhất định phải tìm người thông báo cho Gavin.”

Klein khẽ gật đầu, hít một hơi thật sâu, thẳng lưng nói:

“Đội trưởng, tôi đã học xong chương trình thần bí học. Tôi muốn dùng thời gian buổi sáng để học các kỹ năng theo dõi, giám sát.”

Hắn dừng một chút, tỏ vẻ nghiêm túc nói thêm:

“Tôi muốn sớm được gánh vác trách nhiệm của Kẻ Gác Đêm.”

Dunn nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, xúc động nói:

“Cậu mạnh mẽ hơn tôi tưởng tượng đấy, vậy cứ làm theo ý cậu đi.”

“Vâng, đội trưởng!” Klein đứng bật dậy, vẽ một mặt trăng đỏ rực trước ngực.

...

Sau khi rời khỏi công ty bảo an Gai Đen, Klein không về thẳng nhà, mà nhân dịp này, lặng lẽ lên xe ngựa công cộng đi tới nhà thầy Azcot.

Kính coong, kính coong.

Trong tiếng chuông cửa ngân vang, thầy Azcot mặc áo trong màu trắng và quần áo cưỡi ngựa màu đen ra mở cổng.

Trên nút áo lót treo một sợi dây chuyền vàng nối với chiếc đồng hồ quả quýt.

“Em không phải làm việc à?” thầy Azcot nhìn sắc trời, phát hiện mặt trời còn chưa lên tới đỉnh.

“Vì có vài tình huống đặc biệt nên em được sắp xếp nghỉ ngơi luân phiên.” Klein giải thích qua quýt.

Thầy Azcot nhìn hắn một chút, dường như phát hiện điều gì đó. Thầy khẽ gật đầu, nhường đường.

Bước vào sảnh, Klein cất gậy ba-toong, cởi mũ xuống, theo Azcot đi thẳng vào phòng khách.

Trong phòng khách có lò sưởi âm tường, ghế bập bênh, ghế sô pha và bàn trà, Klein ngồi vào vị trí quen thuộc.

Thầy Azcot ngồi đối diện, cười chỉ xì gà trên bàn, nói:

“Thử một điếu chứ?”

“Không.” Klein kiên quyết lắc đầu.

Azcot không khuyên hắn, tự phục vụ, cầm một cây xì gà lên, thuận miệng hỏi:

“Chuyện ở thị trấn Morse đã xử lý xong chưa?”

“Chuyện này nhất định phải cảm ơn thầy.” Klein chân thành nói.

Cùng lúc đó, trong lòng hắn rủa thầm một câu:

Thầy Azcot, trước khi mất ký ức, chắc chắn thầy đã để lại cho mình tài sản đáng giá. Nếu không, một vị phó giáo sư sao có thể thường xuyên hưởng thụ xì gà?

Thừa dịp ông thầy chăm chú vào điếu xì gà, hắn chủ động nói:

“Thầy Azcot, em có một chuyện muốn xin thầy chỉ dạy.”

“Chuyện gì?” Azcot không ngẩng đầu, hỏi.

Klein ngừng một chút, sắp xếp từ ngữ nói:

“Em có một đồng đội bị mất khống chế, biến thành quái vật. Em muốn biết có phải linh hồn của ông ấy cũng bị ô nhiễm không?”

Hắn không rõ thầy Azcot có hiểu nghĩ của từ mất khống chế không, cho nên chuẩn bị xong cách giải thích và miêu tả, chờ thầy đặt câu hỏi.

Azcot dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn Klein, thận trọng gật đầu nói:

“Đây là chuyện không thể nghi ngờ.”

“Khi gặp tình huống tương tự, em phải cẩn thận phân biệt, nếu nguyên nhân trực tiếp khiến người đó mất khống chế là Tà Thần hoặc là ác ma dẫn dụ, vậy em phải hết sức tránh thông linh, nếu không sẽ là nguy hiểm trí mạng với em đấy.”

“Em hiểu rồi.” Klein có chút mất mát, thở phào.

Lúc ở nhà lão Neil, cảm xúc của hắn không ổn định, quên thông linh, mà Dunn Smith cũng không nhắc hắn, đến mức hoàn toàn bỏ lỡ thời cơ.

Bây giờ nghĩ lại, không phải đội trưởng quên, mà là cố tình không nhắc... Klein băn khoăn im lặng mấy giây.

Hắn không xoắn xuýt việc này nữa, nói tới chuyện lúc trước gặp phải:

“Thầy Azcot, ở thị trấn Morse, em thử xem bói nguyên nhân ma quỷ quấy nhiễu, nhìn thấy một tòa lăng tẩm hình kim tự tháp dựng ngược. Đồng đội của em nói đây là biểu tượng của Tử Thần, là vinh quang mà chỉ hậu duệ của Thần mới có.”

Azcot vừa đặt diêm xuống, cầm dao cắt xì gà lên, đột nhiên ngẩn người một lúc lâu.

Ông ngả người dựa vào lưng ghế sô pha, có vẻ trầm ngâm lạ lùng.

Một lúc sau, ông trầm giọng nói:

“Cái này khiến thầy cảm thấy quen thuộc, nhưng không thể nhớ được nhiều chuyện hơn.”

“Thật đáng tiếc.” Klein vô cùng chân thành nói.

Hắn còn tưởng rằng gợi ý trong lần xem bói kia có thể giúp thầy Azcot tiến thêm một bước để tìm lại ký ức.

Azcot cắt bỏ đầu nhọn điếu xì gà, lắc đầu cười khổ nói:

“Nếu có thể dễ dàng nhớ lại ký ức trước kia, thầy nghĩ thầy đã sớm tìm được cách thoát khỏi số mệnh.”

“Đương nhiên, thầy rất trân trọng tấm lòng của em, cảm ơn em luôn nhớ tới chuyện của thầy.”

Ông suy nghĩ một chút lại nói:

“Đúng rồi, thầy sắp rời khỏi Tingen.”

“Vì sao?” Klein ngạc nhiên hỏi lại.

Không phải thầy đã nói muốn cùng mình tìm ra thủ phạm sau màn ảnh hưởng mệnh vận của mình và đánh cắp xương sọ của con thầy sao?

Azcot cầm xì gà, thở dài giải thích:

“Có lẽ mục tiêu đã nhận ra sự chú ý và điều tra của thầy, trong thời gian này nó không hề có hành động gì, khiến thầy không tìm được manh mối. Vậy nên, thầy định tạm thời rời khỏi Tingen, tới Backlund. Một mặt, nhân dịp này tìm kiếm dấu vết lưu lại trước khi thầy mất trí nhớ, mặt khác, để mục tiêu buông lỏng cảnh giác.”

Cũng phải, lần mất trí nhớ gần nhất của thầy Azcot là ở gần đại học Backlund... Đáng tiếc, thầy không thể giúp mình điều tra ngôi nhà có ống khói đỏ... Klein trịnh trọng gật đầu nói:

“Em sẽ hết sức chú ý chuyện này. Một khi mục tiêu có hành động, có manh mối, em sẽ thông báo cho thầy ngay lập tức.”

“Ừm, thầy Azcot, có cách nào để em kịp thời thông báo thầy không?”

Trong suy nghĩ của Klein, nếu thầy Azcot là hậu duệ của Tử Thần, hoặc là có chút liên quan, thì năng lực của thầy sẽ gần giống danh sách “Người Nhặt Xác”, chắc chắn sẽ có cách tìm được người đưa tin giống Daly.

Nói cách khác, từ khía cạnh này có thể chứng minh Azcot có liên quan tới Tử Thần không, có phải hậu duệ của Thần không.

Azcot hút xì gà, suy tư mười mấy giây, rồi lấy ra một món trang sức trong ống tay áo bên trái.

Đây là một cái cói đồng tinh xảo, cổ xưa, phía trên có rất nhiều hoa văn hàm ý kỳ lạ khiến nó trông đầy thần bí.

“Đây là món đồ trên người thầy khi tỉnh lại ở Backlund. Em chỉ cần thổi nó, sẽ triệu hồi một người đưa tin chỉ thuộc về thầy.” Azcot vuốt ve cái còi đồng, giải thích cặn kẽ.

Đã qua nhiều năm như vậy mà cái còi đồng này vẫn dùng được? Cái này là vật thần kỳ phải không? Klein vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ vì điều này đã gián tiếp chứng minh thầy Azcot có liên quan nhất định với Tử Thần.

Nhìn Klein một chút, Azcot đưa còi đồng lên miệng làm mẫu.

Ông bỗng phồng má, thổi mạnh một cái.

Trong phòng không có bất kỳ âm thanh nào vang lên, nhưng trong nháy mắt Klein cảm giác được sự âm u lạnh lẽo.

Hắn nhanh chóng gõ nhẹ răng nanh bên trái, trông thấy trên sàn nhà có từng khúc xương trắng lờ mờ được ném ra, tạo thành một suối phun quái dị.

Sau vài giây, trong phòng khách có thêm một quái vật hư ảo.

Toàn thân nó tạo thành từ xương trắng, trong hốc mắt lấp lóe ngọn lửa đen tuyền, cao gần bốn mét, đang cúi đầu nhìn xuống Klein cao không tới 1m75.

Nhìn nó sắp đội xuyên trần nhà, Klein ngỡ ngàng, trong đầu lóe lên suy nghĩ:

“Thầy Azcot, có phải “Người đưa tin” của thầy quá khủng rồi không?”

Azcot không hề phát hiện suy nghĩ của hắn, cười cười nói:

“Sau khi đưa thư cho nó, lại thổi còi đồng lần nữa để kết thúc triệu hồi. Nó sẽ nhanh chóng chuyển thư tới tay thầy bằng cách bí ẩn.”

Nói đoạn, Azcot vung tay lên, ném cái còi đồng cổ xưa về phía đối diện.

Klein nâng tay phải, bắt được, cảm giác chạm vào cái còi lạnh giá nhưng nhu hòa.

“Cảm ơn thầy“... Hắn nhẹ nhàng thở ra, lau sạch sẽ miệng còi, thổi mạnh một cái.

Ở giữa nhà, người đưa tin cao lớn im hơi lặng tiếng rời ra thành từng khúc xương trắng mơ hồ, chui vào sàn nhà.

...

Sông Torquack chảy qua Backlund, ở đây có bến tàu đông đúc.

Arges Wilson mặc áo choàng mục sư giáo hội Bão Táp, chậm rãi bước xuống tàu chở khách.

Hắn trông thấy trên bến tàu người đến người đi, vô số công nhân bốc vác mồ hôi nhễ nhại, cảnh tượng nhộn nhịp và ồn ào náo nhiệt.

“Đã lâu không gặp, Backlund.” Arges thầm nói một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.