Klein thong thả đi qua đi lại trong sân bắn suy nghĩ ý đồ của giáo hội Nữ Thần Đêm Tối về chuyện danh sách ma dược Thầy Bói:
“Bọn họ không muốn Kẻ Gác Đêm chọn đường tắt này, hoặc là nói không muốn bọn họ trở nên mạnh hơn trong đường tắt này, bởi vậy nên mới đưa xuống danh sách 9 Thầy Bói, một danh sách chỉ có tác dụng trợ giúp? Đội trưởng từng nói rằng có lẽ Thánh Đường có phương thuốc của danh sách tiếp theo...
Không, trong tư liệu bảo mật mà mình có thể đọc thì thậm chí bọn họ không hề nói tên của ma dược danh sách 8 và danh sách 7, chỉ miêu tả đặc điểm chiến đấu tương ứng... Nói cách khác, bọn họ không muốn người ta biết rằng tầng lớp cao cấp nắm giữ thông tin tương ứng...
Chẳng lẽ tất cả Kẻ Gác Đêm lựa chọn đường tắt này đều có khả năng biến thành “Ác linh báo thù” cho gia tộc Antigenous? Cho nên các cấp cao của giáo hội mới đưa ra quyết định tương tự, hay là còn nguyên nhân nào khác?”
Trong khoảng thời gian ngắn, Klein rất nghi ngờ các thành viên cao cấp của giáo hội Nữ Thần Đêm Tối, rất đề phòng bọn họ, và lại lo lắng xem có nên đưa ra đơn xin đặc biệt để quang minh chính đại trở thành Tên Hề không:
“Nếu có bí mật đáng sợ nào đó về mặt này, như vậy chẳng phải mình tự nhảy vào miệng núi lửa à? Mình không phải kẻ có thể thản nhiên thừa nhận được khi bị điều tra nghiêm ngặt đâu... Nhưng phân bộ Tingen đệ trình đơn xin phương thuốc Tên Hề, thành viên là Thầy Bói biết điều này và mong được thăng chức không phải là chuyện rất bình thường à? Vả lại danh sách 8 vẫn là danh sách thấp, hẳn là không dẫn tới sự chú ý quá đáng chứ...
Vấn đề duy nhất là mình chỉ mất một tháng đã “nắm giữ” được hoàn toàn ma dược, từ đó đệ trình đơn xin đặc biệt, nếu tầng lớp cao cấp cũng biết rõ phương pháp đóng vai, chỉ nhìn cái là sẽ biết rõ điểm mấu chốt ngay... Đương nhiên lý do thì mình đã chuẩn bị đầy đủ rồi, dù sao mình có quen Người Thông Linh Daly, là bạn của Neil, người đã tuân thủ nghiêm ngặt châm ngôn của Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn, từ đó tự lấy được gợi ý, tiến thêm bước nữa hoàn thành phương pháp đóng vai, đây không phải là chuyện không quá khó lý giải.
Ừm, cho dù Daly thì cũng ở cấp bậc danh sách 7 Người Thông Linh ba năm, xuất hiệu dấu hiệu tiêu hóa rồi mới chính thức tiến vào tầm mắt của các nhân vật cấp cao, được bồi dưỡng làm tổng giám mục và chấp sự cấp cao... Chắc chắn mình với giai đoạn Tên Hề này sẽ không khiến nhiều người chú ý, trừ phi lại tiêu hóa xong ma dược chỉ trong vài tháng, khiến bọn họ tin rằng mình thật sự nắm được phương pháp đóng vai...
Nói cách khác, việc xin ma dược Tên Hề không phải là hành vi quá mạo hiểm, có thể tiếp tục làm thế. Nhưng sau đó ta phải cẩn thận hơn chút. Ôi, đành phải đi bước nào tính bước đó, về nhà xem bói rồi hãy quyết.”
Klein dừng suy nghĩ, rút khẩu súng lục dưới nách ra, tiến hành tập bắn và bảo dưỡng như bình thường.
Khẩu súng từ chỗ anh bạn Welch này có chất lượng tốt hơn hắn tưởng, nếu không xảy ra điều gì bất ngờ thì có thể sử dụng được một thời gian rất dài. Đương nhiên điều này cũng là do hắn đã học được biện pháp bảo dưỡng súng từ chỗ Dunn và Leonard.
“Thật ra hỏng thì cũng không sao, đều là vật tư có thể xin được.” Klein nhìn bia ngắm, cất súng đi rồi rời khỏi câu lạc bộ bắn súng.
Hắn lên xe ngựa tuyến không cố định trở về số 2 phố Hoa Thủy Tiên, còn chưa tới gần đã thấy một thiếu nữ đang lưỡng lự đi lại trước cửa.
Cô gái đó mặc một chiếc váy dài màu lam gắn ren rất đẹp, đầu đội một chiếc mũ mỏng có mạng che xuống. Cô ta đúng là bạn học của Melissa, cô gái Elizabeth có khuôn mặt phúng phính đáng yêu.
Thấy Klein bước tới, cô chạy ra đón, bỏ mũ xuống, vẻ mặt đầy vui mừng.
Cô dừng lại hai giây rồi đột nhiên cười tủm tỉm lên tiếng: “Chào buổi chiều, anh Moretti. Em nghĩ là anh vừa mới về từ thị trấn Ramde nhỉ?”
Xin lỗi, tôi về từ sáng rồi... Klein cười đáp: “Không, anh mới về từ phố Zoutelande.”
Hừm, đây không phải câu trả lời thành thực cho lắm... hắn thầm nghĩ, cảm thấy buồn cười trong lòng.
Elizabeth ngẩn ra, rồi có vẻ hưng phấn và kích động: “Được rồi, là em đoán sai. Hôm nay em tới tìm anh, chờ ở đây là để nói cho anh biết tối hôm qua em không gặp ác mộng nữa, không mơ thấy kỵ sĩ mặc giáp đen toàn thân nữa! Điều này hoàn toàn giống với kết quả xem bói của anh!”
Tất nhiên rồi, oan hồn đó đã bị vật phong ấn “3-0872” tinh lọc sạch sẽ rồi mà, ngay cả tôi muốn thông linh ngay tại đó cũng không làm được huống chi là cảnh mơ của cô... Klein khẽ cười một tiếng, đáp lại với giọng nói ôn hòa:
“Anh rất vui khi em thoát khỏi rắc rối, cũng rất hài lòng với cuộc xem bói ngày hôm qua.”
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm! Thôi, em phải cáo từ rồi, chiều còn phải đi học. Bye anh Moretti, lúc nào rảnh em sẽ tới thăm Melissa!!” Elizabeth tung tăng bước đi, lên một cỗ xe ngựa cho thuê ở gần đó.
Nhìn cảnh đường phố dần lướt ra sau qua ô cửa sổ, cô khẽ nhếch một nụ cười đắc chí, thầm nghĩ: “Chắc chắn Melissa không hề biết là bạn ấy có người anh tài giỏi như vậy...”
...
Mình cảm thấy lời giải thích vừa rồi hoàn toàn vô dụng... Mấy cô gái trẻ luôn tin vào trực giác mà sự thật mà bọn họ tưởng tượng ra... Klein dõi mắt nhìn Elizabeth lên xe, sau đó vừa lắc đầu vừa lấy chìa khóa mở cửa ra, bước về phòng mình.
Hắn nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu sửa sang và tổng kết lại chuyện của tuần trước, bao gồm cả những phần mà hắn chưa giải quyết được.
Làm xong, hắn đốt tờ giấy đi, rồi lấy đồng hồ bỏ túi ra mở nắp nhìn giờ.
“Hai giờ rưỡi? Chờ thêm 15 phút nữa...” Klein thấy còn thời gian, bèn mặc bộ áo vest cũ nhất tới tiệm bánh mì Slin ở phố Chữ Thập Sắt, tìm bà Wendy mua một cốc trà đá ngọt.
Nhàn nhã vừa uống trà vừa đi về, tới 2h45p hắn dùng linh tính đóng kín căn phòng lại, đi ngược bốn bước tiến lên trên sương mù xám.
Trong cung điện khổng lồ cổ xưa và tĩnh lặng, Klein hiện ra một tấm da dê, viết xuống câu nói xem bói mới: “Nên thông qua tổ chức Kẻ Gác Đêm lấy được ma dược Tên Hề.”
Hắn đặt bút máy xuống, cởi con lắc cảm xạ quấn ở cổ tay ra, dùng tay trái cầm thật chắc con lắc, khiến con lắc thạch anh vàng treo lơ lửng gần sát tờ giấy da dê.
Sau khi lẩm nhẩm bảy lần, đôi mắt hắn trở nên sâu sắc, con lắc trong tay bắt đầu chuyển động theo biên độ nhỏ theo chiều kim đồng hồ.
Đáp án là có, là nên làm... Nhưng danh sách sau Tên Hề thì khó mà biết được, vẫn phải nghiêm túc phát triển hội Tarot của ta thôi... Klein xét qua mọi chuyện một lần nữa.
Tiếp đó hắn giơ tay cách một khoảng không ấn lên ngôi sao đại diện cho “Mặt Trời“. Hắn muốn triệu tập thiếu niên của thành Bạch Ngân trước để xác nhận xem cậu ta có tiết lộ chuyện về bên trên sương mù xám này cho Đoàn Nghị sự Sáu người kia không, nếu không thì hắn cho đối phương một biện pháp để nắm bắt thời gian tụ hội.
...
Trong phòng của nhà Berg ở thành Bạch Ngân, Dereck yên lặng ngồi bên giường chờ Kẻ Khờ triệu tập.
Vì để cố gắng không ở cùng những người khác, sau khi “trở lại” cậu ta quyết định không đi ra ngoài luôn, còn đồ ăn trong phòng thì đã bị cậu ăn hết sạch.
Cố nén cơn đói khát, nghe tiếng bụng réo vang ùng ục, Dereck cảm thấy mình hệt như xác sống đang lảng vảng trên cánh đồng hoang tối tăm, nhưng cậu vẫn không mở miệng, không đứng dậy.
Đúng lúc này, cậu thấy màu đỏ sậm tràn ngập ra từ trong hư không, rồi lập tức nuốt trọn lấy cậu.
Thế giới xám trắng, mênh mông, lạnh lùng và yên tĩnh lại hiện ra trong tầm mắt cậu, lại nhìn thấy Kẻ Khờ ngồi trên ghế chủ nhân, được màn sương xám đặc bao phủ.
Klein rất hài lòng khi “triệu tập” mà không bị quấy rầy, cũng xác định là bản thân hắn không nhận được cảnh báo nguy hiểm gì.
“Mặt Trời, chúng ta lại gặp rồi.” Hắn mỉm cười, nói bằng tiếng Người Khổng Lồ.
Dereck lại cảm thấy choáng ngợp vì những gì vừa xảy ra, cậu cúi đầu xuống nói: “Ngài là một Kẻ Khờ giữ chữ tín.”
“Các thành viên khác thì phải một lúc nữa, giờ ta với cậu xác định một việc trước.” Lúc này Klein chuyển sang nói bằng tiếng Ruen, nhưng hắn khiến không gian thần bí này phiên dịch nó thành tiếng Người Khổng Lồ.
Vì vậy, trong tai Dereck thì hắn vẫn đang nói tiếng Người Khổng Lồ, cậu nghi ngờ hỏi: “Việc gì?”
Ừm, khi ta nắm giữ được sơ bộ tiếng người Khổng Lồ, không gian thần bí trên sương mù xám này cũng có thể thực hiện phiên dịch đồng thời, như vậy ta không phải lo Chính Nghĩa và Người Treo Ngược không hiểu Mặt Trời nói gì nữa... Ôi, làm boss to mà sao ta lại vất vả thế này chứ... Klein giơ tay nắn bóp thái dương, lắc đầu cười nói:
“Ta cho phép cậu đọc tên ta, hãy nhớ kỹ xưng hô. Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này, chúa tể thần bí trên màn sương xám, vị vua Hắc Hoàng chấp chưởng vận may.”
Dereck nghe mà đồng tử co lại, nhưng không dám phân tâm, lẩm nhẩm mấy lần trong lòng rồi đọc lại cho Kẻ Khờ để xác nhận lại.
“Mỗi lần từ nơi này về thành Bạch Ngân, cậu phải sử dụng nghi thức ngắn gọn đọc tên ta... Sau tụ hội, ta sẽ thông báo cho cậu rước. Bình thường cậu không cần để ý, cũng không cần né tránh những người khác, khi nhận được thông báo của ta thì hãy tìm một chỗ riêng trong khoảng thời gian một nghìn lần nhịp đập trái tim là được.” Klein nói ra biện pháp mà hắn suy xét hồi lâu.
Về bản chất thì đây là đáp lại lời khẩn cầu.
Vì lo ngại tình hình của thành Bạch Ngân và cũng để tiết kiệm thời gian, Klein bỏ qua các thủ tục khác của nghi thức, dù sao đây là cầu khẩn tới hắn chứ chẳng phải ai khá.
“Một nghìn lần nhịp tim đập?” Dereck lẩm bẩm như không phải hỏi lại.
Klein lại giới thiệu tình hình sơ qua về hội Tarot cho cậu ta, sau đó mới móc đồng hồ bỏ túi ra bấm chốt mở.
Dereck sửng sốt một chút, theo bản năng ngóng nhìn món đồ kỳ lạ đó.
Thấy đã ba giờ, Klein giơ tay cách không ấn xuống ngôi sao đỏ sậm tượng trưng cho Chính Nghĩa và Người Treo Ngược.
Dereck nhìn chằm chằm cảnh này, thấy phía đối diện và bên cạnh mình bỗng bùng lên ánh sáng, kéo ra hai bóng người mơ hồ.
Audrey Hall nhìn quanh một lượt, chợt sửng sốt, sau đó cô nghe thấy giọng nói lúc nào cũng điềm tĩnh của Kẻ Khờ vang lên: “Đây là thành viên mới, danh hiệu là Mặt Trời. Đây là tiểu thư Chính Nghĩa, đây là anh Người Treo Ngược.”
Thành viên mới? Audrey kinh ngạc, sau đó lòng đầy vui sướng.
Cô rất vui khi thấy hội Tarot phát triển hơn, lớn mạnh hơn, cảm thấy mình hệt như nhân vật chính.
Người Treo Ngược Arges thì khẽ nhíu mày, cảm thấy hơi bất mãn khi Kẻ Khờ đột nhiên kéo thêm một thành viên mới.
Chí ít ngài cũng phải báo cho chúng tôi trước một tiếng chứ... Nhưng mà, kiểu nhân vật lớn như Kẻ Khờ chắc chắn cũng chẳng quan tâm cảm nhận của chúng ta... Anh ta nghĩ đầy bất đắc dĩ, cũng chào hỏi ngắn gọn với Chính Nghĩa và Mặt Trời.
Trong quá trình đó, Audrey tiến vào trạng thái Khán Giả, cẩn thận quan sát kỹ thành viên mới.
“Tuổi của cậu ta không lớn lắm... Động tác tay chân cho thấy cậu ta hơi căng thẳng và vội vã... Nhưng vẫn duy trì sự trầm lặng vừa đủ, tạo cho người ta một loại cảm giác, ừm, như là một con sói cô độc vậy...” Audrey vừa nghĩ vừa quăng mắt về phía Kẻ Khờ, người đang ngồi trên ghế chủ nhân của chiếc bàn dài.
Cô vui vẻ lên tiếng:
“Thưa Kẻ Khờ, tôi lại sưu tầm được hai tờ nhật ký Russel đại đế.”