Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 7: Chương 7:  Danh hiệu




Dịch giả: nh0ckd255

“Các người có thể gọi ta là... Kẻ Khờ.”

Đáp án ngắn gọn ấy nhanh chóng biến mất trong màn sương mù ngập tràn trong thần điện rộng lớn. Nhưng ở trong lòng Audrey và Arges, câu nói ấy cứ vang vọng mãi, khơi lên từng vòng gợn sóng một.

Thật không ngờ lại nghe thấy một cái tên thể hiện được sự thần bí, hùng mạnh và kỳ dị một cách rất hoàn mỹ như thế này.

Sau vài giây yên lặng, Audrey đứng lên, khẽ nhấc tà váy, khom gối lại rồi cúi người thi lễ với Chu Minh Thuỵ:

“Thưa ngài Kẻ Khờ đáng kính, xin cho phép tôi mạo muội khẩn cầu, ngài có thể làm chứng cho giao dịch của chúng tôi được không?”

“Chuyện nhỏ.” Suy nghĩ nhanh chóng loé lên trong đầu, Chu Minh Thuỵ đáp lại bằng phương thức phù hợp với thân phận của mình.

“Đây là vinh hạnh của chúng tôi, ngài Kẻ Khờ.” Arges cũng đứng lên, đặt tay phải lên ngực, khom lưng hành lễ.

Chu Minh Thuỵ khẽ áp tay xuống, mỉm cười nói:

“Các người tiếp tục đi.”

Arges gật đầu, lại ngồi xuống. Anh ta nhìn Audrey, nói:

“Nếu cô có thể lấy được máu cá mập quỷ thì hãy cho người đưa tới quán bar ‘Dũng Sĩ Và Biển’ ở phố Bồ Nông ở khu Hoa Hồng Trắng cảng Pritz. Nói với chủ quán William James là đồ mà ‘Thuyền trưởng’ muốn. Chờ khi tôi xác nhận xong, cô đưa tôi địa chỉ rồi tôi sẽ gửi bản phương pháp điều chế ma dược sang. Hay là để tôi nói luôn cho cô ở nơi này?”

Audrey suy nghĩ một lúc, rồi tươi cười nói:

“Tôi thích cách nào bí mật hơn, ở nơi này đi, tuy rằng khá là thách thức cái trí nhớ này của tôi.”

Nếu ngài Kẻ Khờ đã đồng ý làm chứng cho giao dịch, như vậy nghĩa là sẽ còn lần “Tụ hội” tương tự nữa.

Nghĩ tới điều đó, cô ta đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Chu Minh Thuỵ, hăng hái đề nghị: “Thưa ngài Kẻ Khờ, ngài có bận lòng làm thêm vài lần ‘thử nghiệm’ như này nữa không?”

Arges bình tĩnh nghe mà cũng hứng thú, vội phụ hoạ:

“Ngài Kẻ Khờ ạ, ngài không thấy loại ‘Tụ hội’ này rất thú vị sao? Tuy rằng sức mạnh của ngài vượt qua những gì chúng tôi tưởng tượng, nhưng trên thế giới này luôn có những lĩnh vực mà ngài không biết hoặc không am hiểu. Quý cô ngồi đối diện này rõ ràng là một vị tiểu thư có xuất thân cao quý, mà tôi thì cũng có những kinh nghiệm, kiến thức, con đường và tài nguyên của riêng mình. Có lẽ ở một vài thời điểm nào đó trong tương lai, tôi và cô ấy có thể giúp ngài làm những việc bé nhỏ không đáng kể mà ngài không tiện tự mình ra tay.”

Theo anh ta thấy, nếu anh ta bị kéo vào nơi này mà không thể phản kháng hay phòng bị được, như vậy nghĩa là quyền chủ động nằm ở trong tay Kẻ Khờ, không phải là muốn từ chối tham gia lần “Tụ hội” sau là có thể không tham gia nữa. Cho nên không bằng tích cực kiếm thêm ích lợi từ cuộc tụ hội lần này nhằm bù đắp cho sự bị động và bất lợi này.

Ba phe bên chiếc bàn dài này không có chung gia thế, với tài nguyên khác biệt, con đường tin tức khác nhau, hiểu biết những lĩnh vực thần bí khác nhau, nếu như có thể trao đổi và hợp tác có hạn với nhau thì không chừng có thể nảy sinh ra được hiệu quả tuyệt vời khó mà đo lường được!

Ví dụ như việc trao đổi ban nãy, so với việc bản thân muốn giết một người, hoàn toàn có thể mời một “thành viên của tụ hội” không có chút liên quan gì tới mình cả mặt ngoài và bản chất tới hỗ trợ, sẽ dẫn câu chuyện đi một hướng khác vô cùng hoàn mỹ.

Tiểu thư xuất thân cao quý... Biểu hiện của tôi, khẩu âm của tôi rõ như vậy sao? Audrey hé miệng, giật mình một cái. Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, gật đầu không chút do dự:

“Thưa ngài Kẻ Khờ, tôi cảm thấy đây là một đề nghị rất hay. Chỉ cần “tụ hội” biến thành định kỳ, nếu có chuyện nào mà ngài không tiện ra mặt, hoàn toàn có thể chuyển cho chúng tôi. Đương nhiên là phải nằm trong phạm vi năng lực của chúng tôi rồi.”

Từ lúc bắt đầu, Chu Minh Thuỵ vẫn luôn cân nhắc lợi hơn thiệt. Càng nhiều “tụ hội” thì quả thật có thể khiến hắn nhận được càng nhiều tri thức về sự huyền bí phi thường và thần bí học, trợ giúp cho việc xuyên việt trở lại Trái Đất. Ví dụ như lần “tụ hội” sau có lẽ sẽ xuất hiện phương pháp điều chế ma dược “Khán Giả”, đồng thời cũng có thể tiếp nhận thêm nhiều tin tức cho cuộc sống hiện tại, đạt được những trợ giúp nhất định.

Nhưng càng nhiều “tụ hội” thì càng dễ lộ ra sự hư và thực của bản thân!

Quả nhiên là dù ở bất cứ thế giới nào, chả bao giờ có chuyện gì là chỉ có lợi ích cả... Chu Minh Thuỵ lại đưa tay phải ra, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên phần mép của chiếc bàn dài.

Nghĩ tới việc triệu tập hay giải toán “tụ hội” đều nằm trong tầm kiểm soát của bản thân, cho dù có lộ ra vấn đề gì thì đều ở trong phạm vi có thể khống chế, lợi ích rõ ràng lớn hơn tai hại, Chu Minh Thuỵ nhanh chóng quyết định.

Hắn dừng động tác gõ tay, nghênh đón bốn ánh mắt chờ mong và thắc thỏm, cười nói:

“Ta là kẻ thích trao đổi đồng giá, sẽ không để các ngươi hỗ trợ vô điều kiện. Vào ba giờ chiều các ngày thứ Hai, cố gắng ở một mình. Chờ ta thử nghiêm vài lần, biết rõ một vài chuyện thì có lẽ các ngươi có thể xin nghỉ trước, không cần lo sẽ gặp phải ‘tụ hội’ vào lúc hoặc ở nơi không thích hợp.”

Đây coi như là đồng ý với lời đề nghị của Arges và Audrey.

Audrey mới vừa tròn mười bảy tuổi, vẫn còn được cha mẹ bảo bọc nên hãy còn trẻ con, nghe được câu trả lời đó của ngài Kẻ Khờ là cô ta nhịn không được mà nắm chặt tay lại, khẽ vẫy trước ngực hai cái.

“Vậy thì chúng ta có nên đặt biệt hiệu gì cho mình không nhỉ? Dù sao cũng không thể dùng tên thật để trao đổi rồi.” Không chờ Arges mở miệng, cô nàng đã nói đầy hào hứng, mắt ngời sáng.

Mặc dù tình hình thật về mình chưa chắc giấu được ngài Kẻ Khờ, nhưng cái tên phía đối diện có vẻ nguy hiểm, không thể để anh ta biết được mình là ai!

“Ý hay.” Chu Minh Thuỵ trả lời ngắn gọn và ung dung.

Lúc này Audrey bắt đầu cân não, vừa suy nghĩ vừa nói:

“Ngài là Kẻ Khờ, đến từ bộ bài Tarot. Như vậy thì làm một ‘tụ hội’ định kỳ và lâu dài, danh hiệu của chúng ta phải cố gắng đồng đều. Hừm, vậy thì tôi cũng chọn từ bài Tarot đi.”

Giọng nói của cô nàng dần trở nên khoái trá:

“Quyết định rồi! Danh hiệu của tôi chính là ‘Chính Nghĩa’!”

Đây là một trong hai mươi lá bài chính của bộ bài Tarot.

“Vậy còn anh thì sao?” Audrey cười nhìn “đồng bọn” ở phía đối diện.

Arges khẽ nhíu mày lại, rồi lại giãn mày ra:

“Người Treo Ngược.”

Đây cũng là một lá bài chính khác.

“Ok, như vậy chúng ta coi như là những thành viên sáng lập ra hội Tarot rồi!” Audrey vui mừng thốt lên, sau đó sợ hãi nhìn Chu Minh Thuỵ đang bị sương mù xám bao phủ: “Không thành vấn đề nhỉ, ngài Kẻ Khờ?”

Chu Minh Thuỵ buồn cười, lắc đầu:

“Chuyện nhỏ nhặt này các ngươi tự quyết là được.”

“Cảm ơn!” Audrey rất là hưng phấn, sau đó cô nàng quay sang nhìn Arges:

“Này Người Treo Ngược, có thể lặp lại địa chỉ một lần nữa không? Tôi sợ mình nhớ chưa kỹ.”

“Không thành vấn đề.” Arges khá là hài lòng với Audrey, nhắc lại địa chỉ một lần nữa.

Sau khi lẩm bẩm ba lượt, Audrey lại hào hứng nói:

“Nghe nói bài Tarot chính là trò chơi do Russel đại đế phát minh ra, kỳ thật không hề có tác dụng bói toán?”

“Không! Nhiều khi bói toán bắt nguồn từ chính bản thân mình. Mỗi người đều có linh tính của mình, đều có thể giao cảm tới Linh giới, giao cảm với những tin tức liên quan tới bản thân ở tầng bậc cao hơn. Chỉ là người thường không thể nhận ra điều ấy, càng đừng nói là hiểu được ‘lời nhắc nhở’. Khi bọn họ sử dụng công cụ bói toán, những tin tức này sẽ được bày ra nhờ các công cụ đó, ví dụ đơn giản nhất là mơ và đọc giấc mơ.”

Arges liếc Chu Minh Thuỵ một cái, thấy hắn không tỏ vẻ gì bèn phủ định câu nói của Audrey:

“Trên thực tế bài Tarot là một loại công cụ như vậy. Nó được sử dụng nhiều như biểu tượng, là nguyên tố hợp lý hơn, giúp chúng ta có thể dễ dàng hiểu được ‘lời nhắc nhở’ một cách chính xác hơn.”

Chu Minh Thuỵ trông thì như không để ý, nhưng thực ra đang rất tập trung nghe. Chỉ là hiện tượng tinh thần trống rỗng bắt đầu trở nên càng nghiêm trọng, đầu vừa rứt vừa đau.

“Đã hiểu.” Audrey gật đầu đồng ý, sau đó lại nhấn mạnh: “Ý của tôi không phải như này. Tôi không nghi ngờ bài Tarot, mà là tôi nghe nói trên thực tế Russel đại đế có chế tạo ra một bộ bài khác, bí mật, tượng trưng cho thứ sức mạnh chưa biết, có tất cả là hai mươi lá bài. Sau khi hoàn thành, ông ấy mới dựa trên nó mà phát minh ra hai mươi hai lá bài chính Tarot để chơi. Nói như vậy có đúng không?”

Cô ta nhìn Chu Minh Thuỵ, dường như muốn nhận được đáp án từ chỗ Kẻ Khờ thần bí.

Chu Minh Thuỵ chỉ mỉm cười chứ không nói gì, quăng mắt về phía “Người Treo Ngược” ra chiều đang khảo sát nhà ngươi đó.

Arges thẳng lưng lên theo bản năng, trầm giọng xuống nói:

“Đúng! Nghe nói Russel đại đế từng nhìn vào Phiến đá Khinh nhờn, nên bộ bài kia chính là cất giấu điều huyền bí về hai mươi hai con đường của thần.”

“Hai mươi hai con đường của thần...” Audrey lặp lại với ngữ khí đầy khao khát.

Lúc này cơn đau đầu của Chu Minh Thuỵ nặng thêm, hắn cảm thấy mối liên hệ vô hình giữa mình, ngôi sao đỏ sậm và sương mù xám trắng này bắt đầu lung lay.

“Được rồi, buổi tụ hội hôm nay đến đây thôi.” Hắn lập tức nói.

“Tuân theo ý chí của ngài.” Arges cúi đầu hành lễ.

“Tuân theo ý chí của ngài.” Audrey bắt chước “Người Treo Ngược“. Cô nàng còn rất nhiều vấn đề rất nhiều ý tưởng, hoàn toàn không muốn chấm dứt chút nào.

Chu Minh Thuỵ vừa cắt đứt liên hệ vừa cười nói:

“Hãy chờ lần tụ hội sau thôi.”

“Ngôi sao” lại toả sáng. Ánh sáng màu đỏ sậm rụt lại như nước, Audrey và Arges vừa nghe thấy lời ngài “Kẻ Khờ” nói thì bóng dáng đã càng mơ hồ, càng hư ảo hơn.

Chưa đến một giây, “hình chiếu” vỡ vụn, sương mù xám yên tĩnh trở lại.

Chu Minh Thuỵ thì cảm thấy bản thân đang trở nên nặng nề hơn, bốn phía mơ hồ. Đầu tiên là tầm mắt tối sầm lại, sau đó là ánh mặt trời sáng rực.

Hắn còn đang đứng ở trung tâm của căn phòng ở nhà trọ.

“Giống như nằm mơ... Rốt cuộc cái thế giới sương mù xám đó là thứ quái quỷ gì... Là ai, hoặc là thứ sức mạnh nào đã tạo ra sự biến hoá vừa rồi...”

Chu Minh Thuỵ khẽ cảm thán, đầu óc mê mang, lê lết đôi chân nặng nề như rót chì mà đi tới phía bàn học.

Hắn cầm lấy chiếc đồng hồ bỏ túi đặt ở trên mặt bàn, xem thời gian trôi đi bao lâu.

“Thời gian tương đương nhau.” Chu Minh Thuỵ suy đoán đại khái.

Hắn đặt đồng hồ bỏ túi xuống, đầu đau như muốn nứt ra khiến hắn không nhịn được nữa mà phải ngồi xuống ghế, cúi đầu rồi dùng ngón cái và ngón giữa của tay trái mát xa huyệt thái dương hai bên.

Một lúc lâu sau, hắn chợt thở dài, nói bằng tiếng Trung:

“Xem ra trong khoảng thời gian ngắn ta không thể về được rồi...”

Kẻ không biết thì không sợ, thấy được chuyện thần kỳ như vậy, biết tới lĩnh vực phi phàm và thế giới thần bí, Chu Minh Thuỵ không dám lỗ mãng thử dùng tiếng Fusark cổ và tiếng Ruen mà làm “nghi thức đổi vận” nữa!

Quỷ mới biết sẽ không xuất hiện tình huống nào khác, có khi càng kỳ quái hơn, càng khủng khiếp hơn, thậm chí còn làm cho người ta sống không bằng chết!

“Chí ít chờ khi nào có hiểu biết sâu hơn về thần bí học thì mới có thể thử được.” Chu Minh Thuỵ bất đắc dĩ nói.

May là cái gọi là “tụ hội” kia có thể giúp mình.

Sau một lúc lâu im lặng, hắn lẩm bẩm với ngữ khí đầy uể oải, mất mát, đau khổ và phiền muộn:

“Từ giờ trở đi, mình chính là Klein.”

...

Klein cố gắng nghĩ cách và kế hoạch trở về thế giới trước để giải quyết những cảm xúc tiêu cực trong lòng.

Tuần sau có lẽ có thể nghe được bản phương pháp điều chế ma dược “Khán Giả” rồi...

Cuộc “tụ hội” vừa rồi quả thật thần kỳ, kéo người ở những nơi khác nhau trên thế giới vào một nơi, biến khoảng cách ngàn dặm thành gần trong gang tấc để trao đổi chính diện, bù đắp lẫn nhau, chậc, nói ra thì có vẻ quen thuộc...

Klein sửng sốt vài giây, đột nhiên bật cười, vừa day huyệt thái dương vừa tự giễu bản thân:

“Chả phải là lên mấy cái app giao lưu trên internet để nghe ngóng đó sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.