Dịch giả: nh0ckd255
Cũng là tiếng Ruen, cũng là cảm giác căng thẳng và nặng nề.
Đây là nơi nào? Tôi định làm gì? Tôi cũng muốn biết mà... Chu Minh Thuỵ bình tĩnh lại, lòng thầm lặp lại câu hỏi của hai người kia.
Mà điều khiến hắn ấn tượng sâu sắc nhất không phải những câu nói do các từ đơn ghép thành, hay ý của các câu đó, mà là biểu hiện đầy bối rối, cảnh giác, sợ hãi và kính sợ của đôi nam nữ kia.
Bỗng dưng kéo hai người vào trong thế giới sương xám này, cho dù chính hắn là “kẻ gây ra hoạ”, hắn cũng rất kinh ngạc và khiếp sợ, huống chi là hai người ở phía bị động kia! Với bọn họ, chuyện này có lẽ là đã vượt qua những gì có thể tưởng tượng rồi nhỉ?
Trong giây lát này, Chu Minh Thuỵ nghĩ tới hai lựa chọn, một là vờ như mình cũng là kẻ bị hại hòng che giấu thân phận thật, để đổi lấy sự tin tưởng nhất định, rồi yên lặng xem xét chờ đục nước béo cò. Hai là duy trì hình tượng thần bí khó lường trong mắt đôi nam nữ kia, chủ động dẫn dắt sự phát triển của câu chuyện để nhận được những thông tin có giá trị.
Không có thời gian để cân nhắc cho kỹ, Chu Minh Thuỵ bắt lấy ý tưởng vụt loé trong đầu, nhanh chóng quyết định dùng biện pháp thứ hai, đó là lợi dụng trạng thái tâm lý hiện tại của đối phương để nắm lấy ưu thế lớn nhất!
Bên trên màn sương mù xám im lặng vài giây, Chu Minh Thuỵ khẽ cười một tiếng, dùng ngữ khí bình thản, giọng nói thấp mà không trầm như đang đáp lại lời chào hỏi mang tính lễ phép của khách tới thăm:
“Một thử nghiệm.”
Một thử nghiệm? Một thử nghiệm?? Audrey Hall nhìn người đàn ông thần bí bị sương mù màu trắng xám bao phủ, chỉ cảm thấy chuyện này hoang đường, buồn cười, kinh hãi và kỳ quái.
Cô vốn còn đang ngồi trước bàn trang điểm ở trong phòng ngủ, vừa quay đầu cái là “tới” một nơi ngập tràn sương xám này!
Đây là chuyện khó có thể tưởng tượng tới cỡ nào!
Audrey hít vào một hơi, mỉm cười đầy lễ phép và không thể chê vào đâu được, bất an hỏi:
“Thưa ngài, thử nghiệm đã kết thúc chưa? Chúng tôi có thể đi về được chưa?”
Arges Wilson cũng muốn hỏi như vậy, nhưng anh ta vốn trải qua nhiều chuyện nên vững vàng hơn nên cố kìm nén sự vọng động lại, chỉ im lặng đứng nhìn.
Chu Minh Thuỵ nhìn về người hỏi, có thể mang máng thấy được bóng dáng của đối phương. Đó là một cô thiếu nữ có vóc dáng cao gầy và mái tóc vàng óng ả, nhưng không thể nhìn rõ được dung mạo như nào.
Hắn không vội vàng trả lời câu hỏi của thiếu nữ kia, mà quay đầu nhìn người đàn ông ở phía bên kia. Đối phương có tóc màu xanh đậm, rối loạn như tảo biển, dáng người trung bình, không coi là cao lớn.
Thời khắc này Chu Minh Thuỵ đột nhiên hiểu rằng đợi khi mình càng mạnh hơn, hoặc có lẽ là có hiểu biết sâu sắc hơn về thế giới sương xám này, có lẽ hắn có thể nhìn thấu qua sự mông lung đó mà thấy rõ diện mạo của thiếu nữ và người đàn ông này.
Trong chuyện lần này, bọn họ là khách, còn ta là chủ!
Tâm tình thay đổi khiến Chu Minh Thuỵ lập tức nhận ra mấy chi tiết mà ban nãy hắn không để ý.
Thiếu nữ có giọng nói ngọt ngào và người đàn ông chín chắn nội liễm kia đều khá hư ảo, nhuộm màu hơi đỏ, tựa như là hình chiếu của hai “ngôi sao” đỏ sậm trên sương mù xám.
Mà hình chiếu kia thì là mối liên hệ giữa mình và ngôi sao đỏ sậm, dù vô hình vô ảnh nhưng bản thân hắn có thể nắm rõ được mối liên hệ ấy.
Cắt đứt liên hệ này, hình chiếu sẽ biến mất, bọn họ có thể trở về... Chu Minh Thuỵ khẽ gật đầu nhẹ như không thể nhận ra, sau đó hắn nhìn thiếu nữ tóc vàng, khẽ cười nói:
“Đương nhiên, nếu cô chính thức đề xuất, hiện tại ta có thể để cô trở về.”
Không nghe thấy ác ý, Audrey thở phào nhẹ nhõm. Cô tin rằng một vị tiên sinh có thể làm ra chuyện thần kỳ như vậy chắc chắn sẽ tuân thủ nghiêm ngặt.
Tinh thần bình phục đôi chút, cô ta không vội vã đòi đi về, mà dùng đôi mắt xanh thẳm nhìn trái nhìn phải, loé ra tia sáng khác thường.
Cô ta bất an, chờ mong và nóng lòng hỏi:
“Đây thật là một cuộc thử nghiệm kỳ diệu... Ừm, tôi vẫn mong gặp được những chuyện tương tự. Ý tôi là tôi thích sự thần bí, thích những kỳ tích siêu nhiên. Không, trọng điểm của tôi là, ý của tôi là, thưa ngài, tôi nên làm gì để có thể trở thành người phi phàm?”
Cô ta càng nói càng hưng phấn, thậm chí là kích động tới mức nói năng lộn xộn, kiểu như giấc mơ từ hồi bé khi nghe bậc cha anh kể những câu chuyện kỳ lạ mà nay đã thấy được ánh sáng hy vọng.
Cơ mà chỉ nói có mấy câu, cô ta đã quăng sự sợ hãi và kinh hoàng ra sau đầu.
Hỏi hay lắm! Tôi cũng rất muốn biết đáp án... Chu Minh Thuỵ tự cười nhạo mình một câu.
Hắn bắt đầu suy ngẫm việc nên trả lời thế nào để duy trì được hình tượng thần bí khó lường.
Cùng lúc đó, hắn cảm thấy cứ đứng nói chuyện thế này có vẻ “thấp kém“. Cảnh tượng như thế này không phải là nên có một toà thần điện, một chiếc bàn dài cùng với những chiếc ghế dựa có điêu khắc hoa văn cổ xưa và trông rất là thần bí hay sao? Mà chính mình thì ngồi ở trên ghế của chủ nhân, lẳng lặng nhìn vào những vị khách?
Chu Minh Thuỵ vừa nghĩ vậy, sương mù xám bỗng nhiên quay cuồng, khiến Audrey và Arges sợ tới mức nhảy dựng.
Trong giây lát, bọn họ thấy xung quanh có thêm những cây cột đá cao, thấy bên trên những cột đá ấy là một mái vòm rộng lớn bao phủ. Toàn bộ toà kiến trúc này to lớn, đồ sộ, nguy nga hệt như cung điện của người khổng lồ trong truyền thuyết.
Bên dưới mái vòm, nơi sương mù đang vây quanh, một chiếc bàn dài làm từ đồng đen xuất hiện, mỗi bên là mười chiếc ghế với phần tựa khá cao, hai đầu của bàn cũng có ghế ngồi. Mặt sau của ghế toả ra ánh sáng lóng lánh, màu đỏ sậm tụ lại phác thảo ra những chòm sao kỳ quái không tương ứng với thực tại.
Audrey và Arges vừa hay ngồi đối diện nhau, ở vị trí gần với ghế chủ nhân nhất.
Thiếu nữ nhìn bên trái, lại liếc bên phải một cái, nhịn không được mà thì thầm: “Thật là quá thần kỳ...”
Quả thật là thần kỳ... Chu Minh Thuỵ giơ tay phải ra, khẽ vuốt ve góc của chiếc bàn đồng thau dài này, ngoài mặt thì tỉnh rụi.
Arges cũng quan sát khắp nơi một lần. Sau vài giây im lặng, anh ta đột nhiên trả lời câu hỏi của Audrey thay cho Chu Minh Thuỵ:
“Cô là người Ruen à? Nếu muốn trở thành người phi phàm thì hãy gia nhập giáo hội nữ thần Đêm Tối, giáo hội chúa Tể Bão Táp hoặc giáo hội thần Hơi Nước và Máy Móc. Tuy rằng tuyệt đại đa số người cả đời đều không chạm được tới phi phàm nên mới nghi ngờ các giáo hội, thậm chí là trong các giáo hội lớn thậm chí có không ít nhân viên thần chức cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng tôi có thể nói cho cô biết rõ rằng ở trong toà trọng tài, sở tài phán và các cơ quan xử phạt luôn có người phi phàm, vẫn luôn đối kháng với những nguy hiểm sinh ra từ trong bóng tối. Chỉ là so với lúc ban đầu hoặc trước thời đại Sắt Đen thì số lượng bọn họ ít hơn rất nhiều.”
Chu Minh Thuỵ chăm chú lắng nghe, mà tay chân thì cố gắng bày tỏ cái tư thế không thèm để ý tới câu chuyện mấy cô bé cậu bé đang kể.
Dựa theo tri thức thường thức về lịch sử mà Klein để lại, hắn biết rõ “thời đại Sắt Đen” là chỉ kỷ nguyên hiện tại, cũng chính là kỷ thứ năm, bắt đầu từ năm 1349.
Audrey yên lặng lắng nghe, rồi khẽ thở ra một hơi:
“Thưa anh, điều anh nói tôi cũng biết, thậm chí còn biết nhiều hơn, ví dụ như Kẻ Gác Đêm, ví dụ như Kẻ Trừng Phạt, hoặc là Trái Tim Máy Móc, nhưng mà tôi không muốn mất tự do.”
Arges khẽ cười, hàm hồ nói:
“Nào có chuyện không muốn trả giá mà trở thành người phi phàm được? Nếu không muốn gia nhập giáo hội để nhận thử thách, vậy cô có thể đi tìm hoàng tộc, tìm những vị quý tộc mà gia tộc đã có lịch sử trên ngàn năm, hoặc là, dựa vào may mắn tìm được tổ chức tà ác đang ẩn núp.”
Audrey phồng quai hàm lên theo bản năng, sau đó bối rối nhìn trái nhìn phải. Chờ tới khi xác định “Người thần bí” và kẻ đối diện không chú ý tới động tác nhỏ của mình, cô ta mới hỏi:
“Không còn cách khác sao?”
Arges im lặng. Mười mấy giây sau, anh quay sang nhìn Chu Minh Thuỵ, vị “người thần bí” đang im lặng bàng quan. Thấy đối phương không đưa ý kiến gì, anh ta mới quay sang nhìn Audrey, châm chước rồi nói:
“Thật ra tôi có hai bản phương pháp điều chế ma dược danh sách 9.”
Danh sách 9? Chu Minh Thuỵ thầm nghĩ.
“Thật sao? Là hai bản nào vậy?” Audrey rất rõ phương pháp điều chế ma dược danh sách 9 đại diện cho cái gì.
Arges hơi dựa ra sau, trả lời với ngữ khí không nhanh không chậm:
“Cô cũng biết đó, con người muốn trở thành người phi phàm thật sự thì chỉ có thể dựa vào ma dược. Mà cái tên ma dược đến từ ‘Phiến đá khinh nhờn’. Trải qua tiếng của người khổng lồ, của tinh linh, tiếng Hermes cổ, tiếng Fusark cổ, tiếng Hermes đương đại đã không ngừng thay đổi phù hợp với đặc thù của thời đại. Cái tên không phải là trọng điểm, trọng điểm là nó không đại diện cho ‘biểu tượng trung tâm’ của bản ma dược này.
Một bản hương pháp điều chế danh sách 9 mà tôi cầm này tên là ‘Thuỷ Thủ’, khiến cô có được lực cân bằng xuất sắc, cho dù có ở trên một con thuyền trong cơn bão thì cũng có thể thoải mái đi lại như trên đất bằng. Cô còn có thể nhận được sức mạnh trác tuyệt, cùng với lớp vảy huyền ảo giấu dưới làn da sẽ khiến cô khó bị bắt hệt như cá, lại linh hoạt dưới nước như hải tộc. Cho dù không đeo trang thiết bị nào, cô cũng có thể thoải mái lặn dưới nước ít nhất mười phút.”
“Nghe có vẻ rất tuyệt... ‘Hải Quyến Giả’ của Chúa tể Bão Táp?” Audrey nửa chờ mong nửa chứng thực mà hỏi.
“Ở thời cổ, quả thực nó có tên là ‘Hải Quyến Giả’.” Arges không tạm dừng mà nói tiếp: “Bản phương pháp điều chế danh sách 9 thứ hai là ‘Khán Giả’. Nó được gọi là gì ở thời cổ thì tôi không biết. Bản ma dược này có thể khiến cho cô có được tinh thần xuất chúng và sức quan sát sâu sắc. Tôi tin là cô đã từng xem nhạc kịch rồi nên có thể hiểu được ý của từ ‘Khán Giả’. Giống như những vị khán giả nhìn các ‘diễn viên’ trong xã hội thế tục, từ vẻ mặt, cử chỉ và câu cửa miệng của bọn họ mà khám phá ra ý tưởng thật mà bọn họ không muốn cho người ta biết.”
Nói tới đây, Arges nhấn mạnh thêm một câu:
“Cô bắt buộc phải nhớ thật kỹ, bất kể là một bữa tiệc xa hoa lãng phí hay là đường phố ồn ào náo nhiệt, khán giả luôn luôn là khán giả.”
Audrey nghe mà mắt toả sáng, phải một lúc sau mới nói:
“Tại sao? Được rồi, đây là vấn đề sau. Tôi... Tôi nghĩ rằng tôi thích cái cảm giác này, ‘Khán Giả’, tôi phải làm thế nào mới có được bản phương pháp điều chế ‘Khán Giả’ đây? Lấy gì để trao đổi với anh?”
Arges như chuẩn bị sẵn mà trầm giọng đáp:
“Máu cá mập quỷ, ít nhất 100ml.”
Audrey đầu tiên là hưng phấn gật đầu, sau đó lo nghĩ, hỏi:
“Nếu tôi lấy được rồi, ý tôi là nếu ấy, tôi giao cho anh như nào? Lại làm thế nào để cam đoan là anh lấy được máu cá mập quỷ xong sẽ đưa phương pháp điều chế ma dược cho tôi, và cam đoan rằng bản phương pháp điều chế này là thật?”
Arges tỏ ra bình thường:
“Tôi sẽ đưa cho cô một địa chỉ. Chờ khi tôi nhận được máu cá mập quỷ thì sẽ trở về gửi phương pháp điều chế cho cô, hoặc là nói cho cô biết ở chỗ này luôn. Còn về cam đoan, tôi nghĩ rằng dưới sự chứng kiến của vị quý ngài thần bí này, cô và tôi đã quá yên tâm rồi.”
Lúc nói những câu này, anh ta đưa mắt nhìn sang Chu Minh Thuỵ đang ngồi yên trên ghế chủ nhân:
“Thưa ngài, ngài có thể kéo chúng tôi vào đây, hẳn là có được sức mạnh to lớn mà chúng tôi không thể tưởng tượng được. Với sự chứng kiến của ngài, bất kể là tôi hay cô ta đều không dám vi phạm.”
“Đúng đúng!” Audrey mắt sáng ngời, kích động đồng ý.
Theo cô ta thấy thì con người thần bí với năng lực mà không ai có thể tưởng tượng được này quả thật đủ “quyền uy” để làm chứng. Cô và kẻ đối diện nào có gan dám lừa người này!
Audrey quay người lại, thành khẩn nhìn Chu Minh Thuỵ:
“Mong ngài hãy làm chứng cho giao dịch của chúng tôi.”
Lúc này, cô ta mới phát hiện mình đã quên đi một vấn đề, thật không lễ phép chút nào, nên vội vàng hỏi tiếp:
“Thưa ngài, chúng tôi nên gọi ngài là gì?”
Arges khẽ gật đầu, cũng trang trọng hỏi:
“Thưa ngài, chúng tôi nên gọi ngài như nào?”
Chu Minh Thuỵ nghe được mà sửng sốt, hắn khẽ gõ ngón tay đang đặt lên trên chiếc bàn dài, đầu bỗng nhớ tới nội dung cuộc bói toán lúc trước. Hắn dựa ra sau một chút, thu tay phải lại, đan mười ngón tay chống lấy cằm, mỉm cười nhìn hai người kia:
“Các người có thể gọi ta là...”
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, sau đó mở miệng nói với ngữ khí nhẹ nhàng và bình thản:
“Kẻ Khờ.”