Dịch: alreii
***
Trên tầng lầu của một học viện sắp bị bỏ hoang, cuộc tụ đã kết thúc. Audrey đang đi vòng rời đi bỗng chốc hoảng hốt, cô nhìn thấy màn sương mù dày đặc và bóng dáng mơ hồ quen thuộc trên nơi cao nhất chính giữa màn sương mù.
“Đây là manh mối.”
Kèm theo chất giọng trầm thấp của ngài Kẻ Khờ chính là một hình ảnh, hơn nữa còn là một hình ảnh có màu sắc!
Một người đàn ông cao gần 2m không quá cường tráng mặc trang phục tu sĩ màu đen đứng trong bóng tối, mái tóc vàng nhạt mềm mại hơi xoăn. Trong con ngươi lạnh lùng màu nâu đậm chứa đựng hung ác, khóe miệng hơi nhếch xuống, quái gở như một con sói hung ác.
Manh mối? Manh mối về vụ nổ phố Dharavi và chuyện Gavin trượt chân chết đuối ở quận Đông? Đây là hung thủ? Audrey giật mình, lập tức hiểu ra.
Ngài Kẻ Khờ đã có manh mối rồi... Ngài ấy giỏi quá, không, phải nói là không gì không làm được... Sau khi âm thầm cảm khái xong, cô nàng nghiêng đầu nhìn về phía Filth bên cạnh.
Filth tháo khẩu trang và mũ phẩu thuật xuống, vừa ngồi vào trong xe ngựa đã phát giác ánh mắt tiểu thư Audrey có hơi kỳ kỳ, cô nàng lập tức hỏi: “Trên mặt tôi có gì à?”
“Không có.” Audrey thu hồi ánh mắt, ngồi xuống, bỏ đi ngụy trang.
Filth nhớ lại cuộc tụ hồi vừa nãy, hỏi với vẻ tò mò: “Tiểu thư Audrey, tại sao cô không mua phối phương Khán Giả? Mua nó cô mới có thể tạo dựng được mối quan hệ với hội Tâm Lý Luyện Kim chứ.”
Cô nàng nhớ tiểu thư Audrey hào phóng rộng rãi lại gần như giữ im lặng hết cả buổi, phần lớn chỉ lắng nghe, chỉ có lúc bán một vài vật liệu chứa linh tính và mua các vật phẩm khác là nói đôi câu thôi.
Audrey cười mỉm nói: “Đây là lần đầu tôi tụ hội ở nhóm này, tôi cho rằng quan sát và chờ đợi càng quan trọng hơn. Tôi rất mong chờ phối phương ma dược, nhưng tôi chờ mong vật phẩm thần kỳ hơn. Nhưng tôi nói với bản thân rằng, không được quá vội, chiến lược tốt nhất là phải quen thuộc trước đã rồi mới hành động.”
Đây cũng là “thói quen nghề nghiệp” của đường tắt Khán Giả, với cả cũng không xuất hiện các vật liệu phi phàm như: dịch tủy sống của Báo Đen Tà Văn, kết tích tủy chất Suối Nguồn Tinh Linh mà anh Thế giới muốn... Audrey lặng lẽ bổ sung thêm một câu.
Filth nhìn về thiếu nữ còn chưa đầy 18 này, chợt thấy đối phương đã trưởng thành hơn lúc trước rất nhiều.
Cô nàng tự giễu cười nói: “Nếu hồi đó tôi có thể giống cô bây giờ, sẽ không lãng phí cơ hội quý giá rồi.”
Audrey đáp lại bằng nụ cười hàm xúc, sau đó nói: “Sáng mai tôi sẽ đi thăm một vài người bạn đặc biệt, xem thử bọn họ có manh mối gì về vụ nổ ở phố Dharavi không, cô và Hugh ở chỗ cũ chờ tin tức nhé.”
“Được.” Filth không hề hoài nghi gật đầu đồng ý.
...
Klein không nhân lúc trời tối trở lại phố Minsk, hắn trực tiếp ngủ lại phòng trọ nhỏ ở phố Cây Cọ Đen quận Đông.
Hắn sợ người đàn ông mặc đồ tu sĩ đen nghi là hung thủ đó có đồng đảng khác, lúc này đang tìm kiếm mình khắp nơi.
Tuy tỉ lệ bị bắt gặp không cao, với cả trước đó hắn đã ngụy trang, đối phương hơn phân nửa sẽ không nhận ra. Nhưng kết quả xem bói đã biểu thị vẫn có sự nguy hiểm, với nguyên tắc cẩn thận là trên hết, Klein tạm ngủ lại quận Đông một đêm.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, hắn thay một bộ đồ công nhân màu xanh đậm khác, đội mũ lưỡi trai màu nâu nhạt, rời khỏi phòng xuống lầu, đi ra đường.
Lúc này sương mù trắng lẫn sắc vàng tràn ngập xung quanh, bóng người lui tới mờ mờ ảo ảo, cái lạnh sáng sớm ngấm xuyên qua quần áo.
Klein cúi đầu rất thấp, vội vàng đi đường, dáng vẻ giống hết đám người dạy sớm đi làm xung quanh.
Trên đường đi hắn nhìn thấy đằng trước có một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn năm mưới tuổi, tóc hai bên mai đã bạc, mặc áo jacket rất dày. Gã ta đang không ngừng dậm chân tại chỗ, còn run rẩy móc một điếu thuốc lá và một hộp diêm từ túi áo bên sườn ra.
Gã vừa mở hộp diêm thì tay phải lại run lên, điếu thuốc lá nhăn dúm dó bèn rơi xuống đất, lăn đến trước người Klein.
Klein dừng bước, tiện tay nhặt lên đưa cho đối phương.
“Cảm ơn, cảm ơn! Đây chính là bạn già của tôi đó, chẳng còn lại được mấy điếu.” Người đàn ông trung niên thành khẩn cảm ơn, nhận lấy điếu thuốc.
Sắc mặt gã ta tái mét, có vẻ như đã lâu chưa cạo râu, vẻ mệt mỏi hiện rõ qua đuôi lông mày khóe mắt. Gã than vãn bổ sung thêm một câu: “Lại cả một đêm không ngủ, không biết tôi có thể chống đỡ được mấy ngày nữa. Hy vọng chúa phù hộ tôi, để tôi hôm nay có thể vào được viện cứu giúp người nghèo.”
Đây là kẻ lang thang bị xua đuổi... Klein thuận miệng hỏi: “Tại sao Quốc vương và các đại thần không cho phép các ông ngủ ở công viên.”
“Ai biết chứ? Nhưng với thời tiết thế này mà ngủ ở bên ngoài, rất có khả năng sẽ không tỉnh lại được nữa. Vẫn là ban ngày tốt hơn, có thể tìm một nơi ấm áp. Aiz, cứ thế này sẽ không có thời gian không có sức lực để mà đi tìm việc mất.” Người đàn ông trung niên đốt thuốc, hút một hơi ngon lành.
Tinh lực của gã hình như nhờ nó nên khôi phục được chút ít, sóng vai đi cùng Klein, đi về nơi không biết là đoạn cuối sương mù hay là chỗ sâu trong sương mù nữa.
Klein không định hàn huyên, tính tăng tốc thoát khỏi gã, nhưng đúng vào lúc này, hắn chợt nhìn thấy người đàn ông trung niên nói chuyện một cách mạch lạc rõ ràng lại đang cúi người, nhặt một vật thể đen đen từ dưới đất lên.
Đây hình như là hạt quả táo đã bị gặm sạch.
Người đàn ông trung niên đó nuốt một ngụm nước bọt, nhét hạt táo dính đầy bùn đất dơ bẩn vào trong miệng, nhai rồm rộp, sau đó thuần thục nuốt hết toàn bộ, chẳng lưu lại chút gì.
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Klein, gã chùi miệng, nhún nhún vai, cười khổ nói: “Tôi sắp ba ngày không được ăn gì rồi.”
Câu này nhanh chóng đánh trúng vào tâm linh của Klein, khiến hắn xúc động khó nói nên lời.
Hắn yên lặng thở dài, mỉm cười nói: “Thật ngại quá, vừa nãy không tự giới thiệu, tôi là một phóng viên, đang viết bài về những kẻ lang thang, tôi có thể phỏng vấn ông không? Chúng ta đến quán cà phê phía trước.”
Người đàn ông trung niên sững sờ, lập tức cười nói: “Không vấn đề gì, bên trong ấm hơn trên đường rất nhiều. Nếu phỏng vấn xong cậu có thể dừng ở bên trong lâu một chút, để tôi có thể ngủ trong đó nửa tiếng, không, 15 phút thì tốt quá.”
Klein há há miệng, thế mà không biết nên trả lời thế nào, dứt khoát trầm mặc dẫn “đối tượng phỏng vấn” tiến vào quán cà phê giá rẻ ở đầu phố.
Bàn ghế trong quán cà phê đều khá dầu mỡ, bởi vì bên trong có tường và cửa sổ, khách cũng không nhiều, nhiệt độ trung bình cao hơn bên ngoài khá nhiều.
Người đàn ông trung niên gãi gãi cổ họng, che giấu hầu kết đang khẽ nhúc nhích bởi vì mùi thức ăn.
Klein ra hiệu gã ngồi xuống, mình thì đến chỗ gọi đồ, gọi hai ly trà lớn, một đĩa thịt cừu non hầm đậu hà lan, hai ổ bánh mì, hai miếng bánh mì nướng, một phần mỡ kém chất lượng, một phần bơ nhân công, tổng cộng 17,5 penny.
“Ăn đi, ăn no mới phỏng vấn được?” Chờ đợi thức ăn ra đủ, Klein bưng chúng về lại bàn của mình.
“Cho tôi hả?” Người đàn ông trung niên vừa chờ mong vừa ngạc nhiên hỏi.
“Ngoại trừ một miếng bánh mì nướng và một ly trà, những thứ khác đều là của ông.” Klein mỉm cười trả lời.
Người đàn ông trung niên lau lau khóe mắt, hơi nghẹn ngào nói: “... Cậu, cậu đúng là một người tốt bụng.”
“Trong tình huống đã đói quá lâu, đừng nên ăn quá vội.” Klein dặn dò.
“Tôi biết, tôi có một người bạn là chết như vậy đấy.” Người đàn ông trung niên cố gắng thả chậm tốc độ ăn, thỉnh thoảng bưng ly trà lên uống ừng ực từng ngụm lớn.
Klein giải quyết miếng bánh mì nướng xong thì yên lặng ngồi nhìn, chờ đối phương ăn xong.
“Phù, tôi đã ba tháng, không, nửa năm không được ăn no thế này. Trong viện cứu giúp người nghèo, đồ ăn chỉ vừa đủ mà thôi.” Qua một lúc, người đàn ông trung niên buông thìa xuống, trước mặt là những chiếc đĩa trống trơn.
Klein giả bộ mình là phóng viên, thuận miệng hỏi: “Ông làm sao lại trở thành kẻ lang thang vậy?”
“Đây là một chuyện không may, tôi vốn là một công nhân cũng xem như không quá tệ, có một người vợ và hai đứa con đáng yêu, một trai một gái. Nhưng mấy năm trước, một căn bệnh truyền nhiễm đã đoạt đi bọn họ, đoạt đi căn nhà tôi đã ở rất lâu, mất công việc, mất hết của cải, mất cả gia đình. Từ lúc đó thì tôi thường xuyên không tìm được việc, không có tiền thuê phòng, không có tiền ăn cơm, chỉ có thể lang thang trên những con đường khác nhau và một vài công viên. Điều đó khiến tôi trở nên rất yếu, cũng khó tìm được công việc hơn...” Người đàn ông trung niên nói với vẻ chết lặng, kèm theo chút hồi ức và bi thương.
Gã uống một ngụm trà, thở dài tiếp tục nói: “Tôi chỉ đành phải chờ cơ hội vào viện cứu giúp người nghèo, nhưng cậu biết không, mỗi một viện cứu giúp người nghèo đều có giới hạn số lượng. Xếp hàng kịp thì tôi có thể sống tốt được mấy ngày, hồi phục lại được chút thể lực, sau đó tìm một công việc tạm thời. Ừm, chỉ là tạm thời, tôi lại sẽ thất nghiệp, lần nữa lặp lại quá trình trước đó. Tôi không biết mình có thể chống đỡ cuộc sống như vậy được bao lâu nữa, tôi vốn là một công nhân giỏi.”
Klein ngẫm nghĩ, nói: “Ông còn mấy điếu thuốc?”
“Chẳng còn mấy.” Người đàn ông trung niên cười đắng chát nói, “Đây là tài sản cuối cùng của tôi, là thứ còn lại lúc tôi bị chủ thuê nhà đuổi ra ngoài. Ha, vào viện cứu giúp người nghèo không thể mang chúng theo được, tôi sẽ lén lút giấu chúng trong khe hỡ quần áo. Chỉ có lúc khó khăn nhất, tôi mới lấy một điếu ra hút, để mình còn có một hy vọng. Tôi không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, tôi nói cho cậu biết, hồi đó tôi là một công nhân giỏi đấy.”
Klein không phải phóng viên chuyên nghiệp, chẳng biết nên hỏi gì tiếp nữa nữa.
Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những khuôn mặt hiện rõ vẻ đói khát.
Có người vẫn xem như khá tỉnh táo, đây là cư dân của quận Đông, có người mỏi mệt chết lặng không giống con người, đây là kẻ lang thang.
Hai loại không có khoảng cách quá rõ ràng, loại trước rất dễ biến thành loại sau, ví dụ như ông chú trước mặt mình... Klein quay đầu, lại phát hiện người đang ông trung niên đó đã ngủ rồi, cuộn người ngủ trên ghế.
Im lặng mấy phút, Klein mới đi qua đánh thức đối phương, cho gã một đồng penny: “Đây là phí phỏng vấn.”
“Được, được, cảm ơn, cảm ơn!” Người đàn ông trung niên không kịp phục hồi tinh thần, chờ Klein đi tới cửa gã mới cất cao giọng: “Tôi sẽ đến một quán trọ giá rẻ tắm rửa, ngủ một giấc sau đó đi tìm việc.”
...
Vào buổi trưa, Klein đang ở nhà Sammer tham gia tiệc, có tổng cộng mười vị khách.
Nơi này có nước táo phối với bò bít tết, có gà nướng, có cá chiên, có lạp xưởng, có soup bơ, có rất nhiều mỹ thực cộng hai chai Champagne và một chai rượu vang.
Trên đường từ nhà vệ sinh trở lại, hắn gặp phu nhân Stalin Sammer, thế là hắn cảm ơn với vẻ thành khẩn: “Bữa trưa rất phong phú, cảm ơn sự chiêu đãi của hai người.”
“Tổng cộng tốn hết 4 bảng 8 saule, đắt nhất là ba chai rượu nọ, nhưng đó điều là đồ sưu tầm của Luke, ông ấy có một tủ rượu.” Phu nhân dung mạo vẫn còn khá diễm lệ mỉm cười trả lời.
Không chờ Klein lên tiếng, bà ta đã nói tiếp: “Chỉ với chuyện của Mary cậu đã thu nhập được 10 bảng. Nếu có thể tiếp tục vận may đó, cậu sẽ nhanh chóng tổ chức được mấy buổi tiệc thế này thôi. Đối với mấy người tầng lớp như chúng ta, mỗi tháng đều phải mời bạn bè một lần, cùng với được bạn bè mời.”
Klein đã sớm quen thuộc với phong cách của đối phương, khách sáo nịnh hót một câu: “Ừm, có điều phải đợi lúc tôi có thu nhập năm 400 bảng ổn định mới có thể giống như các vị được.”
Stalin lập tức nhếch cằm, cố gắng để nụ cười thật lãnh đạm: “430 bảng, phải được 430 bảng.”
...
Quận Bến Tàu, xưởng tàu East Balam, quán rượu Liên Minh Công Nhân.
Hugh mang đôi giày độn rất cao, dán bộ râu rất dày, khiến bản thân trông giống một người đàn ông thấp bé.
Cô nàng nhớ lại chân dung nhìn thấy được ở chỗ tiểu thư Audrey, thử khắc ghi dáng vẻ của người đàn ông nghi là hung thủ đó vào trong não.
Nếu Gavin cũng là do gã giết, vậy có khả năng gã thường xuyên xuất hiện trong quán rượu này... Hugh gọi một ly bia lúa mạch đen và một phần cơm trưa, ngồi trong góc hẻo lánh chậm rãi ăn, thỉnh thoảng kín đáo quan sát xung quanh, tìm kiếm mục tiêu.
Qua một lúc, cửa lớn quán rượu lại bị đẩy ra, Hugh phản xạ có điều kiện nhìn qua, lần này con ngươi của cô co nhỏ lại như thể cây kim, cả người suýt nữa biến thành tượng đá.
Vị khách tiến vào có chiều cao gần 2m!