Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 281: Chương 281: Manh mối




Dịch: alreii

***

Khu ngoại ô nằm chếch phía tây quận Bắc, trong một tòa nhà ba tầng sắp bị bỏ hoang.

Nơi đây vốn thuộc về học viện y học Backlund, nhưng bộ phận chủ chốt hiện giờ đã chuyển đến nơi tốt hơn thích hợp hơn, chỉ còn lại số ít giáo viên dạy học và những bạn học không thể thuận lợi tốt nghiệp đợt này “trông coi” ở đây.

Audrey khoác áo blouse trắng, đeo khẩu trang, mái tóc vàng mượt mà được cuộn lên nhét hết vào trong mũ phẫu thuật màu sắc lạnh lẽo.

Tròng mắt cô nàng đảo đảo, nhìn về phía Filth Worle ăn mặc giống mình, cứ cảm thấy đối phương có khí chất khá đặc biệt, dường như thích hợp với trang phục này hơn mình.

Ừm... chính là loại khí chất có thể cầm dao phẫu thuật rạch bụng bệnh nhân bất cứ lúc nào... Audrey không nói chuyện, đi bên cạnh Filth chậm nửa bước tiến vào phòng học phía trước.

Sau khi từ chỗ Filth biết được thông tin phản hồi của Hugh, cô nàng sợ hết hồn, bởi vì ngài Kẻ Khờ từng nói đó là một nhiệm vụ đơn giản.

Cân nhắc đến từ đơn giản có lẽ chỉ là đối với ngài Kẻ Khờ mà thôi, Audrey nhân lúc một mình đi ngụy trang, thầm đọc danh xưng, nhỏ giọng cầu khấn, báo cáo hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi.

Nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa nhận được đáp lại.

Bước qua cửa lớn tiến vào phòng, Audrey theo bản năng nhìn quanh một vòng, phát hiện đây không phải phòng học bình thường. Bên trong bày bốn bộ xương tiêu bản và bốn chiếc quan tài thủy tinh, bên trong quan tài thủy tinh rót đầy chất lỏng chống phân hủy, bốn bộ thi thể màu da xanh trắng toàn thân trần trụi ngâm ở bên trong.

Đầu phòng học còn có một bể thủy tinh hình trụ trong suốt, bên trong rót đầy chất lỏng, một bộ thi thể nam mặc đồ cử nhân màu đen đang trôi nổi bên trong. Quần áo của bộ thi thể này dán sát vào người, cho người ta cảm giác nó rất nặng, nhưng anh ta không có mềm oặt ngã xuống, cứ đứng thẳng trôi nổi ở chính giữa. Như thể lúc còn sống bị chết chìm bên trong chứ không phải sau khi chết mới bỏ vào... Audrey lấy thái độ của Khán Giả, cho ra phán đoán sơ bộ.

Ngoài ra cô còn nhìn thấy rất nhiều người mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, đội mũ phẫu thuật ngồi trên những chiếc bàn dài thưa thớt lác đác xung quanh phòng, bọn họ đều không nói một lời, giống hệt như đống thi thể và xương trắng xung quanh vậy.

Liếc mắt nhìn cảnh đêm tối tăm âm u và một góc trăng đỏ rực cuối cùng cũng chịu ló ra ở bên ngoài, Audrey lại quay đầu nhìn cảnh tượng trong phòng học, lập tức cô nàng kiềm không được rùng mình, là sợ hãi tới từ bản năng.

Nhưng cô còn cảm thấy hưng phấn và kích động nữa.

Đây mới là cuộc sống mà một người phi phàm nên có... Audrey lặng lẽ lầu bầu một câu. Cô theo Filth tìm một vị trí hẻo lánh ngồi xuống. Lại chờ đêm chốc lát, bên trong bể thủy tinh hình trụ dựng đứng ở đầu cùng, nam thi thể mặc đồ cử nhân chợt mở mắt, giọng nói xuyên qua vách ngăn thật dày truyền ra ngoài: “Bắt đầu đi.”

......

Quận Đông, phố Dharavi.

Klein mặc bộ đồ công nhân xanh xám dính dầy bụi bặm, đội mũ lưỡi trai, đi trên con đường mờ tối chỉ còn mấy ngọn đèn đường khí gas còn hoạt động.

Trong các khu nhà trọ hai bên đường, có rất nhiều ánh nến hắt ra, hòa lẫn với ánh trăng đỏ rực hiếm khi xuyên thấu qua được tầng mây, miễn cưỡng phác họa ra được bóng dáng người đi đường.

Klein gặp những người đi đường quần áo cũ kỹ rách rưới, trên vẻ mặt chết lặng lộ ra tuyệt vọng, bọn họ là những kẻ lang thang bị cảnh sát xua đuổi.

Bọn họ chẳng có nơi nào để ngủ, đành phải đi trên đường mà chẳng có mục đích, thỉnh thoảng có thể bắt được cơ hội, tìm một góc không khiến người chú ý hoặc là mấy chiếc ghế dừng chân trong công viên để nghỉ ngơi chốc lát, nhưng rất nhanh sẽ lại bị đuổi đi.

Trong bóng đêm âm u lạnh lẽo, Klein thấy bọn họ còn giống xác xống hơn cả xác xống mình từng gặp, cả cái quận Đông này còn giống vực sâu hơn cả vực sâu trong truyền thuyết nữa.

Hắn gấp rút hít vào một hơi, kết quả cổ họng bị kích thích đến, kiềm không được ho khan hai tiếng. Hắn vội thu liễm tâm trạng, dùng khóe mắt quan sát khu nhà trọ ở đầu phố, khu nhà trọ có vết tích vụ nổ rõ ràng còn chưa được sửa chữa.

“Muốn giám sát hiện trường vụ án thì nơi ẩn nấp tốt nhất chính là khu nhà trọ ở đối diện, tầng ba, tầng bốn và tầng trên cùng đều phù hợp với yêu cầu...” Klein dùng tri thức mình học được từ tiểu đội Kẻ Gác Đêm để phân tích tình hình.

Trong cả quá trình hắn không hề thả chậm bước chân, để tránh người khác hoài nghi.

Tới đầu phố, Klein thuận lợi băng qua khu trọ mang biển số 1, tiến vào tòa nhà đối diện với khu trọ hiện trường vụ án.

Hắn không hề xa lạ với mấy nơi thế này, căn phòng hắn thuê ở quận Đông nằm ở trong khu trọ tương tự. Mà lúc trước ở thành phố Tingen, hắn với anh trai Benson và em gái Melissa cũng sống rất lâu trong khu trọ chỉ cao cấp hơn nơi đây chút xíu. Nó là điều chính bản thân Klein từng trải qua, cũng bắt nguồn từ mảnh vỡ ký ức của nguyên chủ.

Trong lúc đang suy nghĩ, Klein kéo thấp mũ lưỡi trai, cúi đầu không nhanh không chậm giẫm lên cầu thang khiến nó vang lên tiếng két két, đi thẳng lên tầng 3.

Bởi vì cuộc gặp gỡ xui xẻo lúc chạng vạng, giờ hắn không có súng, chỉ đành cắm một tay vào trong túi áo, kẹp lấy mấy lá bài Tarot.

Không có ánh đèn, chỉ đành mượn chút ánh trăng trong lối đi nhỏ ở tầng 3, Klein không vội tiến lên, nghiêm túc quan sát bố cục nơi này.

Đối mặt chính diện hiện trường vụ án là bên trái, phạm vi giám sát tốt nhất chắc là căn phòng thứ 3 đếm từ nơi này qua... Klein bắt đầu cẩn thận bước chậm tiến lên.

Sau khi đi qua hai căn phòng, tay phải hắn cũng cắm vào trong túi, đồng thời linh hoạt mở ra nắp của hộp thuốc lá sắt. Chỉ nháy mắt, ngón tay hắn đã chạm vào Con Mắt Đen Tuyền, bên tai lập tức vang lên tiếng thì thầm như muốn xé rách tinh thần, khiến đại não như muốn nổ tung.

Cùng với lúc đó, mượn nhờ vật phẩm bị nguyền rủa này, Klein nhìn thấy từng sợi dây quỷ dị màu đen.

Những sợi dây này trôi nổi giữa không trung, tuy có một vài sự giao thoa và số ít chúng đan vào nhau, nhưng nhìn về phía nguồn gốc vẫn có thể phân biệt được sợi nào thuộc về ai.

Những bóng dáng đối ứng chiếu vào trong đại não sắp bị nấu chín của Klein, có nam nữ và trẻ con ngủ trên giường tầng, có mấy vị khách trọ nằm trên đất. Ngoài ra thì không còn nơi nào đặc biệt nữa, cũng không có nhân vật nào đang ẩn nấp.

Klein vội rụt tay lại, không trực tiếp chạm vào Con Mắt Đen Tuyền nữa, ảo giác trước mắt và tiếng thì thầm bên tai mới dần dần trở nên tốt hơn.

Hắn chịu đựng đau đớn, tiếp tục tiến lên, đợi lúc đỡ hơn chút thì lại lập tức quan sát những căn phòng khác.

Đáng tiết hắn “điều tra” hết cả khu trọ có thể dễ dàng quan sát được hiện trường vụ án đối diện, nhưng chẳng thu hoạch được gì.

Phù, phù... Klein rụt người vào trong góc hẻo lánh trên ban công, hai tay chống lấy đầu gối, thở dốc dữ dội.

Khóe mắt hắn không ngừng chảy nước, nước mũi thỉnh thoảng vọt ra, như thể đột nhiên phát bệnh vậy.

Đây là hậu quả nhiều lần tiếp xúc với Con Mắt Đen Tuyền trong thời gian ngắn, với sức đề kháng ở phương diện này của Klein, cũng không thể nào hoàn toàn miễn dịch được.

Điều duy nhất khiến hắn hài lòng là lần này chỉ có kích thích chứ không bị nguyền rủa, bằng không hắn đã sớm từ bỏ, không dám thử nghiệm nữa, nó sẽ trực tiếp dẫn đến điên cuồng.

Nghỉ ngơi một lúc, Klein rốt cuộc bình phục lại bình thường, đổi qua khu trọ không có tầm nhìn tốt như nơi này, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.

Chả lẽ giải đọc gợi ý của mình sai rồi? Manh mối ở hiện trường vụ án? Klein đi trên đường, nghi ngờ dùng khóe mắt quan sát khu nhà trọ có vết tích vụ nổ.

Ấp ủ thái độ thử xem sao, hắn lại cắm tay vào túi, đẩy ra nắp hộp thuốc lá. Hắn muốn xem xét khu nhà trọ hiện trường vụ án, coi thử có người nào ẩn nấp hay không.

Oong một tiếng, đầu Klein lập tức như bị nện một cú, thân thể lảo đảo. Hắn giống như ma men, loạng choạng tiến về phía trước, nhìn về phía khu trọ có dấu vết của vụ nổ.

Bởi vì cách quá xa, hắn không thể “nhìn rõ” được những sợi dây đen nọ, cũng không thể tìm nguồn gốc quan sát được chúng thuộc về ai, đành phải miễn cưỡng phân biệt nơi nào những sợi dây tụ tập, mà những nơi đó chứng tỏ có người.

Không có, không có, không có... Klein nhanh chóng lướt qua, phán đoán sơ bộ.

Đột nhiên hắn phát hiện hiện trường vụ án nằm ở tầng 3 có những sợi dây nhỏ trôi nổi bay ra, hòa vào không trung!

Đây là... con ngươi Klein co lại, xác nhận, tiếp đó nhanh chóng rụt tay lại, không tiếp xúc với Con Mắt Đen Tuyền nữa.

Trong căn phòng bị nổ thế mà lại có người!

Tên hung thủ đó điên cuồng tới mức đến hiện trường vụ án chờ người tới tra xét à?

Gã không sợ có người phi phàm chính phủ đang thuận tiện điều tra vụ án này sao?

Vừa nãy mình phán đoán sai rồi, vẫn luôn không tìm được gã là bởi vì logic của mình và kẻ điên hoàn toàn khác nhau...

Những suy nghĩ lướt nhanh qua trong đầu, Klein chậm rãi thở hắt ra, giả bộ không có việc gì lượn quanh một vòng, lượn đến cửa vào khu nhà trọ đó.

Lúc này phản ứng không tốt của hắn toàn bộ đã trở lại bình thường.

Khống chế biểu cảm trên mặt và ngôn ngữ thân thể, Klein đi lên tầng 3 như thể đang về phòng mình, trong tiếng bước chân dồn dập lộ ra sự nặng nề do mỏi mệt.

Trong hành lang mờ tối, hắn liếc mắt nhìn thấy căn phòng không có cửa, tường sụp đổ hơn nữa kia, sau đó “thờ ơ” đi về phía nhà vệ sinh công cộng.

Lúc sắp đến gần căn phòng nọ, bàn tay vẫn luôn cắm trong túi áo của hắn chạm vào Con Mắt Đen Tuyền. Lại là tiếng thì thầm khiến đầu óc hắn như thể bị phân liệt, lại là đủ loại ảo giác lắc lư mơ hồ. Klein dùng khóe mắt liếc nhìn những sợi dây hư ảo màu đen từ trong hiện trường vụ án lan tràn ra.

Tìm nguồn gốc của chúng, hắn phát hiện một người đàn ông hòa vào bóng tối, màu sắc khí tràng cũng giống vậy.

Người đàn ông này cực kỳ cao, phải gần 2m, khóe miệng nhếch xuống quái gở.

Ánh mắt của gã giống như dã thú, trong vẻ lạnh lẽo là sự hung ác không thể che giấu được.

Không phải Lanlus... Klein rụt ngón tay lại, thả lỏng thân thể đang căng chặt, vẻ mặt bất biến thờ ơ nhưng thực tế đang nhìn chăm chú. Hắn không dừng bước đi đến cuối hành lang, tiến vào phòng vệ sinh, không hề kinh động đến người đàn ông nọ.

Phòng vệ sinh công cộng và hiện trường vụ án không cùng một bên, hắn lau mồ hôi lạnh, sau khi ảnh hưởng tiêu cực bình phục được chút, hắn bèn trực tiếp mở cửa sổ, thuần thục bò xuống dưới, sau đó bước nhanh rời đi không hề dừng bước.

Hắn biết qua thêm vài phút nữa, người đàn ông đó sẽ phát hiện cái tên đi đến nhà vệ sinh không trở lại, từ đó sẽ cảnh giác đuổi theo, cho nên hắn cần phải nhanh chóng rời khỏi phố Dharavi.

Klein không phải không muốn trở lại con đường cũ, nhưng hắn không biết mình có thể vào căn phòng nào, từ đó cũng sẽ bị bại lộ thôi.

Klein chạy nhanh, sau khi lượn một vòng lớn thì tiến vào căn phòng hắn thuê ở quận Đông, đồng thời lên màn sương mù xám, xác nhận không có nguy hiểm bị đuổi theo.

Tên đó chắc có quan hệ rất sâu xa với Lanlus... Klein cân nhắc, biến ra chân dung của người đàn ông vừa nãy, truyền ý niệm vào ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho tiểu thư Chính Nghĩa.

Tiếp đó nói với giọng trầm thấp uy nghiệm: “Đây là manh mối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.