Dịch: lumos
Biên: alreii
***
Ngay khi cảm giác hư ảo đó mất đi, Klein lại nhìn thấy ngọn nến kỳ dị nọ trong tay, nhìn thấy tim nến đen kịt và ngọn lửa yếu ớt của nó.
Mặt đất khi nãy bị Kỵ Sĩ Bình Minh đập bể nát, những chiếc ghế bị phá hư và những ngọn nến bị chém đứt đã khôi phục lại trạng thái như trước khi chiến đấu, nhìn không ra dấu vết đã từng bị phá hoại.
Giám mục Otlowski vốn đứng phía đối diện không biết từ lúc nào đã lại ngồi xuống hàng ghế đầu tiên. Người ông ta gập về phía trước, đầu cúi thấp, hai tay ghì chặt lấy hai bên huyệt thái dương.
Tí tách!
Tí tách!
Mồ hôi không ngừng từ trên khuôn mặt ông ta chảy xuống giữa hai chân, đọng thành một vũng nước lớn.
Cảm nhận được ngọn nến kỳ dị đã bị Klein bóp tắt. Otlowski giật bắn, cả người run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên trong ánh mắt chăm chú của Klein.
Đôi mắt vẩn đục của ông ta chứa đầy nước mắt, trên gương mặt là những nếp nhăn đan xen với nước mắt
Nhưng trong ánh mắt đối phương lại chứa đầy xúc động, vui sướng, lắng đọng.
Nếu như lúc trước vị giám mục “Người khổng lồ” này mang đến cảm giác cao lớn nặng nề, thì lúc này trong ông chỉ còn lại cơ thể nặng trĩu, còn tinh thần thì lại sáng sủa hơn.
Giờ phút này đây, Klein như thể chứng kiến một đứa trẻ vừa ra đời.
Những giọt nước mắt đó là chứng minh cho một sự sống mới.
Giám mục Otlowski từ từ nhếch khóe miệng, cười hiền lành nói:
“Anh lợi hại hơn nhiều so với dự đoán của tôi.”
“Không, bởi vì tôi hiểu biết đủ nhiều để có thể dự đoán trước và chuẩn bị phù hợp cho những tình huống đó. Mà quá khứ của ông chẳng những không hiểu rõ đối thủ am hiểu năng lực gì, ông ta còn bị suy yếu đi nhiều. Nếu ở thế giới hiện thực mà phải chiến đấu kiểu đó với ông, chắc tôi phải nên suy xét vấn đề nên làm thế nào để chạy trốn đấy.” Klein trả lời một cách bình thản.
Ảo Thuật Gia có chuẩn bị và Ảo Thuật Gia không có chuẩn bị là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau… Hắn thầm bổ sung một câu.
Giám mục Otlowski không muốn xoắn xuýt ở vấn đề này, cả người ông ta đều lộ vẻ thả lỏng, nói: “Cảm ơn anh, người bạn của tôi. Dựa theo giao hẹn lúc nãy, tôi sẽ đưa anh phối phương Thầy Thuốc, ngoài ra còn có một vật phẩm thần bí.”
Khi nói, ông ta từ trong túi áo tu sĩ màu nâu lấy ra mấy vật kết hợp với nhau như ống tiêm, ống truyền và đồ chứa.
“Anh có hai sự lựa chọn, đây là một trong số đó. Lúc tôi có được cũng không biết tên của nó, sau đó cũng chưa từng nghĩ tới sẽ đặt tên cho nó. Anh có thể dùng nó rút ra một ống máu của mình, khi cần thiết thì truyền trở lại. Lúc đó những mệt mỏi của anh sẽ biến mất, bệnh tật và thương tích sẽ giảm nhẹ. Các phương diện về tố chất như sức mạnh, tốc độ, cảm giác thăng bằng của anh sẽ được tăng mạnh trong một khoảng thời gian ngắn.” Giám mục Otlowski chỉ vào vật trong tay, nói.
“Vậy hạn chế và tai họa ngầm của nó là gì?” Klein lý trí hỏi ngược lại.
Giám mục Otlowski ngắm hoa văn thần bí trên ống tiêm và ống truyền, giới thiệu cặn kẽ:
“Sau khi rút một ống máu, anh sẽ bị suy yếu trong vòng 12 tiếng, trong thời gian đó anh có truyền máu về lại cũng vô dụng. Tất nhiên là thời gian hạn chế cụ thể sẽ không chính xác như vậy, nó còn tùy thuộc vào thể chất và tình trạng của mỗi người mà tăng giảm nữa. Ngoài ra tốt nhất không nên sử dụng quá nhiều lần, một tuần không thể vượt quá một lần. Bằng không số máu truyền trở lại chẳng những không mang đến năng lực cho anh, mà nó sẽ khiến cho anh mất trí trong một khoảng thời gian. Khoảng cách giữa những lần sử dụng quá gần sẽ khiến sự suy nhược trở thành điểm yếu của anh.
“Ngoài ra, nó còn có thêm một vấn đề nữa, đó là một khi mang theo bên người quá nửa tiếng, anh sẽ trở nên hơi thần kinh.”
May là hồi nãy giám mục Otlowski của quá khứ không sử dụng nó, bằng không ông ta có thể dựa vào thứ này để truyền máu trở lại, lúc đó hy vọng thắng của mình sẽ trở nên cực kỳ thấp... Điều đầu tiên lóe lên trong đầu Klein là suy nghĩ này.
Nhưng rồi hắn lập tức cau mày, cảm thấy rất lo lắng vì tác dụng phụ của vật phẩm thần bí này.
Dù là tạm thời mất trí hay là suy nhược 12 tiếng hoặc là trở nên hơi thần kinh, nhìn có vẻ đều không phải là vấn đề gì quá lớn. Nhưng Klein đã từng nhìn thấy người phi phàm mất khống chế, từng nghe thấy lời thì thầm của Tà Thần rồi, hắn cho rằng trạng thái tinh thần của người phi phàm rất quan trọng. Nếu như nó thường rơi vào tình trạng tồi tệ hoặc xuất hiện dị thường quá nhiều lần thì rất dễ dẫn đến tình trạng mất khống chế. Dù là người phi phàm đã nắm giữ được phương pháp đóng vai cũng không ngoại lệ.
“Lựa chọn thứ hai thì sao?” Klein suy nghĩ mấy giây, hỏi tiếp.
Giám mục Otlowski từ một chiếc túi khác móc ra một chiếc chìa khóa màu đồng có hình dạng và cấu tạo theo phong cách cổ xưa, mỉm cười nói:
“Nó gọi là “Chìa khóa vạn năng” có thể giúp anh mở tất cả loại khóa không có lực lượng thần bí cùng với vài loại khóa có kèm theo hiệu quả siêu phàm. Mà ở một vài nơi không có khóa hoặc cửa, nó vẫn có thể mở một lối đi không thuộc về hiện thực. Haha, điều kiện tiên quyết là không bị hạn chế bởi sức mạnh phi phàm, vật cản cũng không được quá dày.”
“Linh tính của nó hoàn toàn nội liễm, những lúc không sử dụng thì người phi phàm rất khó phát hiện sự khác biệt giữa nó và những chiếc chìa khóa khác.”
Giám mục Otlowski lại đứng dậy, khiến Klein chỉ có thể ngước nhìn.
Ngài giám mục “Người khổng lồ” cất bước đi đến trước một bức tường bên sườn của đại sảnh giáo đường, để “Chìa khóa vạn năng” lên gạch đá.
Ông ta vặn nhẹ nó, cả người như lập tức tiến vào trong nước, những gợn sóng khuếch tán, xuyên qua bức tường tràn ra bên ngoài.
Sau đó, Giám mục Otlowski dùng cách tương tự để quay trở lại đại sảnh giáo đường, xuất hiện trong tầm mắt Klein.
“Anh muốn chọn vật phẩm thần bí nào?” Giám mục cao lớn cúi đầu hỏi.
“Ừm, tai họa ngầm của “Chìa khóa vạn năng” là gì?” Klein cân nhắc hỏi.
Giám mục Otlowski cười hiền lành nói:
“Người mang theo nó thì thỉnh thoảng sẽ bị lạc đường. Theo lời người khác nói là đi lạc một cách ngẫu nhiên.”
Đi lạc? Mình là Thầy Bói, mình có trực giác linh tính… Klein lẩm bẩm, trong lòng đã dần có quyết định.
Qua vài giây, hắn nói: “Tôi chọn “Chìa khóa vạn năng“.”
Hắn không muốn trạng thái tinh thần của mình xảy ra vấn đề gì, rồi tích lũy nguy cơ mất khống chế.
Tiếc quá, thứ mình muốn nhất là ngọn nến kỳ dị kia cơ… Mấy nơi như chỗ sâu nhất trong tâm linh, tầng cuối cùng trong giấc mơ đều là sân nhà của mình… Hắn thầm cảm thán trong lòng.
“Được.” Giám mục Otlowski đưa chiếc chìa khóa màu đồng phong cách cổ xưa cho Klein, lấy lại ngọn nến kỳ dị như được bọc một lớp da người nọ.
Trong khi Klein đang quan sát kỹ vật phẩm thần bí mới, ông ta chỉ ra phía sau nói:
“Phối phương Thầy Thuốc ở trong phòng. Tôi đi lấy, anh ở đây đợi tôi chốc lát.”
Klein gật đầu, nhân cơ hội bóng dáng giám mục Otlowski khuất sau đại sảnh, hắn móc ra 1 đồng penny, xem bói coi ông ta có nói dối về “Chìa khóa vạn năng” hay không.
Sau khi nhận được đáp án khẳng định, hắn đi đến cạnh một bức tường đặt một hàng nến ở trước mặt, để chiếc chìa khóa màu đồng cổ xưa lên vật cản cứng rắn.
Klein rót linh tính vào, vặn chìa khóa, mắt Klein nhòa đi rồi lập tức rõ ràng trở lại.
Lúc này trong tầm mắt hắn không còn những ngọn nến đang cháy, không còn những hàng ghế ngay ngắn và những bức tường thẳng tắp, chỉ có cỏ khô tàn tạ và mặt đất với những món đồ bỏ đi. Bên ngoài là những chiếc đèn đường khí gas đứng thẳng.
“Thật sự ra ngoài được.” Klein gật đầu mỉm cười, xoay người, lại sử dụng “Chìa khóa vạn năng, thành công quay trở lại đại sảnh.
Chờ đợi mười mấy giây thì giám mục Otlowski bước nặng nề đi vào, tay cầm một tấm da dê màu vàng nâu.
“Anh có thể tìm người giám định. Nếu có vấn đề, tôi vẫn luôn ở ngay tại giáo đường Bội Thu.” Giám mục “Người khổng lồ” đưa phối phương Thầy Thuốc cho Klein.
Tài liệu chính: Sừng của ngựa bay một sừng trưởng thành, 3 gram kết tinh nọc độc của sứa vương miện… Klein mở ra nhìn thoáng qua, mỉm cười trả lời:
“Tôi sẽ đi xác nhận thật giả của nó.”
Ví dụ như lên màn sương xám xem bói… Hắn bổ sung trong lòng.
Giám mục Otlowski không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi quay người đến trước “Thánh huy Sinh Mệnh” của Mẫu Thần Đại Địa.
Ông ta vươn hai tay ra, thấp giọng cầu nguyện:
“Cảm ơn người, cội nguồn của sinh mệnh!”
“Ca ngợi người, mẹ của vạn vật!”
…
Klein cất kỹ “Chìa khóa vạn năng” và phối phương Thầy Thuốc. Chờ Otlowski cầu nguyện xong, hắn nói đùa một câu:
“Chẳng lẽ việc tôi đến đây cũng là sự sắp đặt của Mẫu Thần Đại Địa?”
Nếu không ông cảm tạ Thần làm gì? Klein, tín đồ giả của Nữ Thần Đêm Tối chậc lưỡi nói thầm.
“Đúng vậy, tất cả đều do Mẫu Thần sắp đặt, nếu không thì chuyện tôi cần người giúp đỡ sẽ không truyền đến tai của anh. Tôi cũng sẽ không đến Backlund và cũng sẽ không tìm được “Ngọn nến kỳ dị“.” Giám mục Otlowski không hề tức giận, mỉm cười hiền lành.
Logic của tín đồ vẫn luôn như vậy, nhưng… Klein tự dưng thấy mình chẳng có cách nào để nói chuyện tiếp với đối phương được nữa, để tay lên ngực cúi chào, nói:
“Cảm tạ sự rộng rãi của ông, tôi phải tạm biệt rồi.”
Hắn đứng thẳng người lên, nhanh chóng lùi lại rồi biến mất khỏi đại sảnh giáo đường, rời khỏi phố Hoa Nguyệt Quý.
Mười phút sau, hắn từ một hướng khác lần nữa nhìn thấy bức tường ngoài vàng kim của giáo đường Bội Thu, khóe miệng không nhịn được khẽ giật giât.
“Không xem bói thì mình không về được hả trời?” Hắn im lặng tự nói, rất muốn cố gắng tự dựa vào chính mình để chiến thắng cái sự mù đường này.
Nhưng tay hắn lại nhanh hơn suy nghĩ của mình, nó đã bẻ gãy một cành cây bên đường, làm gậy xem bói tạm thời.
“Phương pháp bói gậy” có thể tìm người, cũng có thể tìm vật và tìm đường!
Lần này thì Klein đã thuận lợi về đến nhà, đồng thời còn lên màn sương mù xám để xác nhận phối phương là thật hay giả và tai họa ngầm của “Chìa khóa vạn năng” lớn hay nhỏ.
…
Sáng hôm sau, cũng chính là sáng chủ nhật.
Klein thức dậy và ăn xong bữa sáng, sau đó đi lấy giấy bút để viết thư cho Isengard Stanton, nhờ ông ta tìm cảnh sát hỗ trợ đi xác nhận tình hình gần đây của mấy kẻ tình nghi trong vụ án giết người hàng loạt 4 năm trước. Mục tiêu của vụ án đó là gái điếm độc thân và có một đứa con.
Gấp thư lại, nhét vào phong bì xong, Klein dán lên một con tem màu đen mệnh giá 1 penny. Hắn thay đồ,lấy mũ và gậy ba-toong, bước ra khỏi cửa nhà mình, định đến gửi ở hòm thư cuối phố.
Lúc này, hắn nhìn thấy cặp vợ chồng hàng xóm là phu nhân Stalin Sammer và quý ông Luke với trang phục lộng lẫy đang cùng nhau đi ra ngoài.
Một chiếc xe ngựa thuê đã đậu trước cửa nhà bọn họ.
“Chào buổi sáng, hai người đi dự tiệc sớm vậy sao?” Klein hỏi với vẻ khá ngạc nhiên.
Luke cười ha ha nói: “Không được xem là đi dự tiệc, phần lớn là đi hỗ trợ.”
Phu nhân Stalin khẽ hất cằm, nói bổ sung:
“Mary thành công tiến vào Ủy ban điều tra ô nhiễm không khí của vương quốc. Đêm nay sẽ có một buổi dạ hội long trọng, bọn tôi phải đến sớm để hỗ trợ.”
Mong muốn của phu nhân Mary đã đạt được rồi? Lợi hại ghê… Klein cảm khái, mỉm cười nói: “Ông bà thay tôi gửi lời chúc đến phu nhân Mary nhé.”
Luke Sammer gật đầu nói: “Chắc anh còn chưa xem báo sáng nay nhỉ? Danh sách toàn bộ thành viên của Ủy ban điều tra ô nhiễm không khí đều đã được đăng lên báo. Chủ tịch ủy ban là Tước sĩ Sanders Shaw, tổng thư ký là ngài Hibbert Hall.”