Dịch giả: Hồng Lâm Hi
Tin tức có liên quan đến Zilingus cũng không dài, chỉ nói rõ về thời gian, địa điểm, nhân vật và kết quả, bởi vậy mới nói nội dung càng ngắn, sự tình càng lớn.
Mọi chuyện mới xảy ra lúc tám, chín giờ tối qua ở thủ đô Backlund, mà sáng nay, thành phố Tingen đã có báo đưa tin. Tốc độ giao lưu tin tức ở thế giới này cũng không phải là quá chậm nhỉ. Đây đều là những cống hiến xuất sắc của Russel Đại đế... Chà, chắc chắn là các quý tộc và nghị viên tham gia vũ hội đã tiết lộ tin tức cho một vài phóng viên thân thiết, một số phóng viên đó lại chuyển tin tức chấn động này về trụ sở chính tòa soạn báo của mình ở quận khác theo con đường điện báo...
Bình thường, báo sáng là buổi tối sắp chữ, nửa đêm in ấn, buổi sáng phát hành, vậy nên vừa kịp chỉnh sửa khẩn cấp, kịp thời đưa tin...
Với tin tức này, báo sáng Tingen hôm nay có thể bán ít nhất hơn một ngàn tờ, đây chỉ là tính trong khu vực nội thành thôi đấy...
Klein suy nghĩ lan man, cũng yên lòng hơn:
“Trung tướng Gió Lốc đã chết, vậy tức là dù thầy Azcot có bị thương thì cũng không quá nghiêm trọng...
Nếu ông ấy bị thương tương đối nghiêm trọng, chắc chắn sẽ bị Kẻ Trừng Phạt hoặc người phi phàm bảo vệ Công tước Negan bắt được. Mà nếu gặp tình huống khẩn cấp này, tiểu thư Chính Nghĩa và Người Treo Ngược chắc chắn sẽ tìm mọi cơ hội để báo cáo với ta. Nhưng không ai báo lại gì chứng tỏ mọi chuyện vẫn trong phạm vi khống chế...
Ừm, đêm nay, nếu tới trước rạng sáng mà thầy Azcot còn chưa hồi âm cho ta, hoặc là tiểu thư Chính Nghĩa và Người Treo Ngược chưa khẩn cầu, thì ta phải thổi còi đồng, triệu hồi người đưa tin, gửi thư hỏi thăm mới được...”
Klein bình tĩnh lại, không chú tâm vào tờ báo nữa mà nhìn xung quanh buồng xe ngựa công cộng một lượt.
Đa số những người có tiền đi loại xe ngựa này đều biết chữ, vừa rồi bị ba từ “Tin đặc biệt” hấp dẫn, nên có nhiều người mua Báo sáng Tingen, bây giờ, mấy người có quen biết đang rầm rì thảo luận:
“Rất lâu về trước, trên những tuyến đường biển nguy hiểm, Vua Hải Tặc và các tướng quân không hề coi những thuyền buôn có vũ trang ra gì, chỉ có khi đối đầu với hạm đội của các quốc gia mới chịu lùi bước... Mặc dù Zilingus được xếp vào hàng ngũ bảy vị Tướng quân hải tặc chưa tới mười năm, những gã chính là Đại hải tặc đầu tiên bị chính phủ giết chết...”
“Nói thẳng nhé, tôi rất tò mò, gã tới Backlund làm gì nhỉ? Hải tặc rời khỏi biển, thì cái chết là kết cục có thể dự đoán.”
“Hy vọng tới đây sẽ có nhiều tin tức chi tiết hơn.”
“Bão Táp trên cao, hiện giờ tôi muốn biết vị vệ sĩ của Công tước Negan đã đánh chết Zilingus là ai, tiền thưởng của gã khoảng chừng một vạn bảng đấy!”
“Một vạn bảng... Nếu có một vạn bảng, tôi sẽ từ chức ngay và luôn, mua vài ba vườn cây nhỏ, đầu tư vào một vài công ty thuộc địa, cổ phiếu công ty đường sắt, hàng năm chỉ việc ngồi không hưởng thụ lợi nhuận cố định...”
“Đây chỉ là treo thưởng của nước ta thôi. Entis, Fusark, Finebot, và một số tổ chức thương mại khác đều treo thưởng Trung tướng Gió Lốc Zilingus kìa, tôi thực sự hy vọng có một bài báo liệt kê toàn bộ những khoản tiền thưởng này đấy.”
Một vạn bảng? Klein nghe xong hết cả hồn.
Với số tiền lương hậu hĩnh của hắn bây giờ, cũng phải không ăn không uống gần hai mươi năm mới có thể tích cóp được nhiều tiền như thế...
Sớm biết... Được rồi, ta cũng chả có cách nào, cũng không thể đi nhận tiền thưởng được... Hắn có chút hụt hẫng gấp tờ báo lại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Đến lúc này, cuối cùng thì hắn đã chắc chắn vụ việc của Trung tướng Gió Lốc Zilingus kết thúc thật rồi, chỉ còn một vài việc cuối cùng thôi, ví dụ như Người Treo Ngược thanh toán chỗ nhật ký Russel kia.
...
Backlund, khu Jowood.
Hugh Dirchard và Filth Wall đội mũ sa đi về phía chi nhánh ngân hàng Barvat gần nhất.
“Quay đi quay lại đã hết sạch tiền.” Filth than thở một câu.
Hugh đồng cảm tràn trề gật đầu:
“Đúng vậy đấy.”
“May mắn là cuốn sách “Sơn trang bão táp” khá được yêu thích, tiền nhuận bút vẫn lục tục được chuyển vào tài khoản của tớ, nếu không, tớ chỉ còn nước đi tìm phòng khám hoặc bệnh viện nào đấy, trở lại làm thầy thuốc một lần nữa.” Filth vừa thỏa mãn vừa lo âu thở dài một hơi.
Hugh trầm mặc vài giây, rồi lựa lời hỏi:
“Lần này điều tra Zilingus có ảnh hưởng tới thân phận tác giả của cậu không? Dù sao chúng ta cũng có thể bị Kẻ Trừng Phạt, Kẻ Gác Đêm để mắt tới...”
“Không, sẽ chỉ có cậu bị để ý thôi.” Filth khẽ cười một tiếng, nói: “Tìm người đi báo cảnh sát chính là cậu, gửi thư là cậu, người có chút danh tiếng trong các băng đảng và một số con đường ở khu Đông cũng là cậu. Còn tớ, Filth Wall, vẫn luôn là một tác giả gần đây khá được yêu thích và bán chạy thôi.”
“...” Hugh dại ra một lúc, rồi nói: “ Cho nên, thời gian này, cậu chỉ đang đi cùng tớ thôi à?”
Filth hất tóc, cười nói:
“Cậu không thấy đây là trải nghiệm rất thú vị sao? Chà,... trải nghiệm này cho tớ rất nhiều linh cảm sáng tác, thời gian sau tớ sẽ viết một bộ truyện về một án mạng khơi ra đủ loại chuyện cũ.”
Hugh lập tức nghẹn họng, không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể cắm đầu đi lên trước, không chú ý tới đoạn rẽ, được Filth kéo về.
Đúng lúc này, các cô nghe tiếng bọn trẻ rao báo hét to:
“Tin đặc biệt! Tin đặc biệt! Trung tướng Gió Lốc Zilingus bị đánh chết ở Backlund!”
...
A? Cái gì? Hugh và Filth nhìn nhau ngây ngốc.
Đến khi đứa bé bán báo đi mấy vòng từ xa tới gần, các cô mới giật mình tỉnh lại.
“Cái gì? Zilingus chết rồi?” Filth không thể tin vào tai của mình.
“Gã thế mà chết được! Sao gã lại chết bất ngờ thế!” Hugh - người đang lẩn trốn tên hải tặc hung tàn kia đuổi giết ngược lại, khiếp sợ choáng váng.
Chuyện này, chuyện này không phải là nên đi theo một quá trình bình thường sao? Đầu tiên là đi tìm manh mối, xác định mục đích của Zilingus, sau đó tập hợp những kẻ mạnh mai phục gã, cuối cùng mới là hải tặc bị giết chết... Kết quả là, bước đầu tiên còn chưa hoàn thành, Zilingus đã chết ngoéo rồi... Chết một cách vô cùng đơn giản... Filth và Hugh nhìn nhau, giống như hóa thành hai pho tượng cẩm thạch vậy.
Qua mấy chục giây, Hugh bỗng vọt tới chỗ đứa bé bán báo, mua một tờ báo Tasok sáng nay.
Đây là một trong ba tờ báo có lượng phát hành lớn nhất vương quốc Ruen.
“Ực,...Zilingus đúng là đã chết rồi, bị vệ sĩ của Công tước Negan đánh chết... Nữ Thần ơi, vệ sĩ của Công tước Negan là...” Hugh tự biết ý nuốt lời, không nói ra từ “người phi phàm mạnh mẽ“.
Filth thương hại nhìn bạn tốt một cái:
“Thế mà cậu tin sái cổ lời báo chí miêu tả à...
Được rồi, có lẽ là người khác đã phát hiện mục đích của Zilingus từ sớm; sau đó Kẻ Trừng Phạt, Kẻ Gác Đêm, Trái Tim Máy Móc và những người cấp cao trong bộ phận đặc biệt của quân đội hợp tác với nhau, mai phục một lần thành công....”
Hugh bỗng ngẩn ra, thở phào nói: “Vậy chúng ta không cần lo lắng gì nữa, có thể trở vê cuộc sống bình thường rồi, nhưng vẫn phải hết sức tránh khỏi phạm vi của cục cảnh sát kia.”
Cô nhìn Filth một chút, vừa thấp thỏm, vừa sầu lo hỏi:
“Cậu cho rằng, trong tình huống này, tiểu thư Audrey sẽ thanh toán thù lao cho chúng ta nhiều hay ít đây? Tớ biết, với cô ấy, thì mấy trăm bảng cũng chẳng đáng kể, nhưng chúng ta cũng không hoàn toàn làm xong nhiệm vụ...”
“Không, chí ít thì chúng ta cũng ép Zilingus chủ động xuất hiện, gã nóng lòng hành động, rơi vào mai phục chắc chắn cũng có công lao của chúng ta.” Filth trấn an: “Với sự hào phóng của tiểu thư Audrey, cho dù không thanh toán toàn bộ thù lao, thì ít nhất cũng trả một nửa.”
“Hy vọng là như thế...” Hugh hít một hơi thật sâu, tràn đầy mơ ước nói thầm: Không biết là ai sẽ nhận một vạn bảng tiền thưởng đây...”
“Thật khiến người ta ghen tị, nếu tớ có số tiền kia, tớ đã sớm lên danh sách 7, danh sách 6, kết quả là năm lần bảy lượt lỡ mất cơ hội!” Filth cũng than thở không thôi, cuối cùng nhắc nhở, “Hugh, trong thời gian ngắn chúng ta đừng tìm tiểu thư Audrey, hãy chờ cô ấy chủ động liên hệ với chúng ta. Cái chết của Zilingus cất giấu quá nhiều chi tiết chúng ta không biết, tùy tiện tìm tiểu thư Audrey rất có thể sẽ đẩy chúng ta vào vòng nguy hiểm.”
Hugh đầu tiên là gật đầu, sau đó ngạc nhiên hỏi:
“Sao cậu biết bây giờ tớ muốn tới khu Hoàng Hậu?”
“Đoán xem.” Filth buồn cười trả lời.
...
Bận rộn tới trưa, Klein trở lại công ty bảo an Gai Đen, báo cáo với Dunn Smith:
“Đội trưởng, những người có liên quan đến Lanlus mà tôi chịu trách nhiệm điều tra đều không có vấn đề gì, đều chỉ đơn thuần là người bị hại, không hề dính dáng gì tới sự kiện siêu phàm.”
Dunn chống hai khuỷu tay lên bàn, nói:
“Vậy cậu tạm thời dừng lại đi, chờ những người khác kết thúc phần việc của họ, rồi tra lại một lượt những người có hiềm nghi. Chúng ta không thể điều động tất cả mọi người vào chuyện này được, nhất định phải đề phòng những sự việc đột ngột phát sinh khác.”
“Vâng.” Klein đang muốn đứng lên, đi hưởng thụ bữa trưa của mình, chợt nghe tiếng gõ cửa.
Mời vào“. Dunn nói.
Tay nắm của chuyển động, cửa phòng mở ra, Roxanne thò đầu vào nói:
“Đội trưởng, có người tới ủy thác nhiệm vụ.”
Ủy thác nhiệm vụ... Cách nói này tức là ám chỉ công ty bảo an Gai Đen, chứ không phải tiểu đội Kẻ Gác Đêm... Cho nên, là ai đánh bậy đánh bạ tìm tới chúng ta? Klein thầm hỏi.
Dunn suy nghĩ một chút nói:
“Có thể nghe một chút, nếu quá phiền phức thì hãy từ chối.”
Anh sửa sang lại quần áo trong, áo gi-lê và dây chuyền, đi ra khỏi văn phòng, qua vách ngăn khu vực ghế sô pha ở sảnh tiếp khách, Klein và Roxanne tò mò theo sau.
Trên ghế sô pha là hai quý cô, làn da trắng nõn, khuôn mặt bị che khuất bởi mạng che màu đen của chiếc mũ, dung mạo thoáng ẩn thoáng hiện.
Vừa thấy người này, Klein bỗng cảm thấy có chút quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu đó.
Trong lúc hắn nhớ lại, nghe thấy một cô gái tương đối nhỏ nhắn nói:
“Nhiệm vụ chúng tôi muốn ủy thác là, theo dõi và giám sát phu nhân Sharon, tìm chứng cứ phạm tội của cô ta.”
Phu nhân Sharon... Klein bỗng giật mình, nhớ ra cảm giác quen thuộc vừa rồi từ đâu tới.
Người không lên tiếng kia là phu nhân nghị sĩ Maynard, con gái của thủ lĩnh Tân Đảng.
Bà ấy không chấp nhận kết luận của sở cảnh sát là chồng mình chết do tai nạn, nên tự tìm công ty bảo an điều tra lần nữa à?
Ha, vậy mà lại tìm được thẳng tới chúng ta... Klein lắc đầu cười thầm.