Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 231: Chương 231: Lỗ vốn




Dịch: alreii

Biên: Cún Con Xa Nhà

Klein gặp được Jurgen Cooper trong một phòng làm việc ở cục cảnh sát Lewis, vị luật sư cấp cao này vẫn ăn mặc rất nghiêm túc, như thể chuẩn bị đi tham dự tiệc rượu của giới thượng lưu vậy.

Lễ phục dài màu đen với hai hàng nút, áo sơ mi trắng cổ trụ, một chiếc nơ lớn, giày da sáng bóng. Đám cảnh sát cũng rất khách khí với anh ta.

Jurgen cầm chiếc mũ phớt tơ lụa, đôi mắt xanh lam nhìn về phía Klein, nói: “Đã làm xong thủ tục, cậu đi giao 10 bảng tiền bảo lãnh liền có thể rời đi được rồi.”

“Cảm ơn.” Klein không nhiều lời. Sau đó hắn đi theo vị luật sư Jurgen tướng mạo không tệ, nhưng cho người khác cảm giác quá cứng nhắc đến phòng tài vụ cục cảnh sát ở cạnh bên, móc ra ví da, rút hai tờ tiền mặt 5 bảng.

Bây giờ Klein rất vui mừng vì mình đã mang theo toàn bộ số tiền mặt 95 bảng trên người, bằng không lại phải mượn anh hàng xóm tốt bụng Jurgen.

Tất nhiên, nghiêm trọng nhất là nếu để tiền mặt ở nhà, trải qua các vị cảnh sát điều tra hiện trường, sau cùng còn thừa lại bao nhiêu, Klein thực sự chẳng có lòng tin, nhưng hắn cũng không thể để ở trên màn sương mù xám. Bởi vì nói không chừng hắn còn phải hối lộ để mà thoát thân nữa.

Lúc trước có rất nhiều báo chí tạp chí cứ luôn chửi bới cánh sát, cho rằng bọn họ thiếu đốc thúc, làm việc thô bạo, tham ô, thường vơ vét tài sản, hung ác nham nhiểm. Klein không dám tin hoàn toàn, nhưng lại cũng không dám không tin. Dẫu sao số tiền trên người Meursault có khả năng cao là đã nhảy vào trong túi người của cục cảnh sát này.

Nộp tiền bảo lãnh xong, Klein theo Jurgen rời khỏi cục cánh sát, gió lạnh ẩm ướt thổi ngay vào mặt khiến cho hắn rùng mình.

“Chờ kết án, tiền bảo lãnh sẽ trả lại cho cậu. Tất nhiên, cậu đừng hy vọng bọn họ sẽ tới báo cho cậu biết. Một tuần sau, nếu không có ai tới tìm cậu, cậu có thể đến đây đòi tiền bảo lãnh. Về lý thuyết, cậu còn có thể nhận được bồi thường từ di sản của đối phương, nếu có.” Jurgen đi về phía một chiếc xe ngựa dừng ở bên đường.

Mưa dầm liên miên cả ngày đến đêm mới chịu ngừng, nhưng mặt trăng đỏ vẫn bị mây đen che khuất, trên đường chỉ còn lại tia sáng lẻ loi của đèn khí gas.

“Được.” Klein thiếu chút nữa còn tưởng rằng mất luôn 10 bảng rồi chứ.

Hắn tính toán lại ủy thác lần này của Ian, thù lao được 5 bảng. Nhưng trong nhà có rất nhiều đồ dùng và bộ đồ trà bị hư hỏng, mình cần phải mua mới với tìm người tới sữa chữa. Thêm cả vật liệu bị hao tổn, tiền xe ngựa với khoản chi phí để sửa quần áo, hình như mình bị lỗ vốn rồi.

Nếu không lấy được 10 bảng tiền bảo lãnh này, vậy thì lỗ to rồi! Ừm, đặc tính phi phàm Meursault để lại đáng giá không ít tiền. Klein leo lên xe ngựa, hơi nhíu mày.

Hắn còn luôn tưởng rằng thám tử tư dùng nhà ở của mình để làm văn phòng thì nhiều nhất dù không có ủy thác, vẫn sẽ không lỗ vốn. Kết quả...

Klein nghiêng đầu nhìn về phía luật sư Jurgen đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, nói với vẻ thành khẩn: “Cảm ơn, cảm ơn anh chủ động tới bảo lãnh tôi. Tôi nên trả bao nhiêu thù lao cho anh vì chuyện này?”

Jurgen gật đầu khá nghiêm túc: “Vụ này miễn phí.”

“Tôi nghe cảnh sát trưởng Faxine nói chuyện của cậu, tin tưởng sau này chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác.”

Sau này còn có rất nhiều cơ hội hợp tác. Klein bật cười nói: “Luật sư Jurgen, tôi cảm thấy anh đang nguyền rủa tôi.”

Jurgen trịnh trọng lắc đầu: “Không, không phải là ý mà cậu đang nghĩ. Thám tử tư có một vị luật sư hợp tác cố định là một chuyện rất bình thường.”

Quý ông à, tuy rằng nhìn anh rất trẻ tuổi nhưng anh thật sự chẳng có tí hài hước nào đâu. Klein oán thầm hai câu, mỉm cười nói: “Đúng lúc tôi đang muốn tìm một luật sư, giúp tôi soạn một bản hợp đồng đầu tư.”

“Hợp đồng đầu tư?” Jurgen dùng giọng điệu ngạc nhiên hỏi ngược lại.

“Tôi biết đây không phải là sở thích nghiệp dư của thám tử tư, nhưng tôi vừa hay gặp được một cơ hội đầu tư tốt.” Klein giải thích sơ một câu.

“Luật sư Jurgen, dựa theo tiêu chuẩn thu phí của anh, hợp đồng thế này nên trả bao nhiêu.”

“Thường thì sẽ dựa vào tổng số tiền và độ khó dễ của hợp đồng để quyết định.” Jurgen nghiêm túc trả lời.

“Tổng số tiền là 100 bảng, có điều khoản yêu cầu.” Klein miêu tả tỉ mỉ yêu cầu của mình, bao gồm ưu tiên nhận mua, quyền phủ định vv...

Jurgen nghiêm túc suy nghĩ mấy phút, nói: “2 bảng, buổi sáng thứ hai sẽ đưa cho cậu.”

“Được.” Klein chẳng nói nhiều về chuyện này nữa, ngược lại hỏi về tin tức liên quan đến án kiện tối nay mà Jurgen nghe ngóng được.

Thẳng khi đến phố Minsk, Klein chủ động thanh toán 3 saule tiền thuê xe ngựa. Hắn tạm biệt anh chàng luật sư trẻ tuổi nhưng nghiêm túc kia, rồi mới đi về phía nhà của mình.

Mở cửa đi vào, nhìn cảnh cảnh tượng lộn xộn, trái tim Klein mệt mỏi

Khởi đầu nghề thám tử tư của hắn lại là lỗ vốn cơ đấy.

Vào lúc Klein cởi áo khoác, vùi người thu dọn tàn cục, tiếng chuông cửa bị kéo vang.

Hắn nghi ngờ đi ra mở cửa, nhìn thấy hầu gái Julian mặc váy trắng đen ở cách vách.

“Chào anh Moriarty. Ngài Sammer và phu nhân muốn mời anh qua nói về chuyện trước đó.” Julian thoáng sợ hãi.

Vấn đề bồi thường tới rồi. Klein lộ ra nụ cười: “Được.”

Hắn đành thay một chiếc áo khoác sạch sẽ hoàn hảo, theo hầu gái đến cách vách. Luke Sammer và phu nhân Stalin Sammer của ông ta đang ngồi đợi trên sofa ở phòng khách.

Luke dáng người cường tráng, còn để hai cọng râu mép xinh đẹp đứng dậy vươn tay, cười khẽ nói: “Chào buổi tối, cậu Moriarty. Đến tận bây giờ tôi mới biết cậu là thám tử tư, là một người hàng xóm, vậy thì không hợp cách tí nào đâu.”

“Không, là vấn đề của bản thân tôi. Bởi vì tôi cũng không biết mình có phù hợp với ngành này không nữa, có lẽ lúc nào đó lại đi tìm công việc khác cũng nên.” Klein bắt tay với chủ nhà, “Tôi rất xin lỗi vì chuyện tối này, tôi sẽ bồi thường.”

“Đây là ngoài ý muốn.” Luke an ủi một câu.

Stalin với đôi tròng mắt vàng, dung mạo xinh đẹp tò mò hỏi một câu: “Cậu đã đánh chết một người xâm nhập thật à? A! Tôi nghĩ cậu muốn hồng trà, đúng không?”

Klein gật đầu: “Có lẽ chỉ là một tên trộm.”

Hắn không nói chuyện bắt nguồn do mình nhận một vụ ủy thác, để tránh vợ chồng Sammer có khúc mắc trong lòng.

Nếu cảnh sát đã không nói với bọn họ, mình cũng chẳng cần làm điều thừa thãi. Klein yên lặng bồi thêm một cậu.

Luke Sammer cười nói: “Chắc chắn cậu có năng lực cách đấu xuất sắc, là một hàng xóm, tôi cảm thấy rất an toàn. Có lẽ sau này chúng tôi sẽ có chuyện ủy thác cho cậu.”

Klein nửa thật nửa giả nửa tự giễu cười nói: “Thực ra thiếu chút nữa tôi đã bị giết rồi.”

“Mặc kệ thế nào, người thắng lợi cuối cùng là cậu.” Luke nói.

Sau khi nói thêm vài câu về đề tài này, Stalin bưng tách trà sứ viền vàng lên uống một ngụm: “Tôi rất tò mò, thám tử tư một tuần có bao nhiêu ủy thác, thu nhập được bao nhiêu.”

Klein chẳng giấu diếm, cười ha ha nói: “Phải xem tình hình, cũng giống như đồng ruộng có lúc bội thu cũng có lúc mất mùa. Tuần trước tôi thu được 5 bảng 5 saule. Nhưng với chuyện tối qua, có lẽ còn lỗ vốn nữa.”

Stalin như chẳng thèm nghe nửa câu sau của hắn, tự mình lẩm bẩm nói: “Nếu có thể duy trì thu nhập này, mỗi tuần 5 bảng có thể khiến cậu có được cuộc sống khá tốt ở quận Jowod thành phố Backlund. Không cần phải thuê chung nhà, có thể thuê một hầu gái làm tạp vụ. Cách một tuần nghe nhạc hội hoặc là xem hí kịch ca kịch một lần. Mỗi tuần đánh tennis hoặc bóng quần một lần, tham gia hội Salon một lần, đến nhà hàng nào đó không tệ một lần. Tất nhiên, nếu cậu đang chuẩn bị cho hôn nhân, thì cần phải tiết kiệm. Lương tuần 5 bảng cách thể diện chân chính hơi kém chút xíu.”

“Vậy thể diện chân chính thì cần phải có lương tuần bao nhiêu?” Klein phối hợp hỏi.

“7 bảng, ít nhất là 7 bảng.” Stalin khẽ nâng cằm.

Klein quay qua nhìn Luke, tùy ý như thể đang nói chuyện phiếm: “Tôi nghe phu nhân của ông nói, ông làm việc ở công ty Qaim, không biết ngành kinh doanh chính của các ông là gì?”

“Than gầy và than củi.” Luke mỉm cười đáp.

Chẳng trách ông có thể trở thành thành viên của hiệp hội Chống khói bụi. Klein trầm ngâm nói: “Ở Backlund, tiền lương của cấp quản lý là bao nhiêu? Tôi thấy báo chí và tạp chí rất ít khi nhắc đến chuyện này.”

“Ha hả, điều này còn phải xem là ngành nghề nào công ty nào, cùng với chức vụ gì. Mức lương năm của giám đốc đứng đầu ngành ngân hàng Backlund là 5000 bảng, mà tôi tính thêm cả tiền thưởng, cũng mới được khoảng từ 430 đến 440 bảng.” Luke thuận miệng nói.

Cũng chính là lương tuần 8 bảng, thảo nào... Klein còn chưa kịp mở miệng thì Stalin Sammer đã oán trách một câu: “Thực ra, chúng tôi có thể sống ở vùng ngoại ô. Vậy thì tôi sẽ có một vườn hoa và một bãi cỏ, mà Luke sẽ có được một chuồng ngựa, mua xe ngựa mới toanh và hai con ngựa trẻ tuổi mà ông ấy muốn từ lâu. Nhưng điều này sẽ khiến ông ấy lãng phí rất nhiều thời gian cho việc đi làm, nó quý giá hơn.”

Một chiếc xe ngựa mới cộng thêm ngựa đại khái cần 100 bảng đó. Lương tuần 8 bảng đúng là rất giỏi, đáng tiếc mức lương của mình mới được tăng chẳng bao lâu đã... Klein chỉ có thể mỉm cười đối mặt.

Lại trò chuyện thêm chốc lát, hắn tạm biệt rời đi, thầm cảm thán một câu: Về bản chất thì ngài Sammer và phu nhân là người tốt. Đổi thành chủ nhà nào hơi cay nghiệt thì xảy ra chuyện tối nay, sớm đã trừ phí trả lại tiền, bảo mình cút đi rồi.

Klein về đến nhà thì bắt đầu lao động, chẳng vội vào màn sương mù xám coi thử chuyện mu bàn tay ấm áp trươc đó, cũng chẳng vội xem bói. Bởi vì lo lắng bộ phận đặc thù của quân đội vẫn còn đang âm thầm theo dõi hắn.

Hắn quyết định tối mai sẽ đi quán rượu Ian nói để mua súng, để ứng đối tập kích của một vài người nào đó bí quá hóa liều.

Klein thậm chí còn tính tới đó tìm con đường thuê vệ sĩ, một vệ sĩ người phi phàm, một vệ sĩ người phi phàm mạnh mẽ. Một là có thể tiếp xúc với giới người phi phàm mà không làm bại lộ thân phận của mình, hai là sợ hãi người tập kích tiếp theo mà đại sứ kia tìm tới có năng lực giấu diếm được bộ phận đặc thù của quân đội.

Tuy rằng là một người phi phàm ở danh sách 8, một “Ác linh báo thù” trong âm thầm lại cần tìm vệ sĩ là một chuyện khá nực cười. Nhưng đối với Klein thì an toàn mới là quan trọng nhất.

Nếu giá cả quá đắt, mình cứ thổi còi đồng tìm thầy Azcot. Tất nhiên, khả năng này có lẽ sẽ nguy hiểm hơn vì mình không có đủ hiểu biết về vật phong ấn “008“. Trong lúc thu dọn phòng, Klein âm thầm lẩm bẩm.

...

Sau khi kết thúc nghi thức tịnh hóa, người đàn ông đeo mặt nạ trắng bạc nói với Hugh và Filth: “Mặc kệ là tà linh gì đều đã bị tôi xua đuổi rồi. Ha, nếu nó đạt đến trình độ của Ác linh, khiến tôi không thể xua đuổi được thì vừa nãy nó đã có phản ứng, nhưng mà nó lại không có.”

Trong lúc nói chuyện, anh ta rót giọt nước ngưng tụ trên huy hiệu Mặt Trời vào trong một chiếc bình kim loại nhỏ, đưa cho Hugh, nói: “Vẩy nó trong phòng, loại bỏ tất cả tàn dư.”

“Cảm ơn.” Hugh đau lòng trả tiền, nhưng đã yên tâm hơn rất nhiều.

Cô và Filth vừa đến phòng khách, đã có người hầu đưa một tờ giấy: Tiểu thư Trọng Tài mua phối phương Quan Trị An, bằng lòng nói chuyện một lúc chứ? Tôi có thể cho cô thứ cô cần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.