Dịch: alreii
Biên: Cún Con Xa Nhà
Quận Hoàng Hậu, trong một căn nhà không đáng chú ý.
Hugh và Filth tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống, nhìn kỹ mấy điều mục được viết trên bảng đen. Ngài A mặc áo choàng mũ trùm vẫn an tĩnh như trước đây, một mình ngồi trên sofa ở đằng trước hết, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống đám người.
“Phối phương ma dược danh sách 8 “Quan Trị An”, 450 bảng...” Hugh thầm đọc lại nội dung quen thuộc này, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tình huống mà cô sợ nhất chính là thật vất vả mới góp đủ tiền, kết quả bị người ta mua phối phương mất rồi!
“Mình được chia 400 bảng, cộng thêm 150 bảng tích góp của bản thân, đủ rồi... Nhưng vật liệu chính của nó chắc chắn còn cần một khoản tiền lớn... A, đúng rồi, có lẽ mình có thể đổi qua nhóm khác, xem thử có người phi phàm nào hứng thú với phối phương này hay không...” Hugh đột nhiên mừng rỡ, cảm thấy bản thân đã tìm được một cách kiếm tiền.
Nói thẳng, nếu không phải cần tiền mua vật liệu, phối chế ma được để thẳng cấp, cô chắc chắn sẽ không tiết lộ phối phương ra jmbên ngoài. Một mặt là bởi vì phần lớn đều hy vọng người phi phàm ở danh sách của mình ít đi, để bản thân thật đặc biệt. Mặt khác là bởi vì người cạnh tranh trong cùng một đường tắt mà nhiều, giá cả của vật liệu tương ứng sẽ bị nâng rất cao, phối phương của danh sách sau cũng vậy.
Nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, Hugh lại dần thấy thấp thỏm, bởi vì một phối phương treo rất lâu không bán là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa đường tắt của Trọng Tài thuộc về danh sách thuộc về vương thất thuộc về quân đội, các phương diện đều bị khống chế nghiêm ngặt. Mấy phần thất lạc ở bên ngoài cơ bản đều tới từ số ít các quý tộc phá sản. Phối phương của bọn họ rất khó tạo thành một tường tắt cấp thấp hoàn chỉnh được, thường chỉ có một hai tờ. Cộng thêm các vật liệu chính được khống chế nên khó mà đạt được, người phi phàm mong muốn trở thành danh sách này càng ít ỏi.
Hugh trà trộn trong mấy nhóm thần bí ở Backlund cũng đã được một thời gian dài rồi, nhưng lại không hề phát hiện một Trọng Tài nào khác ngoài cô. Có khả năng là đối phương che dấu rất tốt, khả năng khác hoặc ít hoặc nhiều đã nói rõ vấn đề.
Hazz. Nếu như so sánh với Filth, thì mình đã đủ may mắn rồi. Đã lâu như vậy mà cậu ấy vẫn không gặp được bất cứ phối phương nào tiếp sau Học Đồ... Hugh thấy người hầu của ngài A đi qua, thế là viết một tờ giấy muốn mua phối phương Quan Trị An cho đối phương.
Chẳng bao lâu, cô được dẫn tới phòng sách ở lầu một. Trước khi vào cửa, nhận lấy một chiếc áo choàng mũ trùm từ tay người hầu, tròng lên người.
Người bán ở trong phòng sách cũng ăn mặc giống vậy, hai người đều không nhìn thấy được tướng mạo của nhau.
“Đây là phối phương ma dược của Quan Trị An, tiền của tôi đâu?” Người bán một tay đè lên tờ giấy trên bàn, dùng giọng khàn khàn hỏi.
Hugh móc ra số tiền đã đếm đi đếm lại rất nhiều lần, đẩy qua cho đối phương.
Sau nhiều lần kiểm tra thật giả và tổng số tiền, người bán cuối cùng mới thả bàn tay đang đè lên phối phương ra.
Hugh lập tực tiến lên trước một bước, chụp mạnh lấy tờ giấy.
Ánh mắt của cô trực tiếp liếc về phía phần vật liệu chính, đây là trọng điểm của trọng điểm:
“Một đôi mắt của ma trùng sợ hãi, tay phải của chiến hùng trắng bạc.”
Đây đều là vật liệu phi phàm cô có biết nhưng lại chưa từng thấy ai bán qua... Hugh thở hắt ra một hơi, lộ vẻ chán nản ra khỏi phòng sách, cởi áo choàng.
Trở lại phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Filth. Cô đã hoàn thành xong được tâm nguyện, lúc này mới dần thấy lo lắng về danh xưng không rõ lai lịch và có thể là Tà linh quấn thân kia.
“10, không 20 bảng, không, 30 bảng. Mời người am hiểu trừ tà giúp mình làm nghi thức tịnh hóa.” Hugh quyết định. Đè thấp giọng trao đổi mấy câu với Filth, ngoắc tay vẫy gọi người hầu của ngài A.
Chờ đến khi giai đoạn có thể tự do trao đổi kết thúc, bọn họ nhìn thấy các điều mục trên bảng đen đã có thêm điều kiện mình mới đưa:
“Tà linh hư hư thực thực quấn thân, cầu người am hiểu trừ ta giúp đỡ, 30 bảng.”
Qua một lúc, người hầu của ngài A tới bên cạnh hai người, nhỏ giọng mời hai người tới phòng khách ở lầu một.
Bên trong đã có một người đàn ông đeo mặt nạ trắng bạc chờ đợi. Anh ta nhìn thấy người nhờ giúp đỡ mặc áo choàng rộng rãi không phân biệt được giới tính, khẽ giọng cười nói: “Tôi xin được giới thiệu đơn giản về bản thân trước, để tránh cho hai người nghi ngờ năng lực của tôi.”
“Không, không cần, chúng tôi tin tưởng ngài A.” Hugh được mũ trùm che mặt nói trước khi Filth mở miệng.
Cô cố ý đè thấp giọng, để tránh cho giọng điệu trẻ con sẽ bại lộ thân phận.
Người đàn ông đeo mặt nạ giơ hai tay cười nói: “Đây là thói quen của tôi, tôi là một tín đồ của Mặt Trời. Hai người biết đấy, ở Backlund, ở cả vương quốc này không thường thấy lắm đâu.”
“Cũng chỉ có lúc thế này, tôi mới được sống với thân phận thật.”
Bởi vì mâu thuẫn rất lớn giữa giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng và giáo hội Chúa Tể Bão Táp, giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hắng từ xưa giờ đều không thể đạt được quyền lợi truyền giáo ở vương quốc Ruen.
“Tín đồ của Mặt Trời?” Ánh mắt lười biếng của Filth biến mất, “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tín đồ Mặt Trời còn sống sờ sờ đó! Ờ... Đám quan ngoại giao có địa vị khá cao thì tôi không nhìn thấy được.”
“Vậy tôi có nên cảm thấy vinh hạnh không?” Người đàn ông đeo mặt nạ trắng bạc giang hai cánh tay hướng lên trên, bày ra tư thế ca ngợi Mặt Trời.
Filth không trả lời vấn đề của anh ta, chỉ cười nói: “Về phương diện trừ tà và tịnh hóa, người phi phàm của giáo hội Mặt Trời là chuyên gia, bọn tôi rất yên tâm, có thể bắt đầu rồi.”
Người đàn ông tự xưng là tín đồ của Mặt Trời chẳng dông dài nữa, móc ra một huy chương có ký hiệu Mặt Trời, đặt nó lên chiếc bàn tròn ở chính giữa, tiếp đó dùng nghi thức Song Nguyên Tố đốt hai cây nến.
Sau khi từng bước hoàn thành các nghi thức, anh ta dùng giọng điệu to lớn, cực kỳ thành kính đọc:
“Hỡi Mặt Trời Vĩnh Hằng;
Ngài là ánh sáng bất diệt;
Ngài là hóa thân của trật tự;
Khẩn cầu ngài ban cho tôi ánh sáng tịnh hóa;
Khẩn cầu ngài xua đuổi Tà linh gian ác.”
...
Trong chú văn Hermes quanh quẩn, Hugh và Filth nhìn thấy trên huy chương Mặt Trời bắn ra ánh sáng rực rỡ ấm áp lại thuần khiết.
Nó liên miên bất tận, hóa thành thủy triều xông về phía hai người, cùng lúc bao phủ cả hai người.
Mười mấy giây sau, tất cả khôi phục lại bình thường. Hugh và Filth chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, cực kỳ thoải mái, cực lỳ yên tâm, hệt như được ngâm mình trong suối nước nóng hoặc là tắm mình dưới ánh nắng mặt trời.
...
Quận Jowod, cục cảnh sát Lewis.
Klein đang cùng một đám ma men chen chúc trên chiếc ghế dài rất thấp, cực kỳ không thể diện.
Đột nhiên hắn cảm nhận được như có ấm áp truyền đến từ mu bàn tay, sự lạnh lẽo ban đêm của Backlund được xua tan đi không ít.
Klein cúi đầu nhìn, bốn điểm đen tượng trưng cho không gian thần bí trên màn sương mù xám không xuất hiện.
“Ai tốt bụng vậy nhỉ, biết vừa nãy mình hơi lạnh...” Hắn nửa đùa nửa thật nửa là nghi ngờ lầm bầm một câu.
Từng là một đô đốc, hắn nhìn về phía tên trộm đang bị còng tay trên đường ống phía bên trái, lại nhìn tên ma men như sắp nôn đến nơi lại vẫn luôn ồn ào muốn đánh người phía bên phải, cảm thấy thổn thức vì cảnh tượng trước mắt, không biết lúc nào mới thoát được đây.
“Tiếp theo hẳn còn một lần thử thách nữa, thông qua sẽ thành công... Hy vọng sự chú ý của đám cảnh sát đều nằm ở trên người đại sứ và đảng Zhemage, rồi xem nhẹ vấn đề lai lịch thân phận của một tên thám tử nhỏ bé như mình. Về lý thuyết, hy vọng rất lớn, chỉ cần đám người phu nhân Sammer, luật sư Jurgen không nói chuyện gì khiến đám cảnh sát hứng thú... Ừ, bọn họ cũng chỉ vừa quen biết mình, không thể biết quá nhiều được...”
“Đặc tính phi phàm của Meursault bị mình lấy đi, giấu trên màn sương mù xám, mà trên người gã cũng không còn sót lại chỗ nào kỳ quái, không ai có thể phát hiện gã từng là người phi phàm, cũng sẽ không hoài nghi năng lực của mình... Ừm... 1 tiếng trôi qua rồi...”
Klein tự trấn an mình, nhìn thấy cảnh sát trưởng cằm dưới để râu ngắn nâu nhạt lúc trước đi qua.
“Sherlock Moriarty, cùng tôi đến phòng thẩm vấn.” Vị cảnh sát trưởng này phân phó mà không hề giải thích một lời.
Tới rồi... Klein thầm nói một câu, đứng dậy đi theo.
Qua một góc cua, cảnh sát trưởng dừng trước một cánh cửa sắt, ra hiệu Klein đi vào.
Klein hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, vặn tay nắm mở cửa đi vào.
Bên trong là một căn phòng nhỏ hẹp, vách tường xung quanh như cực kỳ dày, chính giữa bày một chiếc bàn nhỏ, hai bên có hai chiếc ghế dựa.
Dưới ánh sáng của đèn khí ga thanh nhã trên tường, Klein thấy rõ vị quan thẩm vấn ở đối diện, đó là một người đàn ông mặc áo sơ mi đen hiếm thấy.
Anh ta không mặc áo gi lê, mặc một chiếc áo khoác màu đen không chính trang, lông mày thưa thớt, đôi mắt xanh lạnh lùng, đường nét trên khuôn mặt như thể những lưỡi đao, mạnh mẽ đến mức thiếu hụt sự dịu dàng.
Người đàn ông chỉ chiếc ghế đối diện, trầm giọng nói: “Tôi hỏi cậu trả lời.”
Lời của anh ta vừa dứt, Klein đã cảm nhận được lực áp bách khó mà tưởng tượng nổi, chỉ cảm giác trong tinh thần của mình như có từng dòng điện lướt qua, hợp thành một chiếc roi da có gai, không ngừng quất vào linh hồn.
Loại “cảm giác” này vừa đau vừa tê dại, như thể bắt nguồn từ tận sâu trong đại não, khiến hắn khó mà chống đỡ được, chỉ có thể run cầm cập, đầu gối nhũn ra.
Klein suýt nữa thì té ngã, vội giơ tay chống bàn, ngồi xuống, thái dương giật giật liên hồi.
Đây... đây là năng lực phi phàm... người bình thường có lẽ sẽ cho rằng vừa nãy vì bản thân căng thẳng cộng với đối mặt với quan thẩm vấn uy nghiêm nên tạo ra vấn đề về tinh thần. Nhưng Klein lại nhận ra rằng đây là một loại năng lực phi phàm, năng lực phi phàm công kích trực tiếp vào tinh thần của người khác!
Hắn vội nhớ lại tư liệu từng xem trước đây, nhanh chóng xác nhận được đối tượng hoài nghi:
Danh sách 7 của đường tắt Trọng Tài, Người Thẩm Vấn!
Chuyện đã được chuyển cho bộ phận đặc thù của quân đội? Klein cảm thấy yên lòng nghĩ.
Chỉ cần không phải là Kẻ Gác Đêm, tất cả đều dễ nói.
“Cậu nhìn xem mấy tấm ảnh này, tìm ra vị đại sứ đã gặp mặt Meursault.” Người đàn ông lạnh lùng kiên cường mặc nguyên bộ đồ đen bày 7 8 bức ảnh lên trên bàn nhỏ.
Klein chỉ cảm thấy roi điện trong tinh thần như đang giơ lên cao, báo hiệu của đau đớn vô cùng cực khiến hắn không dám cũng không muốn nói dối.
Tất nhiên Klein chẳng cần thiết phải nói dối, chỉ nhìn lướt qua, sau đó đẩy một bức ảnh về phía quan thẩm vấn. Người đó chính là một thân sĩ trung niên ăn mặc hoa lệ khoa trương, nhưng tướng mạo cũng rất đặc biệt.
Quan thẩm vấn liếc nhìn, chẳng bày tỏ điều gì cả, lại hỏi: “Lời khai lúc trước của cậu đều là thật cả chứ?”
Klein giống như lúc bị cưỡng ép đi vào giấc mơ, vẫn duy trì tỉnh táo và lý trí, không hề khuất phục “roi da” trong tinh thần, thành khẩn trả lời: “Toàn bộ đều là thật.”
Thân thể quan thẩm vấn nghiêng về phía trước, hai tay chống bàn hỏi: “Lần cuối cùng cậu nhìn thấy Ian Wright là lúc nào?”
“Hôm qua, sáng sớm hôm qua.” Klein gian nan nói. Trên trán hắn thấm đẫm mấy giọt mồ hôi lạnh, “Tôi theo dõi Meursault, tìm được thi thể của thám tử Zarel. Bởi vì không muốn tiếp xúc với mấy ngài cảnh sát, nên dẫn Ian đến nhận thi thể và bảo cậu ta tự mình báo cảnh sát. Thi thể của Zarel nằm trong một cống ngầm ở ngã quẹo phải cuối phố Than Đen quận Đông.”
Sau mấy giây trầm mặc, quan thẩm vấn mới gật đầu. Klein chợt cảm giác được lực áp bách to lớn và “roi da” trong tinh thần đã cùng nhau biến mất.
“Cậu có thể ra ngoài rồi.” Anh ta phân phó với giọng điệu chẳng chút phập phồng.
Klein đứng lên, mở cửa ra ngoài, chẳng hề che giấu bước chân yếu ớt của mình.
Hắn cảm thấy còn mệt hơn cả đánh một trận với Meursault. Nếu hắn chỉ hơi có chút sai lầm, tâm linh sẽ bị ép vỡ nát triệt để, đối phương hỏi gì, sẽ thành thực trả lời cái đó.
Không, nếu không phải linh thể của mình đặc biệt, thời gian dài trải qua thử thách từ mấy lời thì thầm và những tiếng gào thét, có thể giữ vững tỉnh táo và lý trí trong một vài tình huống đặc thù, thì vừa nãy hơn phân nửa đã sụp đổ rồi... Klein cảm thấy sống lưng lạnh lẽo trở về lại hành lang.
Lúc này vị cảnh sát trưởng đi qua nói: “Cùng tôi đi làm thủ tục, đám người luật sư Jurgen đã bảo lãnh cho cậu.”
Phù... Klein âm thầm thở hắt ra, hoàn toàn thả lỏng.
Hắn biết nguy hiểm cuối cùng đã qua rồi.