“Vương thất. . .” Klein cầm lá thư do Isengard Stanton phái người đưa tới, không tiếng động tự nói một câu.
Anh ngẩng đầu nhìn mưa dầm đang tí tách ở ngoài cửa sổ, đèn đường khí gas tản ra từng vầng sáng an tĩnh.
Trong phòng khách, bàn trà sạch sẽ, mấy xấp báo đặt ở một góc, bốn phía không có chút âm thanh nào.
Klein ngồi ở sô pha, thân thể hơi ngã về phía trước, lặng lẽ hồi lâu.
Qua gần mười phút, anh phun ra trọc khí, lắc lắc đầu, động tác chậm mà nặng đưa tay ném lá thư vào trong thùng rác.
Anh chậm rãi đứng lên, không có vẻ mặt gì đi lên lầu hai.
Mà lá thư đến từ Isengard Stanton ở trong thùng rác đã lặng yên không một tiếng động bốc lửa cháy lên, hóa thành tro tàn đen tuyền.
. . .
Buổi sáng thứ hai, Klein đứng ở trước gương rửa mặt, dùng ngón cái cùng ngón giữa tay phải phân biệt đè lên hai bên huyệt Thái Dương, thoáng dùng sức day day.
Làm xong cái này, anh cúi đầu, hạ người, cầm lên ca nước lạnh như băng hắt lên trên mặt, ở trong một hồi rùng mình rửa xong mặt.
Anh một lần nữa trở nên tinh thần treo khăn mặt, đi xuống lầu một, đơn giản làm trứng tráng một mặt cùng bánh mì nướng phết bơ.
Đương nhiên, một ly hồng trà bỏ thêm lát chanh vừa giải khát, lại dễ tiêu.
Dùng xong bữa sáng, đang nhàn nhã lật xem báo, Klein đột nhiên nghe thấy chuông cửa phát ra thanh âm đinh đinh đang đang.
“Ai? Ủy thác mới? Chẳng lẽ 'Quả Tim Máy' đã thăm dò xong lăng mộ gia tộc Amon? Không, không nhanh như vậy. . .” Klein nói thầm, đặt xuống khăn ăn cùng báo, chậm rãi đi ra cửa lớn.
Thời điểm cầm tay nắm, trong đầu anh tự nhiên đã hiện ra bộ dáng khách đến ngoài cửa:
Đó là quý ngài đã có tuổi ăn mặc tỉ mỉ, áo trong trắng như tuyết ủi thẳng, ghi lê màu lam xám thật dày hoàn mỹ ôm trọn phần bụng, vest đuôi tôm đường cong rõ ràng, không có một chút tỳ vết nào.
Quý ngài này mang giày da sáng loáng, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết đi qua mưa dầm cùng lầy lội.
Ông ta mang đôi bao tay dệt bằng chỉ trắng, hai mái đã có những sợi tóc bạc, trên mặt vết hằn khá sâu, đôi mắt nâu nhạt nghiêm túc đến không chứa ý cười nào.
Không quen biết. . . Klein lẩm bẩm một câu, mở ra cửa nhà.
“Xin hỏi, ngài tìm ai?” Anh lễ phép hỏi.
Quý ngài trung niên nọ tháo mũ xuống, đặt ở ngực, dùng tư thái tiêu chuẩn nhất chào hỏi:
“Tôi là một quản gia, thay thế chủ nhân của tôi đến mời ngài, ngài Sherlock Moriarty.”
“Tôi quen với quý chủ nhân sao? Ông ta tìm tôi là có chuyện gì?” Klein quả thực trong đầu đều là mờ mịt.
Nhưng lúc này, anh đã chú ý tới bên kia đường đang đậu một chiếc xe ngựa, thùng xe rất dày dặn, sườn cửa sổ có vải mành, vừa thấy đã biết không là mặt hàng bình thường.
Trong hạ thấp lộ ra xa hoa. . . Klein ngưng mắt nhìn, bỗng nhiên phát hiện ở vị trí dễ thấy của thùng xe có một cái huy hiệu.
Huy hiệu nọ chủ thể là một cây kiếm dựng thẳng xuống phía dưới, phần chuôi kiếm có một vương miện màu đỏ.
Cái này. . .”Kiếm thẩm phán” . . . “Kiếm thẩm phán” gia tộc Augustus đại biểu vương thất! Klein trong lòng rùng mình, đại khái rõ ràng lai lịch quản gia.
Có lẽ ông ta còn là người phi phàm tương đối mạnh. . . Klein ở trong lòng đưa ra suy đoán.
Quản gia chuyên nghiệp mà nghiêm cẩn cùng không để ý quan sát của anh, lộ ra nụ cười lễ phép nói:
“Ngài cùng chủ nhân của tôi cũng chưa có gặp mặt, nhưng hẳn cũng xưng được với quen biết, ngài luôn luôn cung cấp manh mối về tổ chức lấy bài Tarot làm tượng trưng với người, mà người cũng chi trả cho ngài số tiền cần thiết.”
Quả nhiên, là nhân vật lớn Talim đã nhắc tới kia, mình vẫn luôn sử dụng tin tức giả để lừa lấy kinh phí, thậm chí phí dụng chi trả cho lão Kohler cũng là từ nơi này. . . Cái này không dễ cự tuyệt lời mời của đối phương, hơn nữa Talim đã chết. . . Klein trầm ngâm hai giây rồi nói:
“Quý chủ nhân tìm tôi, là vì Talim đã chết?”
“Đúng vậy, Talim là bạn của người, người cảm thấy bi thương cùng mê hoặc vì ông ấy tử vong, mà người nghe nói, ngài lúc ấy ngay tại hiện trường.” Lão quản gia từ ngữ rõ ràng nói.
Không, tôi không có. . . Klein theo bản năng đã muốn phủ định, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể gật đầu:
“Đúng, tôi thấy Talim chết ở trước mặt tôi.”
“Thật sự là một chuyện làm cho người ta bi thương cùng tiếc nuối.” Lão quản gia giọng điệu chân thành nói, “Ngài nguyện ý nhận nhận lời mời của chủ nhân tôi không?”
Mình còn có lý do cự tuyệt sao? Như vậy có vẻ cực kỳ khả nghi! Nói không chừng bị ngươi xử lý ngay tại chỗ. . . Klein nhìn đối phương nói:
“Tôi sáng nay vừa lúc không có chuyện gì.”
“Tốt, ngài Moriarty, mời.” Lão quản gia thoáng cúi người, đưa ra tay phải mang bao tay màu trắng, chỉ hướng xe ngựa đậu ở bên kia đường.
Ai, vẫn tránh tiếp xúc nhân vật lớn, kết quả là vì Talim tử vong mà không thể không đi đối mặt với vị sau lưng ông ta. . . Cũng không biết sẽ bởi vậy mà đưa tới chú ý hoặc bị điều tra bối cảnh càng nhiều hơn càng sâu hơn hay không. . . Mình phải tính toán trước cho tốt, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị bỏ qua cứ điểm này thân phận này. . . Còn nữa, nhanh chóng lấy đến da người đặc tính u ảnh cùng tóc Naga biển sâu, mau chóng tấn thăng thành “Người không mặt” ! Như vậy năng lực kháng phiêu lưu của mình sẽ tăng lên nhiều lần! Klein thay áo khoác, đội mũ, trong khi đi về phía chiếc xe ngựa có huy chương vương thất kia, đã suy nghĩ xong những chuyện phải làm tiếp sau.
Lúc này, người hầu mà lão quản gia dẫn theo giúp anh mở cửa xe.
Dẫm lên thảm màu nâu nhạt thật dày, nhìn chiếc tủ gỗ có rượu vang đỏ, vang trắng, sâm banh, Ranzi, Blackland cùng một đám ly thủy tinh, Klein nhất thời có chút câu thúc, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
—— Ranzi là chỉ rượu mạnh thuần mạch nha, có rất nhiều chủng loại, ví dụ như thủy thủ thích uống nhất là “Fire Ranzi”, mà hiện tại mấy chai trong ngăn tủ kia rõ ràng là loại xịn nhất, về phần Blackland, là chỉ rượu mạnh dùng các loại ngũ cốc khác nhau lên men mà thành, cùng với Ranzi đều thuộc về đặc sản Ruen.
Nhìn xe ngựa đi qua con đường ướt sũng nước, Klein thuận miệng hỏi một câu:
“Đến khu Queen à?”
“Không, chủ nhân của tôi ở trang viên Red Rose ngoại ô khu Queen chờ ngài.” Lão quản gia không có giấu diếm.
Xem ra là trang viên vương thất. . . Klein ngẫm nghĩ, mỉm cười hỏi lại:
“Ngài hiện tại có thể nói cho tôi biết thân phận của quý chủ nhân được không?”
Lưng của lão quản gia vốn đã thẳng càng thêm thẳng, cằm hơi nâng lên:
“Người là hậu duệ 'Người lập quốc', 'Người bảo hộ', người là con cháu của 'Người cường thế', người là con thứ năm của quốc vương bệ hạ, Bá tước Rustin, vương tử điện hạ Edsack Augustus.”
Thì ra là tam vương tử, vương tử nhỏ thứ hai từ dưới lên, bất quá hình như cũng cỡ hai mươi mốt hai mươi hai tuổi. . . Klein nhớ lại hiểu biết ở câu lạc bộ Craig cùng ngẫu nhiên xuất hiện miêu tả ở trên báo tạp chí.
Xe ngựa đi qua từng con đường, từ khu vực hồ nhân tạo vòng về con đường phía tây bắc, tiêu phí hơn một giờ, rốt cuộc đến một tòa trang viên chiếm diện tích cực lớn.
Cửa trang viên, Klein tiếp nhận hai binh sĩ mặc quân phục áo trắng quần dài đỏ kiểm tra, cũng không che dấu bao súng cùng súng ngắn ở dưới nách.
Anh tin tưởng xung quanh vương tử Edsack khẳng định có người có thể xem ra mình mang theo súng, nếu muốn dựa vào ảo thuật mà lừa gạt, rất dễ phạm phải sai lầm.
Dù sao vương tử biết mình là một thám tử tư, thủ hạ của ông ta khẳng định sẽ không bởi vì mình mang súng phi pháp mang đưa khách đến thẳng cục cảnh sát. . . Klein trơ mắt nhìn binh sĩ cầm đi bao súng cùng súng ngắn, cũng được báo sẽ nhận lại khi đi ra.
Lại trải qua hai tầng kiểm tra, Klein đi theo lão quản gia vòng qua nhà chính, đi vào một khu vực rộng lớn có gò đất có suối nước.
Khuyết điểm duy nhất nơi này là, cỏ cây đã sớm vì rét đậm mà điêu tàn, một mảng hoang vu.
Đát, đát, đát, mấy thớt ngựa từ xa xa chạy vội tới, dừng ở phía trước.
Một người nam trẻ tuổi mặc quần dài trắng, mang bốt cao màu đen, sơ mi mỏng cùng cùng áo cưỡi ngựa màu tối nhanh nhẹn xuống ngựa, đi tới, những người còn lại thì theo sát ở bên cạnh anh ta.
Anh ta lấy xuống mũ bảo hộ, mỉm cười nói với Klein:
“Rốt cuộc đã gặp anh, đại thám tử Moriarty.”
Nhìn thấy anh ta, Klein có cảm giác mắt sáng hẳn lên, không phải vì bộ dạng anh ta anh tuấn cỡ nào, mà là anh ta rất giống Henry Augustus I khắc ở trên đồng 5 bảng.
Edsack Augustus cũng có một khuôn mặt thon thả cùng một đôi mắt hẹp dài, nhưng tuyệt không nghiêm túc, ngược lại thủy chung mang theo ý cười, trẻ tuổi mà tinh thần phấn chấn.
“Tôi trước đó cũng không biết ủy thác của tôi là vương tử điện hạ ngài.” Klein cúi người chào.
Edsack cầm roi ngựa, tung tung ở lòng bàn tay, cười nói:
“Tôi nghe nói anh ở trong hai án 'Sát thủ liên hoàn' cùng 'Dục Vọng Sứ Đồ' phát huy tác dụng quan trọng, Talim đề cử quả thật không tệ, ài, ai có thể nghĩ đến, anh ta mấy ngày trước còn cùng tôi đua ngựa cứ như vậy rời khỏi nhân thế, trước tới quốc gia gió bão cùng tia chớp.”
Từ lập quốc tới nay, gia tộc Augustus vẫn tín ngưỡng “Chúa Tể Của Gió Bão” .
Không đợi Klein lên tiếng, anh ta trầm mặt nói:
“Việc điều tra đối với Talim tử vong cũng không có qua tôi, ngài Moriarty, tôi hy vọng anh giúp tôi tìm ra chân tướng.”
Những người khác của vương thất đã đưa ra kết luận? Hai vị huynh trưởng của cậu? Vừa thấy chính là đấu đá ở tầng này, tôi chịu không nổi mà. . . Còn nữa, vương tử điện hạ, phong cách của ngài quá trực tiếp đi. . . Klein thở dài nói:
“Tuy thật đáng tiếc, nhưng tôi vẫn muốn nói Talim là vì đột nhiên phát bệnh tim mà qua đời.”
“Phải không? 'Kẻ Trừng Phạt' bên kia có truyền đến tin tức, nói vị đại thám tử nào đó tên là Sherlock Moriarty chỉ ra và xác nhận trên người Talim có dấu vết nguyền rủa.” Edsack vương tử cười khẽ một tiếng.
Klein chỉ có thể cười khổ đáp lại:
“Vương tử điện hạ, ngài hẳn biết nguyên tắc của tôi, tôi còn muốn sống thêm năm mươi năm.”
“Talim chẳng lẽ không phải là bạn của anh?” Edsack vương tử hỏi ngược lại.
Klein đang không biết nên trả lời như thế nào, bỗng nhiên có nữ hầu từ nhà chính đi lại đây, bước nhanh tới gần vương tử, đè thấp giọng nói mấy câu.
Edsack nhất thời nghiêm mặt:
“Nói cho cô ta, không thể ra ngoài!”
Sau khi nói xong, anh ta đi thong thả hai bước, vẻ mặt nghiêm túc dịu xuống, trong đôi mắt màu lam thêm vài phần mềm mại cùng bất đắc dĩ:
“Nhưng tôi cho phép cô ta rời phòng, tùy ý đi lại ở trong trang viên.”