Dịch giả: nh0ckd255
Klein gật đầu: “Vâng, nhưng tôi còn chưa rõ nhiệm vụ của tôi là gì nữa.”
“Đó là một nhiệm vụ không nguy hiểm, chí ít tới giờ vẫn chưa thấy dấu hiệu nguy hiểm nào.” Dunn nhấn mạnh vào trọng điểm, sau đó mới nói: “Đây là vụ án mà cục cảnh sát khu Kim Ngô Đồng chuyển tới. Nhà từ thiện trứ danh Tước sĩ Deville bị quấy rối một cách kỳ quái liên tục một tháng, nhưng cho dù là bảo vệ của ông ta hay nhân viên bảo an được mời tới, cả phía cảnh sát đều không tìm ra nghi phạm. Đốc sát Tolle, người phụ trách chuyện này, cực kỳ nghi ngờ là có liên quan tới sức mạnh siêu phàm, vì thế mới giao cho chúng ta.”
Lúc trước mình có gặp Tước sĩ Deville ở thư viện, thấy cảm xúc của ông ta rất kém, tinh thần khá suy yếu, hóa ra là vì bị quấy rối... Klein khẽ cau mày: “Là dạng quấy rối gì vậy?”
Hiện tại còn chưa tạo ra thương tổn thực chất, quả thực không được coi là nguy hiểm.
“Mỗi đêm Tước sĩ Deville đều nghe thấy tiếng khóc lóc và rên rỉ, mặc kệ ông ta ngủ ở đâu, mặc kệ là ông ta có ở Tingen hay không, điều này làm ông ta không mấy khi được ngủ ngon.” Dunn lật giở tư liệu dưới tay: “Ông ta đi gặp bác sĩ tâm lý, cũng hỏi quản gia và người hầu, xác nhận không phải ảo giác, nên mới nghi ngờ là bị quấy rối.”
Dunn khép tài liệu lại, rồi ngẩng đầu nhìn Klein: “Cậu sang phòng nghỉ thay bộ đồ đốc sát tập sự, rồi tới sảnh câu lạc bộ bắn súng gặp đốc sát Tolle, ông ta sẽ nói cho cậu tình huống kỹ càng hơn.”
“Trang phục đốc sát tập sự?” Klein hỏi ngược lại một câu theo bản năng.
Dunn day trán, cười nói: “Một nửa tiền lương của chúng ta do sở cảnh sát trả, nên tư cách đốc sát tập sự không chỉ tồn tại trong hồ sơ. Ngày đầu tiên cậu gặp tôi và Leonard thì chúng tôi đều mặc đồng phục, đó là phúc lợi mà mỗi một đội viên chính thức đều có, ừm, là cái kiểu phúc lợi mà Russel đại đế đã nói.”
Tiếc là không thể mặc lúc bình thường, nếu không lại có thêm một bộ đồ để thay đổi rồi... Klein cầm gậy lên, chào rồi ra khỏi văn phòng của đội trưởng. Hắn đi vào phòng nghỉ ở phía đối diện, thấy bên trong có một bộ đồng phục nền đen kẻ ô trắng gồm cả giầy da, mũ mềm được nạm huy hiệu “Hai thanh kiếm giao nhau, bao quanh vương miện”, vai thì có huy hiệu với phần nền với trắng và đen đan xen, kèm theo một ngôi sao lóng lánh.
“Đây là đốc sát kiến tập à?” Klein liếc mắt một cái phát hiện dưới ngôi sao quân hàm còn có một dãy con số không bắt mắt cho lắm: 06 - 254.
Hiện tại hắn bước đầu hiểu biết phân chia cấp bậc cảnh sát ở vương quốc Ruen, biết được cao nhất là bộ trưởng cảnh sát và tổng thư ký cảnh sát, bên dưới là các giám đốc, phó giám đốc và trợ lý giám đốc sở cảnh sát, tầng giữa là giám sát và đốc sát, dưới cùng là cảnh sát trưởng và nhân viên cảnh sát.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Klein cởi bộ vest trên người, bỏ mũ xuống, thay bộ đồng phục kia. Sau khi mặc xong, hắn đẩy cửa vào văn phòng của nhân viên văn chức, đứng soi mình trước chiếc gương dài mà Roxanne tranh thủ xin được. Chàng trai trong kính với mái tóc đen, đôi mắt nâu tao nhã. Bộ đồng phục này khiến hắn trông anh tuấn hơn ngày thường mấy phần.
“Không tệ.” Klein vui sướng tự khen một câu, sau đó để gậy batoong lại văn phòng rồi qua người đi ra khỏi công ty Bảo an Gai Đen. Trong túi hắn có đủ chứng nhận sĩ quan cảnh sát và chứng nhận sử dụng mọi loại vũ khí.
...
Đại sảnh của câu lạc bộ bắn súng, Klein thấy đốc sát Tolle, bởi vì ông ta là người duy nhất mặc đồng phục cảnh sát ở nơi này. Đương nhiên là giờ có cả mình nữa... Klein lặng lẽ bổ sung thêm một câu.
Quân hàm của đốc sát Tolle có hai ngôi sao bạc, quần áo bị phần bụng làm cho căng phồng lên, mặt có nuôi một chòm râu màu nâu nhạt khá dầy. Ông ta có vóc dáng cao lớn nhưng không uy mãnh, hoặc đã từng uy mãnh.
“Klein? Klein Moretti?” Tolle đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần rồi mỉm cười chào hỏi.
“Xin chào đốc sát Tolle, tôi nghĩ là ông không nhận nhầm người đâu.” Klein trả lời hóm hỉnh, dựa theo trí nhớ mà giơ tay phải lên, năm ngón tay khép lại, cúi người chào.
Tolle cười ha ha, nói: “Có thể thấy được cậu là một thanh niên dễ ở chung, vậy thì tôi an tâm rồi. Bây giờ chúng ta tới nhà của Tước sĩ Deville chứ?”
Tuy ông ta có bậc cảnh sát cao hơn Klein, nhưng lại giọng nói lại mang theo ý dò hỏi.
“Không thành vấn đề.” Klein suy nghĩ rồi nói: “Anh có thể kể rõ tình hình cho tôi trên xe ngựa.”
“Ok.” Tolle vuốt chòm râu dày của mình, dẫn Klein ra khỏi câu lạc bộ bắn súng, lên chiếc xe ngựa đỗ ở phía đối diện. Xe ngựa này có huy hiệu “Hai thanh kiếm giao nhau, bao quanh vương miện”, do lái xe riêng điều khiển.
“Tước sĩ Deville là tín đồ của Nữ Thần, cho nên chúng tôi mới chuyển vụ án cho các cậu.” Tolle vừa ngồi xuống đã vội vàng nói.
“Tôi biết, Tước sĩ là khách quen trên báo chí và trang bìa tạp chí.” Klein cười ôn hòa nói.
Tolle cầm hồ sơ trong chiếc túi bên cạnh, cởi dây quấn, rút tài liệu ra, vừa lật vừa nói:
“Mặc kệ cậu biết rõ hay chưa, tôi vẫn phải giới thiệu qua một lần. Tước sĩ Deville là một phú hào được coi là có có tiếng ở thành phố Tingen này. Sự nghiệp của ông ta bắt đầu từ nhà máy chế biến chì và nhà máy đồ sứ, cho tới giờ đã tới sắt thép, than đá, vận tải thuyền bè, ngân hàng và chứng khoán. Ông ta là nhà từ thiện lớn đã được nhà vua khen ngợi, đã thành lập quỹ từ thiện Deville, công ty tín thác Deville, thư viện Willam... Năm năm trước ông ta được trao tặng tước vị huân tước... Nếu ông ta mà tranh cử chức thị trưởng, tôi nghĩ không ai ở thành phố Tingen này là đối thủ của ông ta. Chẳng qua mục tiêu của ông ta là Backlund, ông ta muốn trở thành nghị sĩ thượng viện của vương quốc. Chúng tôi từng nghi ngờ chuyện ông ta bị quấy rối có liên quan tới chuyện này, nhưng không tìm thấy bất cứ manh mối nào.”
Klein khẽ gật đầu: “Không loại trừ khả năng này, nhưng hiện tại tôi không cách nào xác định được.”
Tolle không dây dưa nhiều về vấn đề này, tiếp tục nói:
“Từ ngày 6 tháng trước, mỗi đêm khi đi ngủ Tước sĩ Deville đều nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn khiến người ta khiếp sợ, dường như có bệnh nhân sắp chết nào đó đang cố gắng giãy dụa. Ông ta cho kiểm tra xung quanh căn phòng, không phát hiện điều gì khác thường. Mà quản gia và đám người hầu cũng chứng thực rằng quả thật có âm thanh tương tự, chỉ là động tĩnh mà bọn họ nghe được thì rất nhỏ.
Ban đầu Tước sĩ Deville cho rằng chuyện sẽ trôi qua nhanh thôi, nên không để ý cho lắm. Nhưng tiếng rên rỉ đau đớn ấy càng lúc càng thường xuyên, thậm chí xuất hiện cả ban ngày, mà lại còn có thêm tiếng khóc khiến lòng người run rẩy nữa. Điều này khiến Tước sĩ Deville mất ngủ liên tục, không thể không rời khỏi Tingen tới biệt thự ở vùng quê. Nhưng không có tác dụng gì. Tiếng rên rỉ và tiếng khóc vẫn cứ quấn lấy ông ta, đồng thời cho dù ông ta đi Backlund thì chuyện cũng không thay đổi, chỉ là không còn nghiêm trọng như trước.
Ông ta thuê nhân viên bảo an điều tra xung quanh, không phát hiện manh mối gì. Chúng tôi điều tra sơ bộ cũng không có thu hoạch gì.
Sự tra tấn hơn một tháng này khiến tinh thần Tước sĩ Deville sắp suy sụp. Ông ấy nhiều lần tới gặp bác sĩ tâm lý, nhưng không cách nào thoát khỏi sự quấy nhiễu ấy. Ông ta nói cho chúng tôi rằng, nếu trong một tuần mà vấn đề không được giải quyết, ông ta sẽ rời khỏi Tingen tới Baclund. Ông ta tin rằng nơi đó có người có thể giúp được ông ta.”
Nghe Tolle nói xong, Klein nhanh chóng phân tích các loại khả năng: Đắc tội người phi phàm nào đó, bị trúng nguyền rủa? Không đúng, nếu là nguyền rủa thì quản gia và người hầu không thể cũng nghe thấy âm thanh được... Một người phi phàm ẩn giấu trong đám người hầu và vệ sĩ với mục đích chưa rõ? Nhưng vấn đề là một tháng nay không ai đưa ra yêu cầu gì cho Tước sĩ Deville... Có lẽ Tước sĩ Deville bất cẩn dính vào những thứ “bẩn” như oan hồn hay ác lính? Không loại trừ nguyên nhân này...
Trong lúc Klein suy nghĩ, xe ngựa đã tới khu Kim Ngô Đồng, dừng trước cửa nhà Tước sĩ Deville.
Nơi này có vườn hoa sum suê với hàng rào sắt, cửa sắt chạm rỗng với hai bức tượng bên cạnh, đài phun nước không ngừng lúc nào, con suối nhỏ được lát đá cẩm thạch, tòa nhà hai tầng có diện tích cực lớn, và con đường đủ cho ba cỗ xe ngựa chạy song song.
“Nhà của Tước sĩ chỉ có hai tầng thôi nhỉ... Trên báo nói Backlund đang thử nghiệm xây dựng nhà trọ cao tới mười tầng...” Klein xuống xe ngựa, thấy một nhân viên cảnh sát có quân hàm ba chữ V chạy nhanh tới đón.
Anh ta liếc Klein một cái, giơ tay chào: “Chào buổi sáng, thưa ngài.”
“Chào buổi sáng.” Klein mỉm cười gật đầu.
Tolle ở bên cạnh cười nói: “Đây là cảnh sát trưởng Gate, có chuyện gì cậu có thể nói với cậu ta.”
“Đây là đốc sát kiến tập Moretti, chuyên gia lịch sử học của sở cảnh sát quận, chuyên gia tâm lý học.” Tolle giới thiệu qua về Klein cho Gate.
... Tôi làm gì được như thế... Klein xấu hổ.
Hàn huyên xong, Gate chỉ vào tòa nhà hai tầng sau đài phun nước, nói: “Tước sĩ Deville đang chờ chúng ta.”
“Ok.” Klein giơ tay sờ khẩu súng lục bên hông, đây là thứ mạnh nhất để hắn đối phó kẻ địch - Vì thay đồ cảnh sát nên hắn có thể quang minh chính đại đeo súng bên hông, tiện cho việc rút ra.
Lúc nói, ba người đi theo con đường rộng rãi vòng qua đài phun nước, tới ngoài cửa chính. Lúc này đã có người hầu mở cửa, kính cẩn chờ đợi.
Klein nhân lúc chưa vào trong làm bộ chỉnh mũ lại mà nắn ấn đường hai cái, mở linh thị ra.
Trong phòng khách rộng và thoáng, ngài Tước sĩ Deville mặt vuông đang bóp trán, tinh thần khá kém. Mái tóc vàng sậm và đôi mắt sâu thẳm của ông ta khô héo và u tối, người như già đi năm tuổi.
“Chào buổi sáng, Tước sĩ.” Klein, Tolle và Gate đồng thời chào.
Tước sĩ Deville đứng dậy, cố nặng ra một nụ cười, đáp lại: “Chào buổi sáng, ba vị sĩ quan cảnh sát, hy vọng các anh có thể giải quyết được vấn đề của tôi.”
Lúc này Klein nheo mắt, mày khẽ nhăn, bởi ngoài việc tinh thần rất kém ra, hắn không phát hiện Tước sĩ Deville có vấn đề gì. Điều này rất cổ quái...
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Tước sĩ, lúc ông nghe thấy tiếng rên rỉ đầu tiên là ở phòng nào?”
“Phòng ngủ của tôi.” Tước sĩ Deville lắc đầu.
“Chúng tôi có thể tới đó xem qua được không?” Klein dò hỏi.
“Không phải các anh đã kiểm tra mấy lần rồi sao?” Vị quản gia trung niên bên cạnh cau mày hỏi ngược lại. Hiển nhiên là ông ta không nhận ra Klein đã đồng hành với người hảo tâm “nhặt được của rơi trả lại cho người mất“.
Klein cười ôn hòa đáp: “Đó là đồng nghiệp của tôi chứ không phải tôi.”
“Thưa tước sĩ, đây là chuyên gia mà sở cảnh sát điều tới.” Tolle nhân cơ hội giới thiệu.
Deville nhìn chằm chằm vị chuyên gia trẻ tuổi này, nói: “Được rồi, Cullen, ông dẫn bọn họ tới phòng ngủ của tôi đi.”
“Tước sĩ, tôi hy vọng ông đi cùng chúng tôi.” Klein nghiêm túc nói.
Deville chần chừ vài giây mới nói: “Nếu điều này giúp cho việc giải quyết vấn đề...”
Ông ta vừa nói vừa cầm gậy, tập tễnh đi tới cầu thang. Quản gia Cullen và mấy tên vệ sĩ thì theo xung quanh, chuẩn bị dìu đỡ bất cứ lúc nào.
Klein nhìn xung quanh một lượt, rồi im lặng và trấn tĩnh đi theo sau.
Một bước, hai bước, ba bước... Bọn họ lên tầng hai, tới phòng ngủ chính.
Còn chưa kịp nhìn rõ nơi này, tóc gáy Klein đã dựng đứng lên. Đây là tới từ linh cảm của hắn!