Dịch: Thiendi9
“Cái gì?” Gấu ngựa Tolle giật nảy mình, nhìn Klein một cái, lại dòm vào phòng khách, rồi nhanh nhẹn vọt vào trong bằng tốc độ ông ta không nên có.
Ông ta lật vải trắng phủ thi thể ra, cẩn thận xem xét mấy lần, rồi thở phào nhẹ nhõm nói:
“Còn tốt hơn tôi tưởng. Đây không phải vấn đề quá lớn.”
Có lẽ mình nên rút súng lục ra, tặng nghị sĩ Maynard dăm phát đạn săn ma, để coi rốt cục vấn đề có nghiêm trọng không... Klein thầm oán trong lòng, chỉ ra cửa nói:
“Tiếp theo tôi không còn việc gì nữa phải không?”
“Đừng!” Tolle bật thốt lên, “Cậu chờ thêm chút nữa đi.”
Klein khó hiểu hỏi lại:
“Vì sao?”
Tolle vô cùng nghiêm túc, vô cùng đứng đắn giải thích: “Chúng ta nhất định phải đề phòng chuyện ngoài ý muốn, chờ hỏi phu nhân Sharon xong, lấy được khẩu cung rồi, tôi sẽ đưa cậu về phố Zoutelande.”
Maynard chết hơn 10 tiếng rồi còn “sống lại” được, thì có chuyện gì không thể xảy ra nữa đây? Cậu đi rồi, tôi phải làm sao giờ? Tolle thầm bồi thêm một câu trong lòng.
“Cũng tốt.” Klein xoa cằm, “Ông tìm giúp tôi một gian phòng yên tĩnh để nghỉ ngơi nhé.”
Vừa thăng cấp một ngày nên trạng thái của hắn vẫn chưa ổn định về mọi mặt, vừa rồi lại thực hiện nghi thức nhiều lần, sử dụng hai tấm bùa, cũng bị sợ hãi không nhỏ, nên nhất định phải minh tưởng ngay giải quyết vấn đề.
Bây giờ, Klein vô cùng cảnh giác với “mất khống chế“.
Tolle kéo tấm vải trắng lên, rõ ràng thả lỏng hơn nhiều, nói:
“Không vấn đề gì.”
Ông ta dẫn Klein tới phòng tắm nắng gần đó, chỉ vào trong nói:
“Thanh tra Moretti, cậu yên tâm nghỉ đi, sẽ không ai tới quấy rầy cậu đâu, tôi đi tìm phu nhân Sharon trước.”
Klein khẽ gật đầu, nhìn ông ta rời đi, sau đó đóng cửa phòng, khép màn cửa lại.
Trong phòng tối mờ, yên tĩnh, hắn khoan thai đi tới chiếc ghế bập bênh, thoải mái nằm xuống, mặc cho thân thể đong đưa nhẹ nhàng.
Tầng tầng lớp lớp quả cầu ánh sáng hư ảo tập trung trong đầu Klein, tiếng ong ong bên tai và cảm giác đau đầu dữ dội giảm dần từng chút rồi biến mất.
Đợi khi trạng thái ổn định, hắn mở hai mắt ra, nhìn quanh phòng, trong bóng tối phác ra hình dáng cái giường, ngăn tủ và các đồ dùng khác. Tinh thần và thể xác nhẹ nhõm, hắn tổng kết thử nghiệm trước đó:
“Tạm thời, mấy trò đùa lố không đạt được “phản hồi” gì...
Có lẽ do mình còn chưa thực sự nắm giữ được sức mạnh của ma dược Tên Hề, còn sót lại ảnh hưởng trái chiều... Đương nhiên, không loại trừ khả năng cách đóng vai này không có tác dụng lớn.
...Cá nhân mình không quá hài lòng khi đóng vai Tên Hề, nhưng đã lựa chọn danh sách đầu đường tắt này rồi, chỉ có thể kiên trì đi tiếp...”
Thật ra, trong cuộc sống hàng ngày, mỗi người không ít thì nhiều đều có lúc trở thành Tên Hề, không nên bài xích quá...
Cần sớm tìm ra yếu tố cốt lõi của Tên Hề là gì...”
Những suy nghĩ miên man trong đầu, Klein bỗng móc ra một đồng xu mệnh giá nửa penny màu đồng thau.
Theo thói quen, hắn muốn xem bói thử xem cái chết của Maynard có bị ảnh hưởng bởi yếu tố siêu phàm hay không?
Đây có lẽ là bệnh nghề nghiệp... Klein lắc đầu bật cười, đôi mắt sẫm lại, lặp đi lặp lại câu nói:
“Cái chết của John Maynard bị yếu tố siêu phàm ảnh hưởng.”
...
Coong!
Hắn nằm trên ghế bập bênh, bắn đồng xu nửa penny lên, nhìn đồng xu màu đồng thau lập lòe xoay vài xòng trong ánh sáng mờ mờ.
Bộp! Đồng xu rơi xuống lòng bàn tay Klein, con số một phần hai ngửa lên.
“Phủ định... Nói cách khác, cái chết của John Maynard không bị ảnh hưởng bởi yếu tố siêu phàm... Xem ra lão già này thật sự chết vì quá vui sướng... Người chết lớn nhất, mình cũng không nên dùng tục ngữ tiếng Trung chế giễu ông ta...” Klein cất đồng xu, trong căn phòng tối mờ, đầu óc không muốn suy nghĩ gì, ngủ thiếp đi.
Cốc, cốc, cốc.
Trong tiếng gõ cửa chậm rãi nhịp nhàng, Klein sửa sang quần áo, đội mũ mềm có huy hiệu cảnh sát lên, đứng dậy từ chiếc ghế nằm, từ tốn đi tới cửa.
Tay phải vừa chạm tới nắm cửa, trong đầu hắn bỗng hiện lên một hình ảnh:
Thanh tra Tolle gấu ngựa đang đứng trước cửa, nới nới cổ áo, trông có vẻ đầy lo lắng và bất lực.
Vặn nắm cửa, Klein từ từ mở cửa phòng.
Hình dáng thanh tra Tolle hiện ra trước mắt hắn. Ông ta nới cổ áo, nói:
“Thật có lỗi, để cậu phải chờ quá lâu.
Chúng tôi đã đi tìm phu nhân Sharon và ghi lại khẩu cung, cậu có thể trở về phố Zoutelande rồi.
Tôi vô cùng xin lỗi, đã chậm trễ thời gian quý báu của cậu.”
Klein không hỏi gì về tâm tình hiện tại của ông ta, hắn cười nói:
“Phu nhân Sharon thừa nhận tối qua ở cùng nghị sĩ Maynard à?”
“Đúng vậy, bà ta nói bị hơi men thôi thúc nên bà ta và nghị sĩ Maynard có chút mất kiểm soát. Sau khi phát hiện ông ta đột tử, bà ta vô cùng sợ hãi, thu dọn qua loa rồi chạy khỏi gian phòng kia, trốn về phòng khách của mình. Tạm thời, chúng tôi chưa có đủ lý do kết tội bà ta, chỉ có thể để bà ta rời đi và hạn chế tự do, trông đợi kết quả giải phẫu tử thi có phát hiện đột phá.” Thanh tra Tolle giải thích cặn kẽ.
Klein nghiêng đầu, nhạy cảm cười nói:
“Ông đang giải thích với ai thế?”
Tolle sửng sốt một chút, rồi gượng cười nói: “Ừ nhỉ, tôi đâu cần giải thích gì với cậu đâu. Tôi bị phu nhân Maynard làm điên đầu, mới vô ý nói nhiều thế.”
“Phu nhân nghị sĩ Maynard trở về rồi à?” Klein giật mình hỏi.
“Đúng vậy, thật đáng tiếc, hôm nay tàu hơi nước quá lạ lùng, thế mà không trễ giờ tới tối nay.” Tolle bông đùa trả lời khẳng định.
Klein không hỏi nhiều nữa, kiểm tra vật dụng mang theo đã đầy đủ chưa, rồi theo sau thanh tra Tolle đi về phía cầu thang, bước xuống tầng trệt.
“Tại sao các ông không bắt ả?”
“Ả là hung thủ giết người! Tôi muốn tố cáo ả, tôi muốn tố cáo các ông không làm tròn trách nhiệm!”
“Tôi muốn mời luật sư tốt nhất kiện tất cả các ông!”
...
Từng tiếng quát tháo inh ỏi truyền vào tai Klein. Hắn vô thức nhìn lại, thấy trong phòng khách có một người phụ nữ trung niên được hai người thanh niên đỡ, vừa căm tức nhìn, vừa luôn miệng trách cứ người đối diện.
“Năm nay Backlund thịnh hành phong cách váy dài cung đình...” Trong đầu Klein thường xuyên đọc tạp chí Thẩm Mỹ Quý Cô nảy ra một suy nghĩ lạc đề. Sau đó hắn trông thấy một người phụ nữ được mấy người đàn ông bảo vệ sau lưng.
Người phụ nữ này mặc váy dài màu đen, làn da trắng nõn nà, mái tóc nâu như thác nước, đôi mắt màu nâu trong sáng đáng thương như con nai rừng, khiến người khác không tự chủ được muốn che chở cho cô ta.
Phu nhân Sharon... Klein bỗng nhớ tới vai nữ chính trong phim con heo vừa xem, cuống quýt nâng tay phải lên, che miệng, ho khan hai tiếng.
Hắn theo thói quen nghề nghiệp, gõ nhẹ răng nanh bên trái hai lần, mở linh thị quan sát mọi người ở đây:
Thân thể phu nhân Maynard có chút vấn đề nhỏ, màu sắc khí tràng có chút mỏng manh... Từ màu sắc tâm trạng của bà ấy, có thể cảm nhận rõ sự phẫn nộ và căm hận... Điều này vô cùng phù hợp với biểu hiện bên ngoài của bà ta...
A, cảm xúc của phu nhân Sharon có màu xanh lam đại diện cho suy nghĩ lý trí và tỉnh táo... Điều này hoàn toàn trái ngược với biểu hiện bối rối, hồi hộp, đáng yêu của bà ta... Quả nhiên, người có thể trở thành người đẹp xã giao không thể nào ngây thơ như thỏ trắng được... Thân thể bà ta vô cùng khỏe mạnh...
Sau khi xem xét kỹ, Klein đang định thu tầm mắt lại, bỗng trông thấy phu nhân Sharon ngẩng phắt đầu, liếc về phía mình một cái, rồi lại cúi đầu xuống, ra vẻ sợ hãi, run rẩy.
Nếu không phải có thể trực tiếp nhìn thấu màu sắc tâm trạng của bà, chỉ sợ tôi cũng bị biểu hiện của bà qua mặt rồi... Hẳn là bà nên cân nhắc theo nghiệp “diễn viên” đi... Oán thầm hai câu, Klein không dừng lại, đi cùng thanh tra Tolle ra khỏi nhà nghị sĩ Maynard, lên xe ngựa cục cảnh sát trở về phố Zoutelande.
Sau khi đổi vị trí cho đội trưởng, hắn tiếp tục trực cửa Chianese, cũng nhân cơ hội viết đơn xin thanh toán.
Một đêm yên bình. Sáng sớm hôm sau, Klein trở về mặt đất, nhận lấy bữa sáng hắn nhờ Roxanne mua giúp.
“Tôi rất thích đĩa bánh này!” Hắn khen một câu.
Tiền mua bữa sáng, hắn đã gửi cho cô nàng rồi.
“Thật sao? Vậy mai tôi sẽ ăn thử!” Roxanne vui mừng đáp.
... Khóe miệng Klein giật giật, tập trung xử lý sữa bò và đĩa bánh.
Đợi đến 8 giờ 25 phút, hắn ngáp một cái, cố nhịn cơn buồn ngủ, đi tới khu vực câu lạc bộ bắn súng.
Lúc trước, hắn đã hẹn bác sĩ tâm thần Daxter Guderian gặp mặt vào giờ này.
...
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Trong sân bắn nhỏ, Klein và Daxter ngắm chuẩn bia bắn của mình, bắn xong một lượt đạn.
Leng keng, leng keng, Daxter rung tay dốc vỏ đạn ra, hào hứng nghiêng đầu nhìn Klein:
“Anh tự tin hơn trước đấy.”
Đương nhiên, tôi đã thăng cấp lên danh sách 8, có năng lực thực chiến rồi... Klein cố ý thay đổi vẻ mặt và động tác tay chân của mình, ra vẻ tự phụ nói:
“Bởi vì tôi chỉ cần hơn một tháng đã nắm giữ hoàn toàn sức mạnh của ma dược.”
Daxter thoáng khịt mũi, nói:
“Mặc dù đây là chuyện đáng kiêu ngạo, nhưng cũng không nên suốt ngày ra rả trong miệng.”
Ha, anh làm “Khán Giả” mà không thể nhìn thấu biểu cảm của tôi... Có vẻ như Tên Hề có chút hạn chế năng lực của Khán Giả... Klein hiểu ra, cười hỏi:
“Gần đây, trạng thái của Hood Eugene thế nào?”
“... Hắn điên thật rồi.” Daxter im lặng một giây, rồi nói: “Tôi đã dùng nhiều biện pháp để thăm dò hắn, chắc chắn hắn điên thật rồi. Tôi đang cân nhắc kê đơn thuốc cho hắn, xem có thể trị khỏi bệnh không.”
Làm danh sách 7 “Bác sĩ tâm lý”, mà lại giả làm người bệnh tâm thần... Dù đôi khi có chữa trị cho người khác, nhưng việc này không phú hợp lắm với yếu tố cốt lõi của tên ma dược... Đây là sai lầm trong cách sử dụng “Phương pháp đóng vai“. Có bị điên cũng không lạ... Klein suy nghĩ một chút, nói:
“Anh có điều tra được hắn tiếp xúc với những ai trước khi bị điên không?”
“Ngoại trừ bác sĩ, y tá, lao công và người bệnh trong bệnh viện tâm thần, không còn ai khác tiếp xúc với hắn nữa.” Daxter khẳng định chắc chắn.
Klein “Ừ” một tiếng:
“Vậy trước đó thì sao? Phải chăng có người tới thăm hắn, hoặc là hắn có thể rời khỏi bệnh viện tâm thần định kỳ một khoảng thời gian?”
Vì tuân thủ hứa hẹn, trước đây Klein cũng chưa từng nghe ngóng tin tức cụ thể của Hood Eugene.
Daxter trầm ngâm, hơn nửa ngày sau mới đáp:
“Ngoài thành viên của Hội Tâm Lý Luyện Kim, chỉ có không tới năm người đến thăm hắn, trong đó có một người tên là El tới ba lần.”
Không đợi Klein gạn hỏi, anh ta đã nói:
“Nhưng tôi đã nghe Hood Eugene nhắc rằng, El là tên giả.
Tên thật của hắn là Lanlus.”