Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 175: Chương 175: Suy đoán




Dịch giả: Thiendi9

Lanlus? Tên tội phạm lừa tiền lừa tình kia? Vậy mà gã lại có liên hệ với Hood Eugene của Hội Tâm Lý Luyện Kim... Klein nghe xong ngơ ngác một chút, chợt nhớ tới thành tích của tên này.

Đây là kẻ tội phạm lừa đảo đã cuỗm trên 1 vạn bảng!

Đây là kẻ nếu cung cấp manh mối về gã được ngay 10 bảng, trợ giúp bắt giữ gã thu về ngay 100 bảng!

Đây là kẻ cặn bã lừa gạt thân thể và tình cảm cô gái vô tội!

Vậy mà gã lại biết Hood Eugene, còn tới bệnh viện tâm thần thăm hắn ba lần. Có phải điều này cho thấy gã đang tiếp xúc tới vòng tròn người phi phàm, hoặc bản thân gã chính là một người phi phàm? Nghĩ tới đây, Klein bỗng nhớ lại một tên ma dược:

Đường tắt “Kẻ Trộm”, danh sách 8 là “Kẻ Lừa Bịp”!

Người phi phàm danh sách này thường lấy việc lừa gạt người khác làm trò tiêu khiển.

Rất có thể! Klein ngẫm nghĩ, gật đầu, khống chế nét mặt và ngôn ngữ cơ thể, ra vẻ vô tình thuận miệng hỏi:

“Vị Lanlus kia tới thăm Hood Eugene lần cuối cùng vào lúc nào?”

“Đầu tháng bảy, cụ thể là ngày nào, tôi phải về bệnh viện tâm thần lật lại đơn đăng ký mới biết được.” Daxter Guderian trầm ngâm mấy giây rồi nói.

Đầy tháng bảy, khi đó âm mưu của Lanlus còn chưa phá sản, hắn còn chưa trốn khỏi Tingen... Klein lại hỏi tiếp:

“Bình thường Hood Eugene có tiết lộ chuyện gì về người đàn ông này không?”

“Không, anh chắc phải biết, một “Bác sĩ tâm lý” danh sách 7 không thể lỡ miệng tiết lộ chuyện gì. Mỗi câu họ nói ra, đều đã suy đi tính lại trong lòng rồi. Trừ khi họ có mục đích khác, nếu không, rất khó moi được bí mật gì từ miệng họ. Tôi cũng chỉ thừa dịp Hood Eugene bị điên mới lấy được công thức “Người Đọc Tâm“. Đúng rồi, các anh đã xác nhận độ chính xác của công thức đó chưa?” Daxter khéo léo che giấu cảm xúc tự hào với danh sách của mình.

Klein cười cười nói:

“Nó là thật, chờ khi anh thăng cấp, cứ yên tâm dựa theo đó mà pha chế ma dược. Nếu Hội Tâm Lý Luyện Kim chưa thể cung cấp vật liệu, chúng tôi có thể giúp một tay. Ừm, gần đây trạng thái của anh thế nào?”

“Cũng không tệ lắm, trừ việc phải lo nghĩ vụ Hood Eugene, thì cả người đều được thả lỏng, đã không còn dấu hiệu nhân cách phân ly nữa. Đối với việc này, thật sự anh đã giúp tôi rất nhiều.” Daxter xúc động nói.

Klein ra vẻ khiêm nhường:

“Đây là chuyện tôi nên làm.

Chúng ta trở lại đề tài vừa rồi đi. Anh đã nói “Bác sĩ tâm lý” sẽ nghiền ngẫm suy đi tính lại mỗi câu trước khi nói ra khỏi miệng, sẽ không dễ dàng tiết lộ bí mật. Vậy tại sao Hood Eugene lại nói cho anh biết El là Lanlus? Phải chăng hắn đang ám chỉ điều gì? Hoặc là đang nhắc nhở anh điều gì?”

Daxter ngây người một lúc, hơn nửa ngày sau mới nhíu mày nói:

“Chuyện này quả thật vô cùng kỳ lạ, vậy mà tôi không hề chú ý... Nhưng trừ chuyện đó ra, Hood Eugene cũng không hề nói thêm điều gì khác... Chẳng lẽ mục đích của hắn là, nếu hắn xảy ra chuyện gì, tôi có thể báo cáo lại với những vị cấp cao trong hội về tên Lanlus này sao?

Tình huống bây giờ cũng có vấn đề. Khi tôi báo cáo chuyện Hood Eugene phát điên lên trên, đúng là đã có một người liên lạc tới đây. Sau khi tôi giải thích xong mỗi chi tiết nhỏ, bao gồm cái tên Lanlus, cấp trên vẫn chưa đáp lại gì, tựa như ném tảng đá xuống biển vậy. Điều này có phải họ đã đoán được chuyện gì hay không?”

“Suy đoán rất hợp lý.” Klein lấy đạn săn ma ra, nhét từng viên vào ổ quay, thử ngắm bia.

“Dựa theo suy đoán này, có lẽ Hood Eugene đã sớm dự đoán được chuyện hắn sẽ hoàn toàn phát điên, hoặc là sẽ chết... Mà chuyện này có liên quan với Lanlus à? Nhưng nếu hắn đã sớm dự đoán được, tại sao không xin sự trợ giúp của cấp trên nhỉ?” Ánh mắt Daxter thẫn thờ nhìn về phía trước, khổ sở nói: “Đáng tiếc là, bây giờ hắn điên rồi, chẳng còn cách nào giao tiếp được nữa.”

“Có lẽ cám dỗ nào đó đủ lớn để hắn lựa chọn mạo hiểm.” Klein suy đoán.

“Cùng lúc đó, hắn cũng tiếc đứt ruột Hood Eugene thực sự trở thành người tâm thần. Điều này khiến rất nhiều manh mối bị đứt đoạn.

Haiz, thà rằng hắn chết đi, còn tốt hơn bị điên. Nếu hắn chết, mình còn có thể thông linh bắt hắn mở miệng, giờ hắn bị điên thì biết phải làm gì? A, đúng rồi. Quý cô Daly từng thử nghiệm giúp mình nhớ lại ký ức bị mất bằng thông linh, lý luận lại còn tới từ Hội Tâm Lý Luyện Kim... Điều này cho thấy có thể dùng nghi thức thông linh cho cả người sống, tạo ra tình huống linh hồn giao tiếp trực tiếp với linh hồn... Không biết khi ở trong trạng thái này, Hood Eugene có còn điên cuồng như cũ không?...

Đáng tiếc là, trong lĩnh vực này, mình chưa đủ chuyên nghiệp, đoán chừng không tài nào làm được đâu... Chà, trước hết mình nên triệu hồi người đưa tin, viết thư thăm hỏi quý cô Daly, để xem cô ấy có thể cung cấp kỹ xảo gì không. Nếu cô ấy cho rằng, chỉ có cô ấy mới hoàn thành được, thì nói chuyện này ngay cho đội trưởng, để anh ấy đánh điện báo tới giáo khu Backlund, xin sự trợ giúp...

Tuyệt đối không phải vì muốn học lỏm kỹ xảo và thử nghiệm triệu hồi người đưa tin, nên mình mới đi đường vòng đâu...

Từng suy nghĩ lóe lên trong đầu Klein, dần dần có ý tưởng giải quyết vấn đề.

Daxter tương đối đồng ý với suy đoán của hắn:

“Lòng tham luôn khiến người ta mù quáng, dù biết rõ phía trước là vực thẳm cũng muốn thử tới gần bờ vực, dòm xuống một cái.”

Cái này gọi là điên cuồng thăm dò ranh giới cái chết... Klein oán thầm, suy nghĩ một chút rồi nói:

“Sau khi về bệnh viện tâm thần, anh hãy ra sức điều trị cho Hood Eugene, cố gắng cho hắn tỉnh táo một thời gian để điều tra thêm.

Thêm nữa, không cần che giấu sự lo âu và nghĩ ngợi của anh. Hãy liên lạc nhiều hơn với Hội Tâm Lý Luyện Kim, thúc giục họ giải quyết vấn đề của Hood Eugene. Đây là phản ứng hợp lý nhất, bình thường nhất.”

Daxter trịnh trọng gật đầu:

“Tôi sẽ cố gắng.”

Klein không nói thêm nữa, cân nhắc, lại hỏi một câu:

“Gần đây, thân thể Hood Eugene có xuất hiện điều gì bất thường không? Ví dụ, một vài bộ phận mọc vảy dày đặc chẳng hạn?”

Nửa điên nửa tỉnh, điên thật và mất khống chế là những mức độ khác nhau khi người phi phàm thật sự xảy ra vấn đề. Trường hợp nhẹ nửa điên nửa tỉnh thì nhận thức thay đổi, giống như biến thành một người khác, nhưng vẫn có thể suy nghĩ lý trí, làm việc bình thường. Trường hợp tương đối nghiêm trọng, người mất lý trí, hỗn loạn điên cuồng, khó giao tiếp, bị gọi là điên thật. Trường hợp không thể cứu vãn thì cả thân thể và tâm hồn đều biến thành quái vật, hoàn toàn mất khống chế.

Trong vài thời điểm, nếu không kịp thời giải quyết vấn đề, có khi từ bị điên sẽ trở thành mất khống chế.

Trước đây, vì không muốn lộ ra gián điệp cài cắm trong nội bộ Hội Tâm Lý Luyện Kim, nên Dunn không chỉ đạo Kẻ Gác Đêm lập tức khống chế Hood Eugene, mà chuyển thành giám sát điều tra để đề phòng chuyện ngoài ý muốn. Nhưng nếu hắn xuất hiện dấu hiệu mất khống chế, nhất định phải quả quyết xử lý.

Daxter lắc đầu cười gượng:

“Không có. Điều này anh có thể yên tâm. Tôi cũng sợ Hood Eugene mất khống chế, nên sẽ không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào đâu. Dù sao, một tuần tôi ở bệnh viện tâm thần tới sáu ngày liền.”

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, hai người rời khỏi sân tập bắn cách nhau mười mấy phút.

Klein cố chống lại cơn buồn ngủ dữ dội, lên xe ngựa công cộng, đi thẳng về phố Hoa Thủy Tiên.

Hắn mở cổng ra, trông thấy em gái ngồi trên ghế salon trong phòng khách, cũng không nghịch máy móc và linh kiện. Cô nàng ngồi thẫn thờ như người mất hồn, trố mắt nhìn phía trước.

Klein gõ nhẹ răng nanh, mở linh thị, nghi ngờ hỏi:

“Melissa, xảy ra chuyện gì sao?”

Từ màu sắc khí tràng, thân thể em ấy rất khỏe mạnh mà nhỉ... Không giống lúc bị suy dinh dưỡng trước đây nữa...

Melissa thu hồi tầm mắt, cắn môi dưới, nhìn nhà bếp đang vang lên những tiếng lạch cạch, rồi ngơ ngác nói:

“Bella liên tục giới thiệu một cách làm đồ ăn sáng đặc sắc ở nhà cô ấy, nói là vô cùng ngon miệng. Em đã đồng ý cho cô ấy thử làm vào sáng nay.”

“Cách làm thế nào?” Klein mơ hồ có dự cảm không lành.

“Nấu lẫn đồ ăn tối qua còn dư, sau đó thêm nước, thêm bánh mì...” Melissa thều thào mất hồn trả lời.

Đây, đây là công thức hắc ám nào vậy... Klein lấy tay đỡ trán:

“Cho nên?”

“Không nên lãng phí đồ ăn...” Melissa cắn môi, nghiêm túc gật đầu.

Em à, anh cảm thấy em đang nghi ngờ cuộc đời phải không... Klein hắng giọng, cố nhịn cười, hỏi:

“Benson đâu em?”

“Anh ấy trong phòng tắm.” Melissa cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái ngơ ngác, đôi mắt sáng trở lại.

Đúng lúc này, trong phòng tắm lầu một vang lên tiếng xả nước, Benson cầm tờ báo, mở cửa ra:

“Klein thân mến, muốn một phần ăn sáng hả?”

“Không, em đã ăn rồi.” Klein kiên quyết lắc đầu, cũng cảm thấy vô cùng may mắn khi hẹn gặp Daxter vào sáng nay, bằng không hắn sẽ không nhờ Roxanne mua bữa sáng từ trước.

“Thật quá đáng tiếc, nếu không em sẽ phải thay đổi cách nhìn về tài nấu nướng của anh đấy. Anh rất tự tin.” Benson tự châm biếm.

Lúc này, Melissa mới chú ý tới một việc. Cô nhìn Klein nói:

“Hôm nay anh về trễ quá.”

Em gái à, hãy ngây thơ một chút, hoạt bát một chút, đừng quan tâm quá như thế... Trạng thái vừa rồi của em rất tốt đấy! Klein lập tức cười nói:

“Có một tin tức tốt.”

“Anh đã vượt qua bài kiểm tra của sở cảnh sát, có thể nhận được mức lương mới rồi sao?” Melissa dường như chẳng hề nghĩ ngợi gì, bật hỏi.

Benson cũng gật đầu cười phụ họa.

“...” Klein cầm mũ, đứng ở cửa phòng khách, buồn cười nói: “Thế này thì sao anh còn gây bất ngờ cho mọi người được nữa.”

Tiếp đó, hắn vội ho một tiếng, nói thêm:

“Đúng thế,, tiền lương tuần của anh tăng gấp đôi.”

Hắn giấu bốn bảng tiền lương mỗi tuần, dự định tích cóp một khoản cho tương lai. Dù sao cũng không thể chỉ ỷ vào số tiền trong tài khoản ẩn danh được. Với lại, tăng gấp đôi cũng đủ khiến anh trai và em gái hắn kinh ngạc lắm rồi.

“6 bảng?” Melissa thốt lên, vừa kinh ngạc vừa chấn động.

“Anh cần đổi việc khác thật rồi.” Benson sờ chân tóc một cái, nói.

Sau khi hay tin từ Klein, trong thời gian này anh rất chịu khó chịu khổ tự học.

Không đợi Klein nói chuyện, Melissa vui mừng nói:

“Cứ như thế thì, trừ các khoản chi tiêu hàng ngày, chỉ cần khoảng ba năm, hai anh sẽ tiết kiệm đủ tiền để kết hôn theo tiêu chuẩn thấp nhất. À, tiêu chuẩn là Elizabeth nói cho em biết.”

“...” Klein không nhịn được, cười phá lên, “Đây là chuyện rất lâu về sau. Còn bây giờ, hẳn là chúng ta nên chúc mừng một chút mới phải. Anh tuyên bố, từ hôm nay trở đi, món chính của chúng ta sẽ là bánh mì trắng. Chờ anh làm xong việc trong thời gian này, chúng ta sẽ tới nhà hàng thưởng thức món ăn đặc sắc nhé.”

Melissa nhìn hắn một chút, rồi làm như không nghe thấy gì. Cô hỏi:

“Em và anh Benson muốn tới giáo đường Thánh Selina để tham dự lễ Misa. Anh muốn đi cùng không?”

Anh ngày nào cũng ca ngợi Nữ thần rồi... Klein cười ha hả, nói:

“Anh nhất định phải ngủ bù đã.”

Giấc ngủ này, hắn ngủ thẳng tới 12h30. Sau khi dùng cơm trưa với Benson và Melissa, hắn tiếp tục nhiệm vụ tìm kiếm ngôi nhà có ống khói đỏ.

Đợi khi trời tối, yên tĩnh, hắn dùng linh tính phong tỏa phòng ngủ, chuẩn bị thử nghiệm nghi thức triệu hồi người đưa tin mà “Bậc Thầy Tử Linh” Daly đã dạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.