Dịch giả: nh0ckd255
“Khẩn cầu?”
Klein hào hứng, dựa theo biện pháp nhìn trộm “Người Treo Ngược” lần trước khiến linh tính của mình lan tới rồi chạm vào ngôi sao đỏ sậm kia.
Một hình ảnh méo mó và mơ hồ hiện ra trước mắt hắn, chỉ có thể thấy một thiếu niên với mái tóc màu nâu nhạt đang quỳ hai chân dưới đất, quay mặt về phía một quả cầu thủy tinh trong suốt.
Thiếu niên này mặc quần áo màu đen bó sát người, hoàn toàn khác hẳn với phong cách đang thịnh hành ở vương quốc Ruen, cũng có khác biệt rất lớn với trang phục truyền thống của các quốc gia như đế quốc Fusark, nước cộng hòa Entis.
Cảnh vật xung quanh cậu ta tối mờ, có một chiếc bàn cũ, thi thoảng lại được ánh sáng lóe lên chiếu sáng, nhưng Klein không nghe thấy tiếng sấm đì đùng hay tiếng mưa rơi.
Trong hình ảnh đó, thiếu niên kia chống hai tay trước trán, người khom về phía trước, đang không ngừng cầu khẩn điều gì đó, chất giọng trầm vang vọng bên tai Klein.
Klein chăm chú lắng nghe, lại phát hiện một chuyện khiến hắn xấu hổ: Hắn không hiểu đối phương đang nói gì, đó là một ngôn ngữ mà hắn chưa tiếp xúc bao giờ!
Là chúa tể thần bí của màn sương xám, ta lại không biết “ngoại ngữ“... Klein cười tự giễu, không cam lòng mà tiếp tục cố gắng nghe, còn chăm chỉ hơn cả thi nghe Tiếng Anh lúc trước.
Khi nghe như vậy, hắn dần nhận ra một vấn đề: Tuy ngôn ngữ của cậu ta không thuộc bất cứ ngôn ngữ nào mà hắn được học, nhưng rất gần với tiếng Fusark cổ, có dấu vết tương đồng!
“Cha... Mẹ... Hai từ này hẳn là có ý này nhỉ? Rất giống tiếng Fusark cổ, nhưng vẫn có điểm khác...” Klein nhíu mày, trầm tư suy nghĩ: “Tiếng Fusark cổ là ngôn ngữ thông dụng của con người ở kỷ thứ tư, nguồn cội của tất cả ngôn ngữ hiện tại, hơn nữa bản thân nó cũng biến đổi dần dần... HIện giờ mình hoàn toàn không có cách nào xác định...”
Hắn nghe và nghe, dựa theo cấu tạo ngữ pháp loại bỏ các ngôn ngữ đương đại như tiếng Ruen, tiếng Fusark và tiếng Entis.
“Là một biến thể của tiếng Fusark cổ qua dòng lịch sử lâu dài? Giống chữ viết trong cuốn bút ký của gia tộc Antigenous?” Klein gõ ngón tay lên cạnh chiếc bàn đồng thau, khẽ gật đầu: “Còn một khả năng nữa, đó là tiếng Fusark cổ không phải tự nhiên sinh ra, mà biến đổi ra từ tiếng người khổng lồ... Đế quốc Fusark ở phương bắc vẫn tự xưng dân của họ có huyết thống của người khổng lồ... Có lẽ đây là tiếng người khổng lồ từ niên đại cổ xưa...”
Đến bước này, vì không có đủ tri thức nên Klein đành phải dừng lại, thu hồi linh tính, không nhìn cũng không nghe nữa. Hắn không định kéo thiếu niên đang khẩn cầu kia lên trên màn sương xám này ngay lập tức, mà hắn định phải biết đối phương nói gì trước đã. Đương nhiên trước đó hắn sẽ quan sát thường xuyên, coi như là “kiểm tra khảo sát” cơ bản.
Phù... Klein thở hắt ra, dựa ra sau trong thần điện sương mù rộng lớn này. Hắn lấy linh tính bao trùm bản thân, mô phỏng cảm giác rơi xuống.
...
Sau khi “ôn tập” xong nhật ký Russel, Klein thay bộ vest, ra ngoài đi tới câu lạc bộ bói toán. Mặc dù lương đã tăng gấp đôi, hắn vẫn đi xe ngựa công cộng, chỉ là chăm sóc quán bánh mì của bà Wendy một phen, mua một cốc trà đá ngọt với 1,5 penny để xua tan cái nóng mùa hè.
Đến quảng trường Holls, Klein ném cốc giấy vào thùng rác, rồi bước lên tầng hai. Vừa tới trước cửa, hắn đã nắn ấn đường mở linh thị ra trước.
Bước vào sảnh tiếp khách một cái, Klein lập tức cảm nhận sự bi thương đang ngập tràn nơi này. Cô gái Angelica xinh đẹp đang ngồi yên ở nơi đó, ánh mắt mờ mịt, hốc mắt đỏ bừng.
“Nỗi buồn rồi cũng sẽ qua.” Klein đi tới trước mặt Angelica, dịu dàng nói.
Angelica ngẩng phắt đầu lên, khẽ thì thào với vẻ mờ mịt: “Anh Moretti...”
Rồi cô nhanh chóng tỉnh táo lại, kinh ngạc hỏi: “Anh, anh biết chuyện về Fansent rồi à? À đúng rồi, tôi quên rằng anh là một người xem bói xuất sắc.”
Klein thở dài phối hợp: “Tôi chỉ có thể bói ra được tình huống mơ hồ... Rốt cuộc ông Fansent đã gặp phải chuyện gì?”
“Ông chủ bảo chúng tôi rằng ông Fansent tái phát bệnh tim trong lúc ngủ, đã bình yên rời khỏi trần gian rồi.” Nói xong, Angelica lại nức nở: “Ông ấy là một người nhân ái, khách khí mà, còn là người thầy tinh thần của rất nhiều hội viên. Ông ấy, ông ấy còn trẻ như vậy...”
“Xin lỗi vì đã khiến cô thêm buồn.” Klein không an ủi nhiều, chậm rãi đi tới phòng hội nghị.
Angelica lấy khăn tay ra lau mắt và mũi, sau đó nhìn bóng lưng Klein, nói với theo: “Anh Moretti, anh muốn uống gì?”
“Hồng trà.” Klein ưa thích hồng trà hơn cà phê, tuy mùi vị cũng không ngon cho lắm.
Tính ra thì hắn thích bia gừng, trà đá ngọt hơn nhiều, chẳng qua là một quý ông, không thể như một đứa trẻ ở các trường hợp chính thức trang trọng được...
Bởi hôm nay là thứ Hai cho nên chỉ có năm, sáu hội viên ở trong phòng hội nghị. Trong linh thị của Klein, màu sắc cảm xúc của bọn họ có sự khác nhau, có bi thương thấy rõ, lại có cái chỉ nhàn nhạt, có người gần như không bị ảnh hưởng gì.
“Rất bình thường... Đều là phản ứng bình thường.” Klein khẽ gật đầu, cầm gậy rồi kiếm một chỗ ngồi xuống.
Hắn đang định tiện tay đóng linh thị, bỗng thấy Angelica bước vào và đi tới phía mình.
“Anh Moretti, có khách tìm anh, ừm, là vị lần trước.” Cô gái xinh đẹp khẽ nói.
“Cô còn nhớ rõ anh ta?” Klein mỉm cười hỏi lại.
Hừm, không biết anh ta có mua loại thuốc thần kỳ theo lời nhắc nhở của mình không... Không biết anh ta còn cần phẫu thuật không...
Angelica mấp máy môi: “Chỉ có một mình anh ta chịu chờ ở câu lạc bộ cả một buổi chiều để gặp người xem bói.”
Klein cầm gậy đứng lên, không nói gì mà cứ thế đi ra ngoài.
Tới sảnh tiếp đãi, hắn thấy người đàn ông đã tới xem bói lần trước, cũng thấy khí tràng phần gan của anh ta đã trở lại màu bình thường, toàn thân cũng vậy.
“Chúc mừng anh, cảm giác khỏe mạnh tuyệt vời vậy đó.” Klein mỉm cười chìa tay ra.
Bogda sửng sốt, rồi mới hiểu ra, sau đó giơ hai tay nắm chặt lấy tay phải Klein: “Anh Moretti, quả nhiên anh có thể “nhìn” ra tình trạng của tôi! Vâng, tôi khỏi rồi! Bác sĩ hỏi han rồi khám lại nhiều lần, bọn họ vẫn không thể tin rằng tôi cứ khỏi như vậy!”
Nghe Bogda mừng rỡ kể lại, Klein tỉnh táo xác nhận một chuyện: Vị thầy thuốc của hiệu thuốc thảo dược dân tộc Lawson kia chắc chắn là người phi phàm!
Hắn đã tận mắt thấy rõ phần gan của người đàn ông trước mắt này nghiêm trọng tới mức nào, mà lại có thể được chữa trị khỏi hẳn chỉ trong vài ngày, đây đã hoàn toàn ra khỏi phạm trù của thảo dược và y thuật, chỉ có phi phàm mới giải thích được! Lại thêm chuyện của Glacis, như vậy đáp án chỉ có một.
“Tôi muốn sám hối với Thần, tôi lại nghi ngờ anh, nghi ngờ vị thầy thuốc thần kỳ kia.” Bogda nắm chặt tay Klein không chịu buông, vẫn nói liên tục để thể hiện sự hổ thẹn và kích động của mình: “... 10 bảng kia thật đáng giá, nó mua lại được tính mạng cho tôi!”
Cái gì? 10 bảng? Anh chi hẳn 10 bảng cho loại thuốc kia? Mà phí xem bói của tôi anh lại chỉ đưa có 8 penny? Mới có 8 penny... 8 penny... penny... Klein nghe mà suýt nữa nghệt ra.
Lúc này Bogda buông hai tay ra, tươi cười lùi ra sau một bước, cung kính cúi người: “Hôm nay tôi tới để bày tỏ sự cảm kích. Cảm ơn anh, thầy Moretti, anh đã soi sáng con đường cho tôi, cứu tính mạng tôi.
“Đây là kết quả anh trả tiền xem bói để có được, không phải cảm ơn bất cứ ai.” Klein khẽ ngẩng đầu, u buồn nhìn nơi tường và trần tiếp giáp nhau, đáp lại với phong cách rất thần côn.
“Anh đúng là một vị thầy bói chân chính.” Bogda ca ngợi: “Lát nữa tôi còn phải tới phố Vlad cảm ơn vị thầy thuốc kia, cũng mua loại thuốc mà ông ta đề cử.”
“Không phải anh đã khỏi rồi sao?” Klein che giấu sự kinh ngạc của mình rất tốt.
Bogda nhìn xung quanh, thấy cô gái tiếp đón không chú ý tới bên này, bèn khẽ cười nói: “Đó là thảo dược có bỏ thêm bột xác ướp, có thể hầm ra một loại thuốc khiến cả đàn ông và phụ nữ hài lòng... Lúc trước tôi không tin ông ta, giờ thì không hề nghi ngờ gì rồi.”
Còn có loại thuốc như này? Klein lập tức cảm thấy tên thầy thuốc kia là kẻ lừa đảo, rồi nghi ngờ rằng có phải mình đã đẩy anh chàng đối diện vào giường sưởi không. Hắn quan sát Bogda từ trên xuống dưới vài lần, xác nhận màu sắc khí tràng của đối phương không có vấn đề gì.
“Bột xác ướp?” Klein bắt được từ này, bèn hỏi lại.
“Đúng vậy, là bột xác ướp. Tôi hỏi bạn tôi rồi, anh ấy bảo đám quý tộc Backlund luôn điên cuồng theo đuổi thứ này. Loại bột được mài ra từ xác ướp có thể khiến cánh mày râu thể hiện vô cùng hoàn hảo trên giường. Tuy nó có vẻ ghê tởm và bẩn thỉu, nhưng đây mới là thứ nguyên vật liệu của quý tộc...” Bogda giải thích cặn kẽ, ánh mắt đầy vẻ muốn có.
Xác ướp? Chế thi thể thành xác ướp? Mài nó thành bột? Klein nghe mà há hốc mồm, suýt thì nôn ọe ra ngay trước mặt Bogda.
Những quý tộc kia biết chơi thật... Hắn đang định khuyên anh ta, Glacis lúc trước bị bệnh phổi vừa mới bước vào, nghe những câu sau của Bogda.
“Đúng vậy, rất hữu hiệu, tôi đề nghị anh tới “Hiệu thuốc thảo dược dân tộc Lawson” ở phố Vlad, phương thuốc bí truyền của ông Lawson hữu hiệu lắm!” Glacis tháo chiếc kính một mắt xuống, cảm thấy hứng thú đi tới bên này, cũng hạ nhỏ giọng đề cử: “Tôi thử rồi, cảm thấy rất là, rất là hoàn mỹ.”
“Anh cũng biết à? Tôi đang định tới hiệu thuốc Lawson đây.” Bogda hoàn toàn yên tâm.
Sau vài câu tán gẫu, anh ta vội vàng rời khỏi câu lạc bộ bói toán. Mà Klein thì vẫn còn ngơ ngẩn.
Đến năm giờ 20 phút chiều, hắn đội chiếc mũ phớt, lấy chiếc gậy batoong màu đen mạ bạc, đón xe tới thẳng phố Vlad. Hắn định âm thầm quan sát vị thầy thuốc có tên là Lawson Duckweed kia trước, sau đó quyết định xem có báo đội trưởng không.
...
Số 18 phố Vlad.
Klein đứng trước cửa hiệu thuốc thảo dược, thấy cửa đã khóa, và còn dán thông báo chuyển nhượng.
“Cảnh giác đấy...” Hắn lặng lẽ nói một câu. Như vậy hắn không phải khó xử, không phải quan sát nữa.