Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 96: Chương 96:  Suy đoán của Daly




Dịch giả: nh0ckd255

Sáng hôm sau, Klein với trạng thái hoàn toàn bình phục vững vàng đi vào công ty Bảo an Gai Đen.

“Chào buổi sáng, Klein. Hôm nay trời thật mát mẻ, tôi rất chờ mong bữa tiệc tối nay đấy.” Roxanne với chiếc váy dài màu xanh nhạt đứng ở sau quầy tiếp đón, cười chào hắn.

Klein cố ý sờ bụng, nói: “Roxanne ạ, cô không nên thảo luận vấn đề này vào lúc như này, tôi đã bắt đầu chán ghét nhiệm vụ còn chưa tới của hôm nay, chỉ mong tối đến sớm hơn rồi.”

“Tôi cũng vậy.” Roxanne cười ha ha. Cô nhìn xung quanh, ngoắc bảo Klein tới gần rồi hạ nhỏ giọng nói: “Ban nãy tôi thấy Daly nhé.”

“”Người Thông Linh” Daly?” Klein cảm thấy kinh ngạc, bèn hỏi lại.

Đây là người thông linh nổi tiếng nhất quận Tingen, vẫn sống ở cảng Anmatt, không cần Tingen chút nào.

“Đúng vậy.” Roxanne gật đầu một cái thật mạnh: “Chẳng qua chị ấy đi rồi. À, chị ấy chính là người phi phàm lý tưởng nhất trong cảm nhận của tôi. Nếu tôi có thể trở thành một người thông linh, tôi sẽ rời khỏi Tingen mà một mình đi du lịch khắp thế giới, tới Entis, Fusark, Finebot, tới lục địa Nam, rồi tới thảo nguyên rộng lớn, rừng rậm nguyên thủy hoặc bình nguyên băng tuyết!”

Này cô, hiểu qua về chế độ quy định của Kẻ Gác Đêm đi... Klein buồn cười lắc đầu: “Cho dù là Daly mà muốn rời khỏi cảng Anmatt thì cũng phải được phê chuẩn mới được.”

“Tôi biết, nhưng anh không thể nhắc nhở tôi ngay lúc này mà phá hỏng ảo tưởng của tôi như thế được!” Roxanne tức giận nói: “Trên thực tế, tôi không thể nào mà trở thành người phi phàm được, quá nguy hiểm, không biết khi nào sẽ bùm một cái mà chết. Trong mắt tôi ấy, người phi phàm chính là vì đối kháng quái vật mà biến bản thân thành quái vật.”

“Tổng giám mục Chianese từng nói, chúng tôi là người bảo vệ, cũng là những kẻ đáng thương lúc nào cũng phải đối chọi lại điên cuồng và hiểm nguy.”

Vì phải chống lại vực thẳm, nên tất cả chúng tôi bắt buộc phải chịu sự ăn mòn của vực thẳm.

Hai người đồng thời im lặng một lúc, sau đó Roxanne bĩu môi chỉa tới tường ngăn, nói: “Đội trưởng bảo anh đến thì đi tìm anh ấy luôn.”

“Ok.” Klein cầm mũ và gậy đi qua tường ngăn, gõ cửa bước vào văn phòng của Dunn.

Quý ông có đôi mắt xám thâm thúy đặt cốc cà phê xuống, cười nói: “Daly vừa tới.”

“Đó không phải chuyện khiến người ta bất ngờ, bởi Roxanne đã nói cho tôi từ trước rồi.” Klein mỉm cười đáp lại.

Dunn không để ý sự dí dỏm của Klein, thở dài nói: “Daly được điều tới giáo khu Backlund rồi, đó là một thành phố phồn hoa nhất và cũng chật chội nhất thế giới, cũng có nhiều người phi phàm và nhiều cơ hội nhất... Cô ấy có hy vọng trở thành tổng giám mục hoặc chấp sự cao cấp hơn tôi nhiều.”

“Vì sao?” Klein ngồi đoan chính, nghi hoặc hỏi lại.

Dunn suy nghĩ mười mấy giây rồi mới nói:

“Cô ấy có thiên phú độc đáo về việc nắm giữ và đào bới ma dược danh sách... Lúc trước tôi từng kể cho cậu rồi, Kẻ Gác Đêm có quy định là nếu muốn uống ma dược của danh sách sau thì phải chờ ba năm, lại phải qua những bài kiểm tra nghiêm ngặt để tránh việc mất khống chế. Nhưng thường thì ba năm luôn không đủ, tôi mất ba năm để từ “Kẻ Không Ngủ” lên “Thi Sĩ Nửa Đêm”, lại mất chín năm từ “ Thi Sĩ Nửa Đêm” lên “Ác Mộng”, những chín năm. Mà từ “Ác Mộng” lên danh sách sáu, tôi đã mất ba năm rồi, không biết còn cần thêm bao lâu nữa.

Chờ khi thân thể chúng ta già đi, tinh thần bắt đầu suy yếu, cho dù có giải quyết được tai họa ngầm thì cũng không thể tiếp tục thử thăng cấp nữa, bởi vì độ mạo hiểm mất khống chế cao tới mức không người nào dám thử.

Mà Daly khác hoàn toàn với tôi và tuyệt đại đa số người phi phàm khác, sau khi trở thành “Người Nhặt Xác” được gần một năm, cô ấy tiếp tục trình đơn xin đặc biệt mong được sử dụng ma dược kế tiếp. Điều khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc là cô ấy thật sự vượt qua bài kiểm tra nghiêm ngặt kia một cách thuận lợi, nhận được ma dược “Kẻ Đào Mộ“.

Từ “Kẻ Đào Mộ” tới “Người Thông Linh”, cô ấy chỉ mất một năm. Ha, năm nay là năm thứ hai cô ấy trở thành người phi phàm, mới 24 tuổi thôi, còn đủ trẻ, vẫn còn đủ cơ hội.”

Ngoài mặt là người thông linh nổi tiếng nhất quận Akhova, thực tế là Người Thông Linh chân chính... Đây không phải “đóng vai” sao? Hình như Neil từng nhắc tới việc Daly có khuynh hướng tương tự... Klein cảm thấy mình đã biết vì sao “Người Thông Linh” Daly lại thăng cấp nhanh như vậy.

“Đội trưởng, anh cũng còn trẻ mà, mới hơn ba mươi thôi.” Klein an ủi Dunn, lòng thì lặng lẽ bổ sung thêm một câu rằng chỉ là trí nhớ của anh có vẻ không tốt cho lắm...

Dunn nhấp một ngụm cà phê, lắc đầu gượng cười.

“Vì sao anh không hỏi Daly cách nắm giữ và đào bới ma dược của danh sách vậy?” Klein cố ý hỏi.

Dunn đặt cốc cà phê xuống, nắn bóp trán và đáp: “Cô ấy bảo tôi hãy trở thành ác mộng thật sự... Không biết là có ý gì?”

Đóng vai ác mộng... A, ác mộng khiến người ta cảm thấy rất tà ác... Klein nhíu mày, chợt im lặng.

Lúc này Dunn lấy một chiếc tẩu thuốc ra, ngửi một hơi:

“Tôi thảo luận với Daly về chuyện sau ma dược “Thầy Bói” là “Tên Hề”, trước đó không nghĩ tới việc thành viên hội Mật Tu cố ý lừa cậu. Cô ấy đưa ra một suy đoán khá thú vị.”

“Suy đoán gì vậy?” Klein mắt sáng bừng, vội hỏi.

Hắn từng dùng phương pháp bói toán chứng thực liệu ma dược “Tên Hề” có phải là phần tiếp sau của “Thầy Bói” không, và nhận được đáp án tuy mơ hồ nhưng khá gần với khẳng định.

Dunn liếc đôi mắt sâu thẳm qua hắn một cái, vừa suy nghĩ vừa nói:

“Danh sách đường tắt thường tiến dần lên, dựa theo một điểm chung nào đó, tiến dần lên từng cấp một theo một lĩnh vực nào đó. Ví dụ như “Kẻ Không Ngủ”, “Thi Sĩ Nửa Đêm” và “Ác Mộng”, rất hiển nhiên là chúng nó đều cùng với đêm tối, có liên quan tới giấc ngủ và sự tĩnh lặng của đêm tối. Có thể tưởng tượng sau đó sẽ là như vậy, chỉ là càng lợi hại hơn, liên quan rộng rãi hơn, có thể có các yếu tố như bí ẩn, tai ách, sợ hãi và mặt trăng đỏ rực...

Một số danh sách đường tắt thì ngoài mặt không như vậy, nhưng phân tích kỹ càng vẫn có thể phát hiện điểm chung, ví dụ như “Thích Khách” và “Kẻ Xúi Giục”, chúng đều có điểm chung ngầm là mang tai họa, đau khổ, bi thương và tuyệt vọng tới cho người ta, danh sách sau đó hẳn là sẽ phù hợp với quy luật này.”

Klein chăn chú nghe, rồi chủ động hỏi: “Nhưng “Thầy Bói” và “Tên Hề” không có mối quan hệ như này?”

“Ừm.” Dunn khẽ gật đầu: “Daly cho rằng có lẽ còn tồn tại một loại danh sách đường tắt có mối quan hệ khác, dù sao những gì chúng ta biết vẫn chưa được nhiều.”

Anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Daly nói, trong đường tắt tương tự, ma dược của danh sách thấp sẽ cung cấp những năng lực hoàn toàn mới, dường như không có mối liên quan gì tới trước đó cho người phi phàm, chờ khi tới giai đoạn biến đổi về chất thì những năng lực này mới hỗn hợp vào nhau, diễn biến ra “nghề nghiệp” bao gồm cả chúng nó, nhưng mạnh hơn rất nhiều. Nói cách khác, đây không phải là tiến dần lên, mà là phân giải và tổ hợp.”

Thấy Klein nghe mà mê mang không hiểu, Dunn giơ tay phải lên:

“Danh sách đường tắt bình thường đều tiến dần lên, như vóc dáng của con người ấy, cao lên từng chút một, kèm theo đó là to ra, cũng nặng hơn và trưởng thành hơn. Mà danh sách đường tắt đặc biệt thì là như này...”

Nói tới đây, Dunn gập ngón tay cái xuống: “Đây là danh sách 9.”

Sau đó, anh gập ngón trỏ: “Đây là danh sách 8.”

Kế tiếp anh ta chậm rãi gập những đầu ngón tay còn lại xuống: “Mỗi một ngón tay đều độc lập với nhau, dường như không có quan hệ gì cả, nhưng tới cuối cùng...”

Khi nói xong từ “cuối cùng”, Dunn đã gập hết toàn bộ ngón tay xuống, tạo thành một nắm đấm cứng rắn!

“Tôi hiểu rồi.” Klein thế mới hiểu, hắn rất đồng ý với suy đoán của Daly và sự so sánh của đội trưởng. Có lẽ thực sự như vậy nhỉ? Hắn gật gật đầu.

Danh sách 8 “Tên Hề” và danh sách 9 “Thầy Bói” hoàn toàn khác nhau, có được năng lực hoàn toàn mới. Mà dựa theo những gì miêu tả trong tư liệu của Kẻ Gác Đêm, danh sách 7 tương ứng với danh sách 8 “Tên Hề” hoàn toàn không có điểm gì tương tự...

Klein im lặng một lát, sau đó tò mò hỏi: “Năng lực khác biệt sẽ tổ hợp lại vào giai đoạn nào, phát sinh biến đổi về chất thì sao?”

Dunn nhấp một ngụm cà phê, cười ha ha nói: “Cả tôi và Daly đều đoán là danh sách 4!”

“Vì sao?” Klein thốt lên.

“Bởi vì dựa theo sự phân chia của giáo hội với danh sách đường tắt thì danh sách 4 là khởi đầu của danh sách cao, nghe nói bản thân sẽ được biến đổi về chất cả sinh mệnh và tinh thần. Ở kỷ thứ tư thời cổ, người ở danh sách 4 đã được gọi là nửa người nửa thần, tiếc rằng hiện tại người như vậy đã rất hiếm thấy.” Dunn cảm khái.

“Danh sách 4 tới danh sách 1 là danh sách cao, vậy danh sách thấp là chỉ cái nào?” Klein hứng thú hỏi.

“Một ngàn năm trước, danh sách 9, danh sách 8 và danh sách 7 thuộc về danh sách thấp, nhưng trăm năm nay, khi số lượng người phi phàm đã ít tới mức khiến các giáo hội đưa danh sách 7 vào danh sách bậc trung.” Dunn cười tự giễu.

Danh sách 9 và danh sách 8 là danh sách thấp, danh sách 7, 6 và 5 là danh sách giữa, danh sách 4 trở lên là danh sách cao... Klein lặp lại một lần, bỗng cảm thấy hướng tới.

Russel đại đế chính là kẻ ở danh sách cao! Chẳng qua danh sách càng cao thì độ dễ mất khống chế càng lớn... Klein nghĩ mà thấy sợ hãi.

Hắn như thuận miệng hỏi một câu: “Ma dược danh sách 4 của giáo hội Nữ Thần là gì vậy?”

“Thực tế thì tôi không rõ lắm, cấp độ bảo mật của tôi chưa đủ để tiếp xúc tới tài liệu tương ứng. Chờ khi tôi trở thành giám mục của giáo khu hoặc chấp sự của Kẻ Gác Đêm thì mới được xem chúng nó.” Dunn lắc đầu cười nói: “Trên thực tế, trong mười ba vị tổng giám mục và chín vị chấp sự cao cấp thuộc tầng lớp cao cấp của giáo hội, có ít nhất một nửa là dưới danh sách 4. Ừm, tôi nói vẫn còn theo phía lạc quan. Vị cựu tổng giám mục Ince Zangwill bị truy nã kia chính là vì thử thăng cấp lên danh sách 4 nhưng thất bại, thế mới mất khống chế.”

Là người đã mang vật phong ấn “0 - 08” đi? Ma dược của ông ta hình như được gọi là “Người Giữ Cửa“... Klein suy nghĩ bèn dò hỏi: “Danh sách 5 của đường tắt Kẻ Không Ngủ là “Người Giữa Cửa”?”

“Không, đó là danh sách đường tắt của Người Thông Linh, chờ khi nào cậu lên danh sách 7, trở thành giám mục hoặc đội trưởng tiểu đội Kẻ Gác Đêm là có thể đọc tài liệu tương ứng.”

“Người Giữa Cửa” là danh sách 5 của Người Thông Linh? Ý là trông coi cánh cửa Địa Ngục? Hoặc là cánh cửa Linh giới? Klein suy nghĩ.

“Được rồi, tìm lão Neil tiếp tục việc học của cậu đi.” Dunn cười nói: “Đừng quên bữa tiệc tối nay, ngay tại nhà hàng Neville. Chúng tôi đã đặt chỗ rồi, lần này tôi sẽ chính thức giới thiệu cậu với Kẻ Gác Đêm khác.”

“Vâng, tôi đã chuẩn bị tiền mặt sẵn sàng rồi.” Klein ép cho khóe miệng của mình nhếch lên.

“Không, không cần, cậu quên là chúng ta có trợ cấp tăng thêm sao? Là phần mà các cậu nộp lên khi hoàn thành nhiệm vụ ủy thác ấy.” Dunn xua tay.

Klein giật mình một cái, bèn cười tươi đáp: “Vâng, đội trưởng!”

Hắn quay người đi tới phía cửa, lòng thì thầm đếm: “Ba, hai, một... Ô, đội trưởng không gọi mình kìa...”

Klein dừng ở “một” khá lâu, rồi kinh ngạc nhận ra đội trưởng Dunn Smith không quên chuyện gì cả.

Kỳ tích... Hắn lặng lẽ đánh giá một câu.

...

Trong kho vũ khí, Neil liếc Klein, kẻ đang có tâm tình sung sướng lúc này, nói: “Đừng nghĩ tới bữa tiệc tối nay, cậu còn nhiều thứ phải học lắm, ví dụ như thêm nhiều nghi thức ma pháp này, ví dụ như tiếng Hermes cổ, tiếng rồng khổng lồ, tiếng tinh linh,... Đúng rồi, chiều các ngày trừ ngày nghỉ ra cậu đều phải theo thầy luyện tập đánh đấm ít nhất hai giờ.”

“Đánh đấm? Ban nãy đội trưởng không nhắc tới...” Klein hoảng sợ.

Neil gật đầu, đáp không chút do dự: “Anh ta quên rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.