Dịch: alreii
***
“Hoan Du” là danh sách 6 của đường tắt Ma Nữ, lúc Klein thông linh phu nhân Sharon đã lấy được phối phương hoàn chỉnh của nó. Bình thường tuy hắn rất khó nhớ rõ được nội dung cụ thể, cần phải dựa vào xem bói mới nhớ lại được, nhưng nếu nghe được tên các vật liệu chính của nó thì hắn sẽ vẫn cảm thấy quen thuộc và sinh ra liên tưởng.
Hắn không kiềm chế được nghiêng đầu đánh giá người muốn mua vật liệu nọ. Thông qua các phương diện như vóc dáng, giọng nói và đường nét trên phần mặt không bị che, hắn xác nhận đối phương là đàn ông.
Danh sách trước của “Ma Nữ Hoan Du” là “Nữ Phù Thủy”, mặc kệ là bản chất hay là giới tính, chỉ cần đã đến được danh sách này thì đều trở thành phụ nữ cả. Vị trước mặt đây rõ ràng không phải... Gã vẫn chưa trở thành “Nữ Phù Thủy”, cần mua vật liệu chính của “Ma Nữ Hoan Du” để làm gì? Há... Chẳng lẽ gã mua giúp người khác? Gã là đồng bọn hợp tác với một “Nữ Phù Thủy” nào đó, hoặc là thuộc hạ trung thành?
Nhưng giáo phái Ma Nữ là một tổ chức bí ẩn khá cổ xưa được truyền thừa đến tận hôm nay, chắc sẽ không thiếu vật liệu đâu nhỉ. Với tính cách của bọn họ, dùng đặc tính phi phàm truyền lại từ các thành viên đời trước để điều chế ma dược là chuyện rất bình thường... “Nữ Phù Thủy” đứng sau kẻ cần mua vật liệu đã mất liên hệ với tổ chức rồi sao?
Trong lúc Klein đang suy nghĩ, hắn tự dưng lại có xung động muốn theo dõi đối phương.
Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, lý trí của hắn đã từ bỏ dự định này. Trước hết không nói đến việc vượt qua được biện pháp đề phòng của ngài “Con Mắt Trí Tuệ” để xác định được tung tích của đối phương hay không. Chỉ riêng phải đối mặt với các nhân tố như tình huống chưa biết rõ, không kịp xem bói, đã đủ khiến hắn lựa chọn thuận theo ý muốn của con tim rồi.
Lỡ như tới đó lại không chỉ có một “Nữ Phù Thủy”, có thêm người phi phàm mạnh mẽ khác nữa thì sao?
Với cả, “Nữ Phù Thủy” thăng cấp thành “Ma Nữ Hoan Du” là chuyện tốt, danh sách trước sẽ gieo rắc tai họa, nguy hại tới rất nhiều người vô tội. Nhưng một khi cô ta thăng cấp lên danh sách sau, mục tiêu sẽ chuyển về phía “Hoan Du“. Nói đơn giản chính là mức độ nguy hại xã hội sẽ giảm bớt... Klein lầu bầu.
Tơ của nhện quả phụ khổng lồ nằm trong danh sách vật quý giá, là vật liệu phi phàm khá hiếm gặp. Nó giống với mấy vật liệu để thăng cấp lên danh sách 6 của Klein như đặc tính da người u ảnh và tuyến yên não bộ biến dị của thợ săn ngàn mặt, chúng chẳng chênh lệch mấy so với giá của nửa căn nhà nằm ở khu đất vàng của thủ đô. Cho nên người muốn mua vật liệu đó không hề nhận được câu trả lời hài lòng.
Một một cách chính xác, chẳng có ai trả lời gã cả.
Bầu không khí theo đó trở nên lặng im, thẳng đến khí Thầy Thuốc mập mạp bán đống thuốc mà gã ta mang tới.
Có lần xài thử trước đó, giờ gã đã có không ít khách quen. Không đến 3 phút gã đã bán sạch tất cả vật phẩm có thể bán, kiếm được hơn 50 bảng tiền mặt.
Khi ngài “Con Mắt Trí Tuệ” tuyên bố cuộc tụ hội kết thúc, những người tham gia đều lục tục theo trình tự khác nhau, khoảng cách chênh lệch nhau, từ các con đường khác nhau rời đi.
Klein nằm ở khoảng giữa, sau khi đến một con đường vắng vẻ khác, cởi bỏ ngụy trang xong, hắn lập tức đến quận Đông. Trong màn đêm gió lạnh và đủ các loại mùi hôi trộn lẫn, hắn đến được phố phố Cây Cọ Đen, tiến vào căn phòng thuê của mình, lúc ở trên đường hắn còn mua được một bao súng kẹp nách.
Klein không nghỉ ngơi, hắn lấy khẩu súng ổ quay ra, mở hộp sắt đựng đạn phi phàm, lấy ra 2 viên “Đạn tịnh hóa”, hai viên “Đạn săn ma” và một viên “Đạn trừ tà”, sau đó nhét từng viên vào trong lỗ đạn, tiếp theo hắn xoay ổ trục về phía lỗ không có đạn.
Klein tạo dáng, thử xem cảm giác tay đồng thời xem cò có bóp được bình thường hay không, sau đó hắn nhét khẩu súng vào bao súng dưới nách, bận đi làm chuẩn bị cho việc khác:
Ví dụ như kiểm tra “Con mắt đen tuyền” trong hộp thuốc lá sắt có gì khác thường không. Ví dụ như bỏ còi đồng Azcot vào trong hộp sắt đựng đạn, đồng thời mượn năng lực của bột phấn Thánh Dạ để chế tạo một bức tường linh tính phong bế bề mặt bên ngoài lại, che đậy chiếc còi đồng tinh xảo cổ xưa đó đi.
Sau khi xác nhận hình dáng và vị trí của riêng của ba loại bùa chú, Klein lại lên màn sương mù xám xem bói, sau đó hắn đội mũ lưỡi trai đi ra ngoài.
Mục tiêu của hắn là số 32 phố Virdi quận Đại Kiều Nam, là nơi mà tên trộm đã phát hiện “Chìa khóa vạn năng”!
Nơi đó không chừng lại có manh mối phối phương danh sách của Người Học Việc hoặc là các vật phẩm liên quan. Klein đã muốn tới đó thăm dò từ lâu, nhưng hắn hoài nghi cái tên chết thảm đó đã biến dị thành sinh vật như là oan hồn, thẳng đến khi hắn mua được “Đạn tịnh hóa” thì mới dám hành động.
Ảo Thuật Gia sẽ không biểu diễn khi chưa chuẩn bị đầy đủ!
Nhân lúc trước khi tàu điện ngầm hơi nước ngừng hoạt động, Klein dùng cách tiết kiệm tiền nhất này để đến quận Đại Kiều Nam, sau đó lại đổi thành xe ngựa công cộng, tới gần phố Virdi.
Lúc này sắc trời đã tối đen, Backlund đang đổ mưa phùn kèm theo gió lạnh rét thấu xương. Người qua lại trên đường gần như chẳng còn mấy, ánh sáng của đèn đường khí gas đều bị những giọt mưa rơi bên ngoài lớp thủy tinh làm cho mờ mờ ảo ảo, khiến tất cả mọi thứ nhìn như cảnh trong mơ.
Klein lượn một vòng lớn, quan sát rõ tình huống của tòa nhà số 32. Hắn đến bên cạnh của nó, trèo lên lầu 2, thoải mái từ cánh cửa trên ban công do tên trộm lần trước mở nhưng không thể đóng lại được để tiến vào bên trong nhà mục tiêu.
Hắn không đem theo “Chìa khóa vạn năng” vì sợ vật phẩm đó sẽ dẫn dắt các phản ứng dây chuyền bất thường ở đây.
Bố cục của tòa nhà này khá bình thường, một hành lang nối hai bên ban công và nguyên cả lầu 2, hai bên của nó lần lượt có các phòng như: phòng ngủ, phòng tắm, phòng phơi nắng, phòng khách, v.v.
Klein nương theo ánh trăng đỏ từ ngoài ban công chiếu vào, nhìn thấy tất cả cánh cửa nơi này đều mở tung, mấy vật phẩm bên trong đều bị ném lộn xộn, ngổn ngang.
Chắc hẳn là do tên trộm lúc trước làm, gã không mang mọi thứ đi hết được nên đành phải tìm mấy thứ có giá trị... Nhưng gã cầm “Chìa khóa vạn năng” nên không cần phải mở cửa mà nhỉ... Klein kiểm tra từng phòng một, tìm kiếm các sự vật có khả năng liên quan đến lĩnh vực thần bí.
Qua không biết bao lâu, Klein không hề có thu hoạch gì đi tới đầu cầu thang.
Hắn vừa mới đi xuống được hai bước, trước mặt đột nhiên chiếu ra một bóng dáng!
Bóng dáng đó dán sát vào bức tường ở chỗ ngoặt của cầu thang, đưa lưng về phía Klein, tóc sau đầu dày rậm, gần như đã che hết cả cổ.
Klein đã mở linh thị từ sớm còn chưa kịp quan sát, bóng dáng đó đột nhiệt nhúc nhích!
Cổ của gã phát ra tiếng răng rắc, đầu cứ vậy quay lại đây, mà thân thể thì vẫn đưa lưng về phía lầu 2!
Trong ánh trăng mờ mịt, yếu ớt, hư ảo, tròng mắt của bóng dáng đó hoàn toàn lồi ra ngoài, hiện đầy vẻ sợ hãi.
Bịch, bịch!
Hai con ngươi rơi xuống mặt đất.
Rầm!
Đầu của bóng dáng đó rơi xuống đất, nện lên cầu thang gỗ.
Đã chết từ lâu rồi, không hề có ánh sáng linh tính... Klein bình tĩnh quan sát, phán đoán, như thể mọi chuyện vừa mới xảy ra chỉ là một trò hề.
Hắn thông qua các chi tiết như quần áo màu đen cũ kỹ và nhiều căn phòng cửa rộng mở trên lầu 2 để suy đoán, cho rằng đây là một tên trộm khác, sau tên trộm trước, thì đây là tên thứ 2 đã ghé thăm ngôi nhà này.
Nhưng tiếc là gã không được may cho lắm.
Chẳng lẽ nói “Chìa khóa vạn năng” thực ra đang trói buộc “Nguy hiểm” của nơi này lại, chờ đến khi nó bị lấy đi, mọi thứ đều sẽ bùng nổ? Klein rút súng lục ra, điều chỉnh ổ quay đến lỗ có đạn và đặt tay lên cò súng, men theo cầu thang, bước từng bước đến cạnh xác chết nọ.
Hắn ngồi xổm xuống, kiểm tra sơ, không phát hiện được nguyên nhân nào khác ngoài nguyên bị bẻ gãy cổ mà chết.
Klein cân nhắc mấy giây, đứng thẳng người dậy, cẩn thận đi xuống, dù dưới chân là cầu thang gỗ nhưng lúc hắn giẫm lên lại không hề phát ra tiếng động.
Một bậc, hai bậc, ba bậc, hắn đi hết cầu thang, giẫm lên mặt đất.
Trước mắt hắn là hành lang đi thông hai đầu, nơi đó có ánh trăng đỏ chiếu vào, loáng thoáng phác họa ra đường nét của ban công, mà hai bên hành lang, từng cánh cửa đều được mở rộng, lộ ra cảnh tượng lộn xộn ngổn ngang của các vật phẩm bên trong. Nơi này không có phòng khách, không có phòng ăn, cũng không có phòng bếp.
Đây là lầu 2!
Klein từ trên lầu 2 đi xuống, đi hết cầu thang nhưng vẫn trở lại lầu 2!
Mà trong quá trình này, hắn không hề phát hiện được bất cứ điều khác thường nào!
Klein không hề hoảng loạn, hắn chậm rãi quay người, thấy được cầu thang sau lưng là dẫn đi xuống phía dưới!
Nói cách khác, sự đặc thù của mình chỉ có thể chống lại các loại năng lực phi phàm như đi vào giấc mộng, thông linh, v.v. trực tiếp xâm nhập vào tâm trí thân thể của mình, xâm nhập vào thế giới tâm linh của mình hoặc là cảm giác được hoàn cảnh khác biệt không thuộc về thế giới hiện thực... Còn lại mình vẫn sẽ bị ảo giác làm ảnh hưởng... Klein móc hộp diêm ra, quẹt vào báng súng đốt lên vài cây.
Hắn tiếp tục đi xuống dưới, mỗi lần đi vài bậc thang hắn sẽ ném một cây.
Klein lại lần nữa đi đến chỗ ngoặt của cầu thang, lần nữa nhìn thấy xác chết đầu và thân thể tách rời nhau.
Đúng vào lúc này, sau cổ chợt có một cơn gió lạnh thổi tới khiến lông tơ hắn dựng đứng hết cả lên
Tách!
Klein búng tay, một ngọn lửa đỏ thẫm bùng lên từ sau lưng hắn, vọt thẳng lên nóc nhà.
Ngọn lửa đó bùng cháy, giống như một con quái vật đang giương nanh múa vuốt, nhưng lại không hề thiêu đốt bất cứ vật nào.
Klein vừa định quay đầu dùng linh thị quan sát, thân thể hắn lại chợt cứng đờ, như là bị rơi vào một hồ nước đóng băng ở mùa đông.
Hắn nhịn không được run rẩy, tay trái chậm rãi bóp lấy cổ họng của mình, nhưng lại bị hắn cưỡng ép “Đè” trở về lại.
Lúc này, Klein bỗng than nhẹ một tiếng.
Hắn vươn bàn tay trái đang miễn cưỡng khống chế vào trong túi, cởi bỏ bức tường linh tính, mở chiếc hộp sắt đựng đạn ra.
Tiếp đó hắn nắm chặt lấy chiếc còi đồng Azcot, lấy nó ra, dùng sức ném nó về phía khoảng không của cầu thang bên dưới!
Gần như là nháy mắt, hắn đã cảm giác được sự lạnh lẽo và cứng đờ trong thân thể lập tức tan biến.
Trong linh cảm của hắn, một sự vật lạnh lẽo tà dị vội vọt ra ngoài, bổ nhào về phía còi đồng Azcot giống hệt một con chó đang chơi nhặt bóng!
Khóe miệng Klein nhếch lên, hắn nâng tay phải, nhắm chuẩn phương hướng còi đồng bóp cò súng, đồng thời nhẹ giọng lên tiếng:
“Bái bai.”
Pằng!
Đạn tịnh hóa vàng nhạt bay ra, bắn trúng ngay sự vật lạnh lẽo mờ nhạt đó.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, ngọn lửa vàng nhạt ở giữa không trung phác họa ra hình người!
Trong ánh sáng ấm áp, tất cả lạnh lẽo tà dị đều nhanh chóng tan biến vào hư không.
Keng!
Còi đồng Azcot rơi xuống đất, nảy vài cái, lăn đến trong phòng khách ở lầu 1.
Klein lại nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, phát hiện lúc này đã có sự khác biệt với hồi nãy. Ví dụ: đầu của xác chết đó không hề tách rời với thân thể, gã tự dùng hai tay bóp chết chính mình.
Ha, có chuẩn bị quả nhiên nhẹ nhõm hơn rất nhiều... Klein cười khẽ một tiếng, men theo cầu thang lần nữa đi xuống, thuận lợi đến được lầu 1. Hắn nhặt còi đồng Azcot lên, thuận tay tung tung hai cái, qua đó phán đoán nơi này có còn u linh oan hồn nào khác hay không.
Sau khi xác nhận không còn vấn đề gì nữa, hắn phân biệt phương hướng, đi thẳng tới tầng hầm.
Đi xuống hết cầu thang, qua cánh cửa, hắn nhìn thấy được cảnh tượng hệt như cảnh nhìn thấy lúc xem bói, nhìn thấy quyển nhật ký màu nâu nằm trên chiếc bàn dài.