Dịch: alreii
Biên: Cún Con
“Ngày 3 tháng 6, sau khi ta thương lượng với bọn Edwards, đành vứt bỏ ý tưởng hợp tác với giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng. Điều này rất có khả năng sẽ làm bại lộ ý đồ của ta, khiến gia tộc Sauron và quý tộc cũ ủng hộ gia tộc này sớm phát giác, tiến hành bố trí nhắm vào ta. Vậy thì mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ khó khăn và nguy hiểm.”
“Đáng tiếc, Green đã chết trong biển sương mù, anh ta là người thông minh nhất trong bọn ta.”
“Hỗn loạn, hỗn loạn hơn nữa đi! Chỉ có hỗn loạn triệt để thì ta mới có được cơ hội đục nước béo cò! Chỉ có vậy thì gia tộc Sauron sẽ không thể thu xếp được cục diên này, giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng mới có thể vuốt mũi thừa nhận ta!”
“Có lẽ ta nên giúp đỡ cho đám phản đảng đó, nhưng phải làm thế nào để nó thật bí mật, khiến người khác không thể nào phát hiện được đây?”
“Ngày 4 tháng 6, Zarathu của hội Mật Tu đột ngột bí mật tới thăm ta.”
...
Sau đó đâu? Klein đang tò mò mục đích Zarathu thủ lĩnh của hội Mật Tu đến tìm Russel trước trận phản loạn và chính biến. Kết quả trên hai trang bút ký tiếp theo lại không liên quan đến nó.
Điều này khiến hắn sinh ra tâm trạng chán nản khó mà kìm nén được.
Tuy ba trang nhật ký này không miêu tả quá nhiều tình tiết tỉ mỉ, chỉ là mấy chuyện bình dị của người trong cuộc. Nhưng vẫn khiến Klein cảm nhận được vào năm 1173, cũng chính là hơn một trăm năm trước, trận biến cố ở Entis gió nổi mây phun thế nào.
Trên tài liệu lịch sử có ghi rõ kết quả, Russel với thân phận thượng tá dẹp yên phản loạn, thuận thế cải cách, biến vương quốc Entis thành nước cộng hòa, tự đảm nhiệm quan chấp chính.
Trong 9 năm sau đó, ông cải cách bộ luật, khuyến khích phát minh, bảo đảm cho công cuộc cải cách, khiến sức mạnh quốc gia tăng lên rất lớn. Hơn nữa ông còn nam chính bắc chiến, nhét các quốc gia như Grunberg, Masik, Segal vào trong sự bảo hộ của mình. Khiến cho ba cường quốc như đế quốc Fusak, vương quốc Ruen, vương quốc Finnebot ở lục địa Bắc phải lần lượt cúi đầu.
Vào lúc đảm nhiệm quan chấp chính sắp tròn 20 năm, vào cuối năm 1192, Russel đổi nước cộng hòa thành đế quốc, tự xưng là Caesar.
Sau đó không đến 6 năm, ông vẫn lạc ở cung Bạch Phong, kết thúc một đoạn lịch sử truyền kỳ nhất từ kỷ thứ 5 đến nay.
Klein nhớ lại những tài liệu đã từng đọc, phát hiện cái chết của Russel tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài. Giống như đằng sau biến cố này khẳng định có sự tranh đấu của người phi phàm, có thế lực siêu phàm tham gia, có nghĩa nó sẽ không giống với miêu tả trên tài liệu.
“Green mà Russel nhắc tới hẳn là một trong “Tứ kỵ sĩ Thiên Khải”, quả nhiên anh ta chết ở trong biển Sương Mù... Trong mấy tờ nhật ký lúc trước, Russel đã ghi vị kỵ sĩ này hơi bất thường. Điều này hình như liên quan đến hòn đảo nhỏ có rất nhiều sinh vật siêu phàm sinh sống mà bọn họ phát hiện được... Không chỉ có kỳ ngộ, mà còn rất nhiều nguy hiểm nữa...” Klein nhớ lại một trang nhật ký nào đó, hắn cảm khái lật đến tờ nhật ký thứ 5.
Nội dung ghi chép trên tờ này không hề có giá trị, phân biệt là đánh giá của Russel sau khi uống rượu nho Ormill năm 1128. Nhìn thấy đối tượng mình yêu thích lúc niên thiếu, kết quả phát hiện dáng vóc của vị phu nhân đó biến dạng, khuôn mặt thì lão hóa nên ảo tưởng tan vỡ. Cùng với tổng kết đoạn thời gian nào đó trầm mê sa đọa bài bạc.
Trang thứ 6 cũng đều là nhật ký ngày thường, nhưng dòng cuối lại khiến mắt Klein sáng lên:
“Ngày 8 tháng 4, ta phải phái người đi điều tra hội Mật Tu. Nắm giữ càng nhiều tin tức, không thể lại bị động như lúc trước, không thể để Zarathu nắm mũi dắt đi nữa.”
Cho nên ông điều tra ra được chuyện gì, đồng chí Russel? Klein không thể tìm được nội dung phía sau, đành phải cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại. Chờ đợi buổi tụ hội sau Người Treo Ngược sẽ đưa nhật ký tiếp.
Hắn biết dù có điều tra tư liệu của hơn một trăm năm trước, cũng sẽ không thể giúp mình tìm được đầu mối liên quan đến hội Mật Tu. Dù sao thời gian trôi qua đã lâu, ngoài những tồn tại đặc thù, thì chỉ sợ không ít kẻ mạnh ở danh sách cao đều đã chết già, chứ đừng nói đến thành viên ở tầng thấp. Nhưng Klein tin tưởng, điều này có thể giúp mình tìm được linh cảm, hiểu biết thân phận bên ngoài và quy luật hoạt động mà hội Mật Tu thường hay dùng.
Klein buông tờ nhật ký thứ 6 xuống, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ lên mép chiếc bàn đồng đen dài. Ánh mắt hắn chậm rãi từ trên người tiểu thư Chính Nghĩa dời đến Người Treo Ngược, rồi đến Mặt Trời.
Đúng rồi, vừa nãy trong nhật ký Russel đại đế có miêu tả một câu: “Chúa Sáng Thế… Thần Toàn Trí Toàn Năng…”, vị thần này rất gần với thần linh của thành Bạch Ngân, ông ta nghe được ở đâu chứ? Tổ chức xa xưa nhất bí ẩn nhất đó đang âm thầm thao túng thế cục của thế giới này? Tổ chức này ra đời trước cả Vùng đất bị Thần bỏ rơi sao?
Ừm... Đột nhiên Klein có một ý nghĩ mới, thế là hắn dùng giọng trầm thấp bình thản cười nói:
“Trong nhật ký của Russel có nhắc đến một vài lịch sử bị che giấu, nhắc đến một ít thường thức bình thường, điều sau nhắc nhở ta hình như ta chưa nói cho các ngươi.”
Audrey giật mình, lập tức quay nửa người, vui mừng nhìn về vị trí cao nhất bên chiếc bàn dài cổ xưa.
Ngài Kẻ Khờ chủ động nhắc đến nội dung trong nhật ký của Russel? Bên trong sẽ ghi chép những gì đây? Cô vừa kích động lại vừa hưng phấn, hoàn toàn quên mất bản thân là một Khán Giả.
So sánh với cô nàng thì Người Treo Ngược Arges chững chạc hơn rất nhiều, nhưng động tác không tự chủ ngồi thẳng lưng đã vô tình bán đứng anh ta.
Chỉ có duy nhất Dereck tuy vẫn cho rằng vật phẩm mà ngài Kẻ Khờ hứng thú sẽ bao gồm rất nhiều điều huyền bí. Nhưng cậu không hề biết đại đế Russel, không biết cái tên này ở đại lục Bắc rốt cuộc đại biểu cho điều gì. Bởi vậy cậu chỉ khó kìm được tò mò, chứ không hề có biểu hiện quá khác thường.
“Ngài Kẻ Khờ, Russel đại đế nhắc đến thường thức gì? Tôi có thể trả thù lao, đổi lấy tin tức này.” Audrey nhịn không được liền lên tiếng hỏi.
Nhưng tôi yêu cầu trao đổi riêng! Cô nàng lặng lẽ bổ sung một câu trong lòng.
Klein cười khẽ nói:
“Không cần, đây đều là thường thức bình thường.”
“Xem mấy phần nhật ký này, là người triệu tập hội Tarot, ta cho rằng nên để cho mọi người đều biết. Tất nhiên, ta biết rất rõ bên trong mấy vị có người đã sớm nắm giữ rồi.”
Người hắn ám chỉ chính là Mặt Trời. Thành Bạch Ngân có lịch sử hai ba ngàn năm, không thể nào không phát hiện định luật đặc tính phi phàm bất diệt được.
Hơn nữa, bọn họ nằm trong hoàn cảnh khá cực đoan, cho dù khu vực xung quanh không thiếu quái vật trong bóng tối. Nhưng đôi khi, vẫn không nhất định có thể đạt được tài liệu đối ứng, vì để truyền thừa, vì để kéo dài cả tòa thành, dùng đặc tính phi phàm ngưng tụ ra từ di cốt của người trước để chế tạo ma dược, đây không phải là chuyện rất khó khiến mọi người tiếp nhận.
Đối với bọn họ điều này có lẽ còn là một nghi thức quang vinh thần thánh.
Tất nhiên thông qua các lần tụ hội trước, Klein có thể thấy được Người Treo Ngược cũng biết điều này.
Tiếc quá, không thể cứ để tiểu thư Chính Nghĩa trả tiền mãi được, chuyển tiền cho bề tôi của ta... Bề tôi của ta cũng cần hình tượng... Không thể phá hỏng hình tượng kẻ mạnh mà thầy Azcot tạo dựng nên được... Ừ, có cơ hội phải thử lại mới được, dù sao mấy tồn tại mạnh mẽ đều sẽ có kẻ tôi tớ tầng thấp chạy chân. Giống như Kẻ Không Ngủ của Nữ Thần Đêm Tối... chưa từng có người nào bởi vì Kẻ Gác Đêm ở tầng dưới nhỏ yếu, mà nghi ngờ Nữ Thần Đêm Đối không phải Chân Thần... Klein khẽ than thở vài câu.
“Rất cảm ơn ngài! Ngài đúng là quá rộng rãi!” Audrey mừng rỡ trả lời.
Cô nàng sám hối 3 giây vì sự dung tục muốn dùng tiền mua tin tức vừa nãy của mình.
Klein dừng gõ tay, giọng điệu bình thản nói:
“Thường thức thứ nhất, đặc tính phi phàm có định luật bất diệt, đặc tính phi phàm sẽ không biến mất, sẽ không giảm bớt, nó sẽ chỉ chuyển từ vật này sang vật khác.”
Bất tri bất giác mình lại dùng giọng điệu của đội trưởng... Khóe miệng Klein vô thức nhếch lên.
Sẽ không biến mất, sẽ không giảm bớt, chỉ chuyển từ sự vật này qua một vật khác... Audrey suy ngẫm miêu tả của ngài Kẻ Khờ, cảm giác trong câu miêu tả khá đơn giản này bao hàm quá nhiều ý nghĩa.
Tròng mắt xanh biếc như ngọc bính của cô xoay tròn, nhìn thấy Người Treo Ngược và Mặt Trời đều không có biểu hiện kinh ngạc và trầm tư. Cô lập tức hiểu hai vị thành viên của hội Tarot đã sớm biết định luật này.
Chỉ có tôi không biết... Cô uất ức thầm nghĩ. Nhưng lại nhanh chóng ca ngợi lòng tốt của ngài Kẻ Khờ.
Lúc này Klein lại bổ sung:
“Cho nên sau khi người phi phàm mất khống chế chết đi sẽ để lại vật phẩm ngưng tụ đặc tính phi phàm. Nó có thể là tài liệu chính của ma dược, cũng có thể là vật phẩm thần kỳ cần phong ấn. Người phi phàm bình thường sau khi chết cũng giống vậy, nhưng nó chỉ cùng cấp với tài liệu phụ trợ trong ma dược tương ứng. Tất nhiên bản thân nó cũng có năng lực phi phàm nhất định, có thể xem như nửa vật phẩm thần kỳ để sử dụng.”
Mấy câu bình thường đó chỉ chớp mắt cứ vang vọng trong đầu của Audrey, chồng chéo lên nhau, không ngừng lên cao, cuối cùng tụ thành một tia sấm to lớn.
Audrey liên tưởng đến việc ăn người, liên tưởng tới một vấn đề mà lúc trước Người Treo Ngược từng nhắc đến. Chính là nếu như nguồn tài liệu bị cắt đứt thì danh sách con đường có bị gián đoạn hay không.
Bây giờ thì cô đã biết đáp án, nhưng cô ước gì thà bản thân đừng nghe thấy thì hơn, cảm giác cứ như một cơn ác mộng vậy!
Sao lại có thể tàn nhẫn đến thế? Sao lại thối nát như vậy? Lúc trước Audrey cũng được xem như từng chứng kiến đến một vài chuyện không tốt liên quan đến thế lực phi phàm, nhưng đó đều là sự hèn mọn và gian ác của một cá nhân. Ví dụ như ngài A, ví dụ như Zilingus. Nó không hề ảnh hưởng đến yêu thích và sự hướng tới của cô đối với lĩnh vực thần bí và thế giới phi phàm.
Nhưng lần này, cô lại phát hiện thế giới tràn đầy thần bí đó lại đầy rẫy bóng tối.
Tỉnh lại đi Audrey, mày không thể cứ ngây thơ mãi được! Mới chỉ suy nghĩ thôi đã mất khống chế rồi, tàn nhẫn và bóng tối mà ngài Kẻ Khờ miêu tả có thể đoán được... Nếu đã lựa chọn con đường này, thì phải dũng cảm đi tiếp! Audrey tự khuyên nhủ bản thân hai câu, tâm trạng mới dần bình tĩnh lại.
Cô nhìn thấy Người Treo Ngược và Mặt Trời chỉ có mấy động tác theo thói quen, hình như hiểu rất rõ nội dung vừa nãy.
Hừ! Người Treo Ngược xấu quá. Lúc trước còn muốn dùng tin tức này để trao đổi với tôi! À... Tin tức này đúng là đáng để được trả thù lao cao. Nó khá quan trọng, nhưng chỉ là đối với tôi mà thôi, ở trong mắt của ngài Kẻ Khờ, nó chỉ là một thường thức bình thường... Audrey đột nhiên rất muốn cười to, tâm trạng bắt đầu tốt hơn, từ từ ném hết mấy ví dụ cực đoan trong suy nghĩ vừa nãy qua một bên.
Klein không hề bất ngờ với phản ứng của ba thành viên, giọng điệu hắn không hề dao động nói tiếp:
“Thường thức thứ hai, trong danh sách gần nhau đặc tính phi phàm có định luật bảo toàn.”
Đặc tính phi phàm được bảo toàn... Người Treo Ngược hơi thay đổi tư thế ngồi. Anh ta cảm giác được như đã hiểu ra vài chuyện, nhưng lại không cách nào hiểu rõ hoàn toàn được định luật này rốt cuộc đại biểu cho cái gì, ẩn chứa điều gì.
Chính Nghĩa và Mặt Trời đều có cảm giác giống anh ta, không thể nào hiểu được một cách trực quan ý nghĩa chân chính của định luật này.
“Tại sao là danh sách gần nhau?” Arges nhịn không được mở miệng hỏi.
Klein cười trả lời:
“Anh muốn trả thứ gì để đổi lấy đáp án?”
Một trong những ý nghĩ hồi nãy của hắn chính là thường thức thì miễn phí, giải thích sẽ thu phí. Điều này vừa phù hợp với thân phận của mình, sẽ không lãng phí tin tức.
Miễn phí mới là quý nhất.