Dịch: alreii
***
Klein trở lại phòng khách, cầm dao rọc giấy cắt mở niêm phong bao thư, lấy bức thư Isengard Stanton gửi ra.
Vị thám tử lừng danh viết rằng:
“Ý tưởng của anh đã giúp đỡ cho bọn tôi rất nhiều, xin hãy cho phép tôi được gửi lời cảm ơn tới anh ở đây.”
“Sau khi nhận được thư của anh, bọn tôi đã lập tức tổ chức nhân viên đi điều tra một vài khu vực trọng điểm, quả nhiên đã phát hiện được manh mối. Có rất nhiều động vật hoang thường xuất hiện ở vùng phụ cận được dân cư phát hiện, đã lần lượt mất tích.”
“Trong quá trình này, bọn tôi chú ý tới một chuyến khá thú vị. Trong vụ án giết người hàng loạt bốn năm trước, đúng, vụ mà mục tiêu là gái bán hoa độc thân hơn nữa còn có một đứa con. Không ít người dân sống ở xung quanh hiện trường vụ án có nhắc tới, thiếu niên có hiềm nghi nhất tuy khá quái gở, âm độc, nhưng cậu ta lại rất yêu thích động vật, đặc biệt là một con chó đen có thể hình rất lớn.”
“Sau khi thiếu niên nọ chết trong vụ bắn giết của xã hội đen, người dân xung quanh cũng không hề nhìn thấy con chó kia nữa.”
“Tôi rất tò mò, chủ nhân hiện giờ của nó là ai. Là hung thủ của vụ án giết người liên hoàn chưa được phá trước đó nữa sao?”
“Những chuyện trên đều đã được chứng minh tại hiện trường vụ án thứ 12, đồng thời còn phát huy tác dụng quan trọng, giúp cảnh sát bước đầu xác định được hung thủ. Nếu mọi chuyện thuận lợi, sau khi nghi phạm bị bắt, chúng ta có thể sẽ nhận được một khoản tiền thưởng lớn.”
“Bạn của tôi, tôi nhớ kỹ cống hiến của anh, sẽ không quên phần của anh đâu.”
......
Isengard Stanton hình như nghi ngờ mình đã biết được chân tướng của “Ác Ma”, cho nên có ý ám chỉ một vài chuyện? Klein để lá thứ xuống, thầm lầu bầu.
Nhưng phong thư này đã làm khiến hắn yên tâm rồi.
Người phi phàm phía chính phủ không tìm sai đối tượng!
Nếu con chó to lớn Ác Ma nọ không được sự trợ giúp từ nơi khác, nó bị bắt bị giết chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Còn về chuyện Isengard Stanton đoán nó còn có một người chủ khác, Klein thiếu chứng cứ đầy đủ để chứng minh, nên chỉ đành nói là có khả năng đó.
“Tóm lại, nhiệm vụ của mình đến đây là kết thúc. Tiếp theo là chuyện của tiểu đội Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt và Trái Tim Máy Móc.” Klein rút ra một tờ giấy mới, lấy bút máy bụng tròn, viết một bức thư hồi âm đầy lời văn khiêm tốn cho Isengard Stanton. Hắn mặc kệ những lời đầy tính ám chỉ vi diệu của đối phương, chỉ coi mình như là một thám tử tư bình thường mà thôi.
Klein lại cắt thêm một người giấy, sau đó ra ngoài gửi thư. Hắn đi bộ đến trạm chờ xe ngựa công cộng, ung dung thầm nghĩ:
“Tiếp theo là chờ lấy tiền thôi...”
“Repad nói muốn xem triển lãm kỷ niệm Russel ba ngày liền, tới thứ bảy rồi mình hẳn đi tìm anh ra, trả khoản tiền đầu tư cuối cùng. Hy vọng đến lúc đó đã xin được bản quyền phát minh cho xe đạp. Aizz, hiệu suất làm việc của cục Bản quyền sáng chế phát minh ở Backlund hình như không được cao cho lắm.”
Klein vừa rồi đã sắp xếp xong lịch trình hôm nay. Trong tình hình tụ hội phi phàm không tổ chức, không mua được vật phẩm phi phàm, tự dưng hắn lại trở nên nhàn rỗi, tạm thời không có chuyện gì để làm cả.
“Buổi sáng đến câu lạc bộ Cragg, luyện súng, luyện tập năng lực phi phàm, xong rồi ăn trưa luôn ở đấy. Tiếp đó sẽ tìm một gánh xiếc, học hỏi biểu diễn của các nhà ảo thuật, xem thử có thể tìm được linh cảm hay không.” Hắn móc đồng hồ quả quýt ra xem giờ, tâm trạng rất tốt bước lên xe ngựa công cộng.
......
Câu lạc bộ Cragg, quận Hilston.
Bởi vì mỗi tuần Klein sẽ tới ít nhất hai lần, cho nên những người hầu đều quen mặt hắn, không cần hắn đưa ra thẻ hội viên và huy hiệu chòm sao Bạch Sương.
Bây giờ là sáng thứ tư, thành viên của câu lạc bộ Cragg đa phần đều là giai cấp trung lưu khá có địa vị, làm những công việc khá có thể diện. Không phải chủ nhật, không phải nghỉ đông, không phải thời gian trà chiều thì hiếm khi nào đến đây.
Trong đại sảnh rộng rãi sáng sủa lộ sự vắng vẻ rõ ràng, chỉ có mấy người ngồi trên sofa ở khu chờ trong góc.
Klein liếc mắt nhìn qua nơi đó, trông thấy người quen, thế nên hắn đi tới chào hỏi.
“Anh Taslim, thời tiết hôm nay rất đẹp, anh phải nên ở trường đua ngựa chứ.”
Người quen đó chính là Taslim Dumont, giáo viên dạy cưỡi ngựa cho các quý tộc, người mà phu nhân Mary đã nhờ để giới thiệu hắn gia nhập câu lạc bộ. Anh ta còn từng kéo tới một vụ làm ăn cho Klein, chính là bảo vệ cho phóng viên Mike Joseph của “Báo Daily Observer” đến Golden Rose để điều tra.
Taslim ngẩng đầu, vuốt mái tóc xoăn ngắn màu nâu của mình, mỉm cười:
“Ồ, thám tử lừng danh, gần đây anh đang bận vụ gì vậy? Đã rất lâu tôi không thấy anh.”
Đó là do mấy ngày nay anh không tới câu lạc bộ thôi... Klein cười ngồi xuống sofa cạnh bên Taslim.
“Đang giúp cảnh sát điều tra vụ án giết người hàng loạt. Tuy không chắc có thu hoạch gì, nhưng tiền thưởng rất mê người. Với cả, xây dựng quan hệ tốt đẹp với phía cảnh sát là chuyện rất quan trọng với đám thám tử tư bọn tôi.”
Đoạn trên đều là đang khoác lác, tôi chỉ là một nhân vật không đáng chú ý được triệu tập mà thôi... Hắn thầm tự giễu cợt mình một câu.
Có mấy hội viên khác ngồi ở khu chờ đằng sau, với sự dẫn dắt của một người đàn ông nghi là nhà môi giới cổ phiếu, thảo luận về giá cổ phiếu của vườn trồng cây East Balam và cổ phiếu đường sắt miền Tây mới đây nhất.
Taslim không hề hoài nghi gì về câu trả lời của Klein, anh ta cười ha hả nói:
“Đây đúng là chuyện mà thám tử lớn phải làm.”
Sau khi trò chuyện mấy câu, anh ta lại dần tiến vào trạng thái suy tư.
Lúc Klein đang định chào tạm biệt để đến sân tập bắn dưới đất, Taslim chợt nhìn về phía hắn, nói:
“Anh Moriarty, tôi có thể hỏi một vấn đề được không? À, anh có thể thu phí tư vấn.”
“Vụ này miễn phí, với lại gọi tôi Sherlock thôi là được.” Klein cười ha ha trả lời.
Taslim gật khẽ đầu, nói với vẻ do dự:
“Tôi có một người bạn yêu một người không nên yêu, tình huống này phải giải quyết thế nào?”
Tuy mình vẫn luôn cho rằng, khi mà hỏi mấy vấn đề gì tương tự như trên thì “Tôi có một người bạn” bằng với “Bản thân tôi“. Nhưng màu sắc cảm xúc của Taslim đã nói rõ người đó không phải anh ta. Anh ta rất khó xử, nhưng lại không có chút cảm giác đau khổ nào... Klein đã mở linh thị hơi dựa về phía sau, đan hai tay lại với nhau.
“Rất xin lỗi, tôi không phải bác sĩ tâm lý, cũng không phải mấy chuyên gia chuyên tư vấn chuyện tình cảm trên báo đâu.”
“Lời khuyên duy nhất của tôi là, đừng phạm pháp.”
“Ha ha, đó chỉ là nói đùa thôi. Đầu tiên, chúng ta phải làm rõ “không nên” bắt nguồn từ đâu? Là do giữa hai nhà có thù hằn hay sao?”
Taslim nhìn hắn, nói với vẻ bất đắc dĩ:
“Không, đây không phải là chuyện về “Romeo và Juliet”!”
Klein nghe được câu trả lời của đối phương thì bên tai như vang lên một giọng thì thầm hư ảo:
Tác giả Russel Gustave... Tác giả Russel Gustave... Tác giả Russel Gustave...
Hắn lắc đầu, nói một câu xin lỗi với Shakespeare. Tiếp đó hắn mỉm cười nói:
“Tác phẩm này của Russel đại đế quả thực quá kinh điển rồi, cứ nhắc đến chuyện tình yêu ngăn cấm thì tôi sẽ nhớ đến nó. Vậy rốt cuộc là tại sao không nên ở bên nhau chứ?”
Taslim trầm mặc vài giây mới nói:
“Tôi phải giữ bí mật, xin lỗi, cứ xem như tôi chưa hỏi gì cả.”
Giữ bí mật? Đó là một người rất có thân phận nhỉ... Yêu người cùng giới? Yêu người có cùng huyết thống? Klein kìm nén sự hiếu kỳ mãnh liệt, dang tay nói:
“Vậy tôi chỉ có thể đưa ra thêm một lời khuyên nữa, hãy đọc nhiều tiểu thuyết tình cảm đắt khách như: “Sơn trang Bão Táp”, “Tình yêu và sự đố kỵ“...”
Đôi môi Taslim mấp máy mấy lần, than thở:
“Aizzz, đó chỉ có thể là cách cuối cùng. Theo tôi thấy, chuyện tình yêu trong mấy cuốn tiểu thuyết đắt khách đó không thể nào xảy ra trong cuộc sống ngoài đời thực được.”
“Tôi cũng thấy vậy!” Klein rất đồng cảm phụ họa.
Hai người nhìn nhau bật cười.
Tiếp đó Klein đứng dậy đến sân tập bắn dưới đất để luyện súng với luyện năng lực phi phàm. Đến gần giữa trưa thì hắn mới quay lại tầng 1, chạy thẳng đến sảnh tiệc buffet.
Trước đó hắn đã ngắm sẵn rồi, món cung ứng số lượng hạn chế hôm nay là gan ngỗng hầm rượu vang đỏ, phối thêm snack táo và bánh mì ngâm bơ.
Klein lấy xong đồ ăn, bưng khay đi về phía bàn của Taslim. Mà lúc này ở nơi đó, trừ Taslim ra thì còn có một người hắn quen nữa, đó là bác sĩ ngoại khoa Ellen Chris.
Vừa mới đặt khay xuống, còn chưa kịp ngồi, Klein chợt phát hiện một cây nạn gác bên ghế của vị bác sĩ ngoại khoa nọ.
“Ellen, làm sao vậy?” Hắn quan tâm hỏi thăm.
Ellen vóc người cao gầy, mặt mũi lạnh lùng, đeo mắt kính gọng vàng vỗ nhẹ lên đùi phải, nói:
“Aizz, đừng nhắc tới nó nữa, đúng là quá xui xẻo! Tôi bị ngã cầu thang, bị nứt xương khá nghiêm trọng, phải bó thạch cao.”
“Đúng là xui xẻo thật nhỉ.” Klein phụ họa than thở, đồng thời cắt một miếng gan ngỗng chấm nước tương nhét vào trong miệng. Cái cảm giác vừa chạm đã hòa tan khiến mùi thơm của mỡ khuếch tán ra ngoài, kích thích đến mỗi một vị giác.
“Tôi xui xẻo đã được một khoảng thời gian rất dài rồi.” Ellen nhấc tay đẩy đẩy gọng kính, thuận tiện xoa xoa thái dương.
Tiếp đó anh ta nhìn về phía Klein, lại nhìn về phía Taslim, hỏi với vẻ do dự:
“Anh Moriarty, anh có, anh có...”
“Có gì?” Klein ngẩng đầu hỏi.
Ellen đè thấp giọng:
“Anh là một thám tử lớn nổi danh, chắc là sẽ quen biết rất nhiều người nhỉ?”
“Cũng kha khá.” Klein không biết đối phương muốn gì nên trả lời một câu qua loa.
Ellen lại nhìn về phía Taslim, hít vào một hơi, nói:
“Anh có quen ai như là pháp sư trừ tà gì đó không? À không, ý của tôi là những người yêu thích thần bí học biết xem bói lại có chút ít bản lĩnh ấy. Tôi nghĩ, tôi cho rằng, sự xui xẻo gần đây của tôi không được bình thường cho lắm...”
“Tôi biết những thứ quỷ bí đó đa số đều là giả, là lừa người, nhưng tôi không tìm được cách nào khác để thoát khỏi sự xui xẻo này nữa rồi. Tôi đã thử đến nhà thờ cầu nguyện, đi quyên góp, tham gia lễ Misa, nhưng vẫn không có chút tác dụng nào.”
Người yêu thích thần bí học biết xem bói có chút ít bản lĩnh... Anh như thể đang nói tới tôi vậy... Klein suy tư nói:
“Ellen, anh nói rõ ra xem, anh đã gặp phải những chuyện gì.”
Taslim bên cạnh cũng gật đầu:
“Đừng lo lắng, tuy tôi là tín đồ của chúa, nhưng không hề bài xích những thứ thuộc thần bí học.”
Ellen buồn rầu than thở:
“Rất nhiều, rất nhiều chuyện, ví dụ như: phẫu thuật thì sẽ xuất hiện sai sót; đi du lịch thì tàu hơi nước bị sự cố; trở về nhà lại phát hiện bị trộm; đến bệnh viện, kết quả lại ngã cầu thang... Anh nói, có phải ai đó đang nguyền rủa tôi không?”
Ừ, lúc trước đã nghe Ellen nhắc đến chuyện này... Klein hơi nhíu mày.
Klein từng là một Kẻ Gác Đêm, hắn nhanh chóng thông qua miêu tả này nghĩ đến một vật phong ấn:
Búp bê xui xẻo!
Là vật phẩm nào đó tương tự? Hắn mở linh thị, nghiêm túc hỏi:
“Ellen, anh nhớ kỹ lại xem, trước khi những chuyện xui xẻo đó liên tiếp ập tới, anh hoặc là người nhà của anh. À, người nhà của anh có gặp phải mấy chuyện xui xẻo tương tự không?”