Dịch: Thanh Phan
Biên: alreii
***
Klein vốn là muốn hỏi, trước khi những chuyện không may liên tiếp ập tới, liệu Eren hoặc thành viên trong gia đình anh ta có mang vật bất thường gì đó về nhà không, một con búp bê bẩn thỉu cũ kỹ chẳng hạn.
Nhưng lời vừa đến môi, hắn lại cảm thấy rằng nó quá trực tiếp, dễ bại lộ sự thật rằng hắn biết rất nhiều về thế giới thần bí. Mặc dù có thể giải thích rằng hắn là một thám tử tài ba hiểu biết rất nhiều, nhưng không cần phải mạo hiểm như vậy.
Thế là, hắn đổi sang phương thức quanh co hơn, hỏi có phải người nhà của bác sĩ Eren cũng gặp chuyện xui xẻo không.
Nghe được vấn đề của hắn, Eren Chris cẩn thận nhớ lại:
“Không, ngoại trừ vụ gặp sự cố tàu hơi nước với tôi ra, bọn họ vẫn giống như trước. Hầu hết thời gian, không biết là may mắn hay xui xẻo, còn lại thì cả hai đều có, nhưng không quá xui xẻo.”
Vậy thì không đúng lắm... Nếu đó là một vật phẩm cần phải phong ấn như “Búp bê xui xẻo”, vậy chắc chắn nó sẽ ảnh hưởng đến mọi người trong một khoảng phạm vi... Chẳng lẽ Eren đã nhỏ máu vào nó, nên hai bên đã thiết lập một mối liên hệ vững chắc? Klein thông qua linh thị, ánh sáng và màu sắc cảm xúc của Alan ăn khớp với thân thể và trạng thái tinh thần của anh ta, không có gì đặc biệt.
Hắn hỏi với vẻ đắn đo: “Trong bệnh viện nơi anh làm việc, có người nào xui xẻo như anh không?”
“Không có, cho nên tôi mới cho rằng chắc chắn đã bị ai đó nguyền rủa.” Eren kéo chiếc nơ, lộ vẻ nôn nóng và bất an.
Trong ánh mắt tò mò của Taslim, Klein thoáng suy tư, sau đó nói:
“Trước khi anh gặp mấy chuyện xui xẻo, anh có đụng phải điều gì kỳ lạ không, chẳng hạn như đứt tay bị thương? Trong truyền thuyết đô thị, máu là thứ môi giới mạnh mẽ đủ để thành lập được nguyền rủa.”
“Tôi đã xác nhận điều này sau khi nghi ngờ đó là một lời nguyền, tôi không hề chảy máu trong ba tháng qua.” Eren ấn dao nĩa, trả lời với vẻ mặt nặng nề.
Điều này khá lạ... Mà hắn lại không thể thực hiện nghi thức bói toán phức tạp trước mặt họ được... Klein hỏi tiếp:
“Vậy thì có chuyện kỳ lạ nào khác không?”
“Eren, anh suy nghĩ cẩn thận lại xem nào, chuyện thế này không thể nào không có lý do được. Gần đây anh có đắc tội ai không? Hoặc là có cản trở người nào đó không?” Taslim quan tâm phụ họa một câu.
Eren rũ mắt, nhìn thức ăn trong khay, lặng im suy nghĩ rất lâu. Klein cũng không nhàn rỗi, trước khi đồ ăn lạnh ăn sẽ không ngon, cố gắng giải quyết bọn nó.
Chờ đến khi hắn bắt đầu thưởng thức món tráng miệng, Eren rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nói:
“Tôi không phải là một người giỏi xã giao, quan hệ của tôi và các đồng nghiệp cũng không hề hòa hợp. Nhưng thật khó tin rằng họ sẽ tìm cách nguyền rủa tôi chỉ vì điều này. À... Anh nhắc tôi mới nhớ tới một chuyện, nó có thể liên quan đến thần bí học.”
“Chuyện gì?” Klein và Taslim đều có tinh thần hơn.
“Trước khi những chuyện xui xẻo liên tiếp ập tới, tôi có phụ trách một bệnh nhân, đó là một đứa bé chưa tới mười tuổi. Cậu bé rất đáng thương, nó cần phải cắt bỏ chân trái vì một số vấn đề.” Eren đẩy cặp kính gọng vàng, nhớ về chuyện cũ, nói: “Tôi vừa mới làm cha không lâu, nên rất đồng tình với những đứa trẻ gặp bất hạnh. Mỗi lần thăm phòng bệnh của nó, tôi sẽ nói chuyện với cậu bé vài câu, khích lệ và an ủi nó.”
Dừng chốc lát, Eren nói trôi chảy hơn: “Tôi nhớ rằng đó là một ngày trước khi cậu bé làm phẫu thuật, tôi đã đến phòng bệnh để tìm nó. Cậu nhóc thực sự khá bất an, đang chơi bài Tarot. Đây là thứ nó mang theo khi đến bệnh viện, thậm chí không cho phép người nhà của mình mang đi.”
“Vì để khiến cậu bé thả lỏng hơn nên tôi đã chơi bói bài Tarot với nó.”
“Lúc ấy tôi lật ra một lá bài, là “Bánh Xe Số Phận” ngược.”
“Cậu nhóc đó nhìn tôi, cười nói với vẻ rất đơn thuần rất tà ác.”
“Bác sĩ, vận may của anh sẽ trở nên rất tệ đó.”
“Bác sĩ, vận may của anh sẽ trở nên rất tệ đó...” Taslim hít sâu một hơi, nói: “Sao tôi lại cảm thấy cảnh tượng đó lời nói đó khiến cả người tôi ớn lạnh ghê... Đứa trẻ đó về sau chết trên bàn mỗ à?”
Eren lắc đầu, nói: “Ca phẫu thuật rất thành công. Chẳng bao lậu thì thằng bé được xuất viện, còn đặc biệt đến cảm ơn tôi.”
“Cho nên, tôi vẫn không hề hoài nghi về chuyện này. Nhưng giờ sau khi nhớ lại, tôi phát hiện đây là vật phẩm liên quan tới thần bí học duy nhất mà tôi tiếp xúc trong vòng hai tháng qua. Mặc kệ thế nào, mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, bài Tarot vẫn là thứ được dùng để xem bói.”
Trong tay Klein không biết từ lúc nào đã có thêm một đồng xu màu vàng thau, nó đang nhảy nhót và xoay tròn trên đầu ngón tay, như muốn tượng trưng cho quá trình phân tích của “Đại thám tử lừng danh“.
Đồng xu được búng lên sau đó lại rơi xuống lòng bàn tay của Klein, hắn liếc mắt nhìn nó một cái, kết thúc “suy nghĩ”, nói:
“Tên của đứa trẻ đó là gì? Nó sống ở đâu?”
Eren trả lời không chút do dự:
“Thằng bé tên là Will Oncetine, còn về sống ở nơi nào thì tôi không nhớ.”
“Anh thám tử, lời khuyên của anh là?”
“Anh có quen chuyên gia trong lĩnh vực thần bí học sao?”
Klein nhấp một ngụm hồng trà, cười nói trong tầm mắt mong chờ của Eren và Taslim:
“Lời khuyên của tôi là đến nhà thờ của vị Thần anh thờ phụng, kể lại những chuyện xui xẻo gần đây của anh cho giám mục, sau đó hỏi ông ta có cách nào giải quyết hay không. Eren, tôi nhớ anh là, ừm, tín đồ của Nữ Thần Bóng Tối phải không?”
Hắn thiếu chút nữa thuận miệng bật thốt lên Nữ Thần, nhưng may mà hắn kịp thời nhớ ra thân phận của hắn hiện giờ là một thám tử thờ phụng Thần Hơi Nước Và Máy Móc.
“Nhưng lúc trước tôi đã cầu nguyện với Nữ Thần, tham gia cả lễ Misa cùng với quyên góp tiền và vật phẩm, nhưng chúng đều không hề có tác dụng. Tôi nghĩ rằng vẫn nên tìm một thầy bói có bản lĩnh thật sự ấy.” Eren không đồng ý với đề nghị của thám tử Moriarty.
Taslim ở bên cạnh cũng gật đầu nói phụ họa: “Đúng vậy, Thần Linh không quan tâm anh có may mắn hay không. Gặp may mắn là được ban phước lành, xui xẻo thì lại là thử thách.”
Anh bạn này, tín ngưỡng của anh không được thành kính cho lắm, coi chừng Chúa Tể Bão Táp bổ cho anh một tia sét đó nha... Klein lần lượt liếc nhìn hai người, cười nói:
“Lời khuyên này là được căn cứ vào một logic rất đơn giản.”
“Nếu, ý tôi là nếu, trên thế giới này thật sự có thần bí học sinh ra hiệu quả và tác dụng. Vậy thì am hiểu mấy chuyện về phương diện này nhất chắc chắn là bảy giáo hội lớn chính thống. Bằng không bọn họ đã sớm bị các thế lực nắm giữ thần bí học khác thay thế rồi.”
“Nếu không có cái gọi là thần bí học chân chính, vậy anh tìm thầy bói, tìm phù thủy cũng sẽ không nhận được bất cứ sự trợ giúp nào đâu. Còn không bằng hỏi thử các vị giám mục có thân phận khá cao đó có cách giải quyết nào hay không.”
Eren cẩn thận phân tích, cuối cùng gật đầu, nói: “Rất có lý.”
“Có lẽ cần giám mục truyền đạt giúp tôi thì Nữ Thần mới sẽ phù hộ tôi.”
Không, nói một cách chính xác là, chỉ có giám mục truyền đạt thì tiểu đội Kẻ Gác Đêm mới có thể chú ý tới dị thường trên người anh... Klein thầm phản bác trong lòng.
Hắn không hề nghĩ tới việc sẽ giúp đỡ Eren trong chuyện này. Bởi vì muốn giải quyết vấn đề về phương diện vận số của đối phương, ngoại trừ phải tìm được căn nguyên ngọn nguồn, chắc chắn còn phải bố trí nghi thức.
Trước không nói đến Klein có hiểu nghi thức chuyển vận thật sự hay không. Cho dù hiểu, hắn cũng sẽ bởi vì nghi thức mà bại lộ chuyện mình có năng lực siêu phàm trước mặt người không quen, tăng thêm rất nhiều rủi ro.
Nếu có thể để Kẻ Gác Đêm ra mặt, vậy mình không cần phải tự mình giải quyết nữa... Chỉ không biết rằng vấn đề đến từ thằng nhóc hay là do lá bài Tarot trong tay nó. Nếu là cái sau, nói không chừng đó là vật phong ấn phù hợp với mình, thật đáng tiếc... Klein lặng lẽ lắc đầu, kìm nén sự tham lam đang hiện lên xuống dưới đáy lòng.
Lúc này, Ellen đã có quyết định. Anh ta nhìn về phía Klein, nhếch miệng cười nói:
“Cảm ơn anh Moriarty. Tuy anh không hiểu về thần bí học, nhưng anh lại có thể dựa vào logic chặt chẽ để đưa ra một lời khuyên tốt nhất.”
Phải, tôi không hiểu thần bí học gì đâu... Klein mỉm cười nói: “Cứ trực tiếp gọi Sherlock thôi là được, Eren.”
Chà, từ khi mình không còn là Kẻ Gác Đêm nữa, những kiến thức thần bí học của mình ngày càng quái lạ. Một mặt, mình biết thêm rất nhiều bí mật liên quan đến danh sách cao, liên quan đến các vị Thần. Mặt khác mình lại chỉ hiểu mỗi nghi thức ma pháp sơ cấp nhất, các loại khá phức tạp thì chỉ biết mỗi nghi thức hiến tế và ban thưởng. Bùa chú thì từ rất lâu rồi vẫn dừng ở mỗi ba loại... Klein thầm thở dài, cảm thấy mình cấp thiết cần có một quyển sách toàn diện và đi sâu vào lĩnh vực thần bí học.
Còn về kiến thức có thể phân tách tinh thần ô uế ra khỏi đặc tính phi phàm được hay không, đến giờ hắn vẫn chưa có được đầu mối nào.
......
Sau khi nghỉ trưa tại câu lạc bộ một lúc, Klein ngồi xe ngựa công cộng đến gánh xiếc Lewis gần sông Torquack ở quận Jowod.
Hôm nay không phải ngày lễ cũng không phải ngày nghỉ, khách bên trong rạp xiếc không nhiều lắm. Mấy chú hề phụ trách đón khách và chọc cười mặt ai nấy đều ỉu xìu.
Sau khi đi ngang qua “Phòng bói toán” và lều bán bánh nướng, bánh crepe, bánh pie trái cây cùng đồ uống có cồn, Klein đi dọc sát bên bãi xiếc động vật, tìm được một rạp xiếc nhỏ. Trên bảng đen ở cửa viết: Không phải ngày lễ không phải ngày nghỉ, mỗi ngày biểu diễn bốn lần, mỗi lần biểu diễn 1 tiếng.
Buổi biểu diễn đầu tiên của buổi chiều vào lúc lúc hai giờ, vừa mới bắt đầu không lâu.
Klein mua vé, tiến vào rạp xiếc, nghe được tiếng reo hò.
Lúc này, một nhà thuần thú đang ở trên sân khấu, cầm roi da ra lệnh cho một con gấu đen biểu diễn vẻ ngây thơ đáng yêu. Cạnh bên là một con hổ có sọc vàng đen đan xen đang nằm sấp và một con khỉ đầu chó có bộ lông rất đậm màu rất xoăn đang ngồi.
Vút!
Khi nhà thuần thú nọ quơ roi, con gấu đen nọ vụng về lộn mèo.
“Tôi nói nè, vừa nãy nó rất muốn tát cho anh một cái đó!” Ở hàng ghế đầu tiên, đột nhiên có người hét lớn, lập tức dẫn đến một trận cười lớn của không ít khán giả trong rạp.
Họ nghĩ rằng đây là cách mới để chọc cười của gánh xiếc.
Nhưng Klein lại không nghĩ vậy, bởi vì hắn phát hiện màu sắc cảm xúc của nhà thuần thú đang có xu hướng tức giận và phẫn nộ.
Hắn mỉm cười, đi đến hàng ghế đầu tiên ngồi xuống, thưởng thức màn trình diễn trên sân khấu, để không phải uổng tiền vé.
Lúc này, cái người lên tiếng hồi nãy lại hét lên:
“Con hổ kia muốn cắn đứt cổ của anh đấy, con khỉ đầu chó lông xoăn đó muốn bắt anh để làm đệm mông cho nó!”
Trong tiếng cười ha ha ha của khán giả, động tác của nhà thuần thú lộ rõ vẻ cứng đờ.
Ờ... Tuy những lời kia rất giống đang quấy rối, nhưng tại sao mình nghe có vẻ như đang nhắc nhở hơn nhỉ... Klein nghiêng đầu nhìn về phía người nói chuyện ở cùng dãy ghế, phát hiện đó là một người đàn ông ba mươi tuổi có khuôn mặt mập mạp.
Giọng điệu này, cách thức này... quen thuộc quá... Klein lầu bầu trong im lặng.