Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 327: Chương 327: Gặp trên đường




Dịch: alreii

Trong rạp xiếc nhỏ của gánh xiếc Lewis.

Với một thầy bói, chỉ cần có cảm giác quen thuộc thì sẽ không tồn tại vấn đề không nhớ ra. Klein đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, dựa về phía sau, thầm thì vài câu gần như không hề có âm thanh.

Tiếp đó, hắn giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi mười mấy giây, thực ra là đang mượn nhờ minh tưởng để nhanh chóng tiến vào giấc mơ, lấy được gợi ý từ cảnh trong mơ.

Đó là một căn phòng khá tối tăm, chỉ có một cây nến trên bàn trà với ánh nến lung lay mờ tối. Người ngồi xung quanh mặc áo choàng đen đội mũ trùm, đeo mặt nạ sắt có thể che đi nửa khuôn mặt.

Klein cố ý vuốt mi tâm, mở mắt ra, tiếp tục xem biểu diễn thuần thú.

Hắn đã đọc được gợi ý, biết nguồn gốc của sự quen thuộc này:

Cảnh trong mơ là cuộc tụ hội người phi phàm do ngài “Con Mắt Trí Tuệ” tổ chức.

Trong cuộc tụ hội cũng có một “Thầy Thuốc” mập mạp thế này, thích dùng cách thức mỉa mai để nhắc nhở người khác. Rõ ràng là một người tốt, thế mà cứ cho người khác cảm giác thiếu đánh.

Là vị “Thầy Thuốc” đó thật à? Không giống lắm, anh ta biết thuần thú từ lúc nào chứ... Dựa vào tài liệu nội bộ được Kẻ Gác Đêm ghi chép lại, linh thị của “Thầy Thuốc” không thể phân biệt được màu sắc cảm xúc một cách tỉ mỉ như đường tắt “Thầy Bói“. Ừm, về màu sắc khí tràng, ngược lại bọn họ khá am hiểu về mặt này... Suy nghĩ của Klein chậm rãi trôi đi, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến việc hắn thưởng thức biểu diễn trên sân khấu.

Trong tầm nhìn linh thị của hắn, màu sắc cảm xúc của gấu đen, hổ và khỉ lông xoăn quả thực không quá ổn định. Chúng có chút kích thích, rất có khả năng sẽ lập tức bùng nổ. Nó cũng đã gián tiếp chứng thực lời của người đàn ông mập mạp vừa nãy không phải đang phá đám. Dường như anh ta có thể đọc được ý tưởng của ba con vật đó, hiểu được sự xung động của chúng nó.

Mà nhờ có lời nhắc nhở của anh ta, nhà thuần thú nọ tuy đang cực kỳ tức giận, sắc mặt trở nên âm trầm, nhưng động tác sau đó của gã vẫn theo bản năng nhẹ nhàng, cẩn thận hơn rất nhiều. Màn biểu diễn thuận lợi kết thúc.

Tiếp theo là một màn hài kịch đơn giản nhưng khá vui nhộn, chờ đến khi nó kết thúc thì mới thấy nhà ảo thuật đi lên biểu diễn.

Nhà ảo thuật này mặc áo đuôi tôm, thắt một chiếc nơ cùng màu, đội chiếc mũ vừa cao vừa lớn. Gã vừa lên sân khấu đã biểu diễn một màn phun lửa, lập tức nhận được tiếng vỗ tay reo hò của các khán giả trong rạp.

Một kỹ thuật rất đơn giản... Klein có thị lực phải nói là cực kỳ xuất chúng, hơn nữa còn từng được xem rất nhiều tiết mục biểu diễn ảo thuật, nên giờ hắn chỉ cần nhìn một cái là biết ngay mánh khóe của nó.

Tiếp theo, nhà ảo thuật đó lại biểu diễn các màn ảo thuật kinh điển như: thoát khỏi chiếc rương bị khóa, cởi mũ biến ra chim bồ câu, móc ra hoa tươi và các lá bài ảo thuật, vv. Klein vốn tưởng rằng mình có thể dễ dàng phá giải được mỗi một mánh khóe của đối phương, nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, có vài lúc bản thân chẳng hề thu hoạch được gì. Bởi vì sự chú ý của hắn bị dẫn dắt đến chỗ mà đối phương muốn, nên bỏ qua chi tiết then chốt.

Gã rõ ràng không có năng lực phi phàm, vậy mà mánh khóe vẫn có thể giấu được mắt của mình. Ừm, mấu chốt là nắm chắc về sự chú ý... Quy tắc thứ 2 của “Ảo Thuật Gia”, dốc sức thay đổi sự chú ý của mục tiêu, từ đó đạt được hiệu quả mong muốn? Klein thầm cho ra suy đoán mà bản thân không biết là đúng hay sai nữa.

Điều này phải chờ “đóng vai” để thử nghiệm mới biết được.

Đúng vào lúc này màn biểu diễn của ảo thuật gia đã kết thúc, các khán giả không hề keo kiệt vỗ tay nhiệt liệt và reo hò cuồng nhiệt, bầu không khí trong rạp thoáng cái đạt đến đỉnh điểm của chiều nay.

“Ha ha, quy tắc thứ 3, biểu diễn của ảo thuật gia cần nhận được sự ủng hồ của khán giả?” Klein nửa là chế giễu nửa là suy đoán thầm lẩm bẩm một câu.

Gần ba giờ, hắn kéo kéo cổ áo của chiếc vest dài hai hàng nút, đứng dậy rời khỏi rạp xiếc nhỏ. Hắn muốn thử tiếp xúc với gã đàn ông mập mạp nghi là “Thầy Thuốc” nọ, nhưng chợt nhớ tới mặt mũi của đối phương... Tùy tiện “bắt chuyện” có lẽ sẽ gây nên phản ứng quá khích.

Klein ngồi trên xe ngựa công cộng tuyến cố định để trở về phố Minsk.

Chiếc xe ngựa này được chia thành hai tầng, trên dưới đều có một vài vị khách. Klein dựa theo thói quen, chọn vị trí sát cửa sổ ở tầng dưới.

Xe ngựa đi đi dừng dừng một lúc, hắn đang nheo mắt nhớ lại những linh cảm vừa nãy thì chợt nhịp tim đập nhanh, đầu óc trở nên tỉnh táo và lý trí, giống hệt phản ứng lúc bị người nào đó cưỡng ép tiến vào giấc mộng hoặc là bị trực tiếp thông linh vậy.

Vào giây phút này đây, hắn biết rõ mình đã không còn ở thế giới hiện thực nữa rồi!

Hắn có kinh nghiệm phong phú ra vẻ không có chuyện gì nhìn quanh nửa vòng, phát hiện vị thân sĩ mặc áo đuôi én đội mũ phớt tơ lụa ở bên trái vẫn đang đọc báo. Một người phụ nữ mặc chiếc váy liền màu xanh nhạt dắt theo hai đứa trẻ, chị ta đang đau đầu quát mắng mấy nhóc quỷ không nghe lời. Ở bên cạnh chị ta là một người đang gặm bánh mì, uống nước trà tự mang theo... Hết thảy mọi thứ, chẳng hề khác biệt gì với lúc đầu.

Nhưng trong tầm nhìn linh thị mà Klein đã lặng yên mở ra, những vị khách này không hề có khí tràng và màu sắc cảm xúc!

Bọn họ không hề có thể Dĩ Thái!

Bọn họ rõ ràng đang nói chuyện, đang ăn bánh mì, đang đọc báo, nhưng lại không hề có vết tích nào của sự sống!

Đây là giả tượng hư hảo, hay bọn họ đều đột tử chết cả rồi, chỉ là vẫn đang hoạt động theo thói quen như lúc còn sống? Klein cố gắng bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn thấy xe ngựa và người qua đường qua lại nhộn nhịp, vẫn là cảnh tưởng như lúc chiều.

Nhưng bọn họ cũng không hề có màu sắc khí tràng... Chiếc xe ngựa chậm rãi tiến lên, vẻ mặt Klein càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Hắn cuối đầu nhìn chính mình, nhìn thấy ánh sáng linh tính rõ ràng, khác hoàn toàn với những người xung quanh.

Chính vào lúc này, hắn đột nhiên nghe được một tiếng gầm thét, tiếng gầm thét đó không giống như là do một con người phát ra!

Klein vội ngẩng đầu, phát hiện trên đường giờ đã xuất hiện thêm một con chó lớn màu đen.

Từng chiếc răng trắng sắc bén của nó dính đầy vết tích như gỉ máu, chính là con chó Ác Ma khổng lồ đó. Con chó Ác Ma khổng lồ đã gây nên rất nhiều vụ án giết người đẫm máu.

Con chó đen khổng lồ này nhanh chóng bành trướng thành Ác Ma cao lớn, sau lưng có đôi cánh như của loài dơi, trên đầu mọc hai chiếc sừng dê đầy hoa văn thần bí. Nó đang ngửa đầu lên trời, phát ra một từ tràn đầy ý nghĩa ô uế trong tiếng Ác Ma:

“Sa đọa!”

Gần như là cùng lúc khi nó mở miệng, Klein đã xác nhận nó là chân thật, bởi vì khí tràng và màu sắc cảm xúc của nó đang tỏa ra ánh sáng linh tính mãnh liệt!

Lúc tiếng gào thét của con chó Ác Ma khổng lồ đó vang lên, mấy người đi đường hư ảo xung quanh đều chợt nổ tung, hóa thành sương mù đen bao phủ lấy không trung, che mất tầm nhìn.

Nhưng Klein vẫn loáng thoáng thấy được, giữa không trung và xung quanh có thêm không ít “Người thật” có màu sắc khí tràng, bọn họ sử dụng năng lực phi phàm tỏa ra ánh sáng linh tính.

Chuyện gì đây, người bình thường đều là ảo ảnh, người phi phàm đều là chân thật cả... Là các tiểu đội Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt tìm được con chó Ác Ma khổng lồ nọ, dùng vật phong ấn đặc thù để tạo nên hoàn cảnh chiến đấu mà không ảnh hưởng tới thế giới hiện thực? Vật phong ấn đó chỉ nhằm vào người phi phàm, vô hiệu với người bình thường? Thế nên, mình đúng lúc đi ngang qua đã bất hạnh bị kéo vào trong luôn? Klein suy nghĩ rất nhanh, đại khái đoán được cảnh ngộ mà bản thân đang gặp phải.

Đây đúng là tai vạ khó hiểu... Hắn vừa mới cảm khái, tự dưng lại nghe thấy một tiếng gào thảm thiết vang lên, một tiếng gào thảm thiết đau đớn và vang dội.

Sương mù đen che phủ tầm nhìn xung quanh chợt tan đi, con chó Ác Ma khổng lồ nọ ngã mạnh lên mặt đất, thân thể bị cắt thành hai nửa. Mà tất cả ánh sáng giữa không trung đều tụ về trên một vật, khiến nó nhìn như một mặt trăng thuần khiết, chiếu sáng bóng tối u ám xung quanh.

Con chó Ác Ma khổng lồ với sức sống ngoan cường lại lần nữa gầm lên, thân hình chợt nổ tung. Nó dùng linh hồn và máu thịt làm nhiên liệu, đốt cháy lên ngọn lửa ngút trời đan xen hai màu xanh nhạt và đỏ thẫm.

Nhưng ngọn lửa mới vọt lên không trung đã mất đi toàn bộ ánh sáng, bị vật nhìn như mặt trăng trong sáng đó hấp thu hết. Nó biến mất không một tiếng động, con chó Ác Ma khổng lồ nọ cũng theo đó hoàn toàn tiêu tan, chết mà không để lại chút cặn bã nào.

Mạnh quá... Klein vừa định cảm khái, nhưng rồi hắn chợt nhớ tới một việc, đám kẻ mạnh chính thức đó có khi nào phát hiện một người phi phàm hoang dã mình đây đang ngồi trong xe ngựa không nhỉ? Một người phi phàm khác với những người hư ảo xung quanh!

Hắn trở nên căng thẳng, da đầu tê tại móc ra một người giấy, run tay vẩy nó biến thành mình, biến thành một người không có khí tràng và màu sắc cảm xúc.

Mà bản thân hắn lại mượn sự đặc biệt của “Thế thân”, trốn vào trong “bóng ma” của người giấy.

Chính vào lúc này, Klein nghe thấy ở bên ngoài xe ngựa có ai đó hừ khẽ một tiếng.

Tiếng hừ khẽ đó ẩn chứa tức giận và sự không cam lòng rõ ràng.

Ai? Không giống âm thanh mà một người phi phàm chính thức sẽ phát ra... Klein thấy rất nghi ngờ, nhưng lại không dám thu hồi thế thân, dò đầu ra xem xét.

Tiếp theo có mấy tầm mắt lần lượt lướt qua, nhưng không dừng lại lâu.

Chờ đến khi mọi việc kết thúc, Klein nhìn thấy hư không xung quanh xuất hiện vết nứt, sau đó vỡ vụn như thủy tinh.

Sau đó cảm giác chân thật ập tới, hắn biết rõ mình đã trở lại thế giới thật rồi.

Lặng yên thu lại thế thân, hắn lần nữa ngồi về lại vị trí của mình. Các hành khách trong xe ngựa người đọc báo thì đọc báo, gặm bánh mì thì gặm bánh mì, quát mắng con trẻ thì quát mắng con trẻ, không khác gì so với lúc đầu.

Nhưng trong mắt Klein, bọn họ đã có lại khí tràng và màu sắc cảm xúc.

Ngoài ra, so với lúc nãy, xe ngựa công cộng tuyến cố định đã đi được một khoảng rất xa.

“Xem ra trong hoàn cảnh chiến đấu đặc biệt vừa rồi, thời gian và cảnh tượng đều đồng bộ với hiện thực. Nếu trận chiến vừa rồi vẫn tiếp tục kéo dài, xe ngựa có khả năng sẽ lái ra khỏi phạm vi ảnh hưởng, chỉ để lại một mình hắn ở nơi đó, một mình hắn ở nơi đó... Vậy sẽ lập tức bại lộ rồi... vẫn may. Backlund là Vùng đất hy vọng, là trung tâm của cả nước, ở đây sẽ có kẻ mạnh danh sách cao của ba giáo hội lớn...” Klein nghĩ lại mà sợ.

Hắn vốn còn tưởng rằng, cho dù Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt đã khóa chặt được đối tượng thì cũng phải mất mấy ngày mới có thể tìm ra được con chó Ác Ma khổng lồ Ác Ma nọ. Hơn nữa trước đó cần phải có một điều kiện, chính là đối phương không rời khỏi Backlund... Điều này thì có thể xác định, bởi vì rời Backlund thì chẳng khác nào rời khỏi phạm vi nghi thức, sẽ dẫn tới thăng cấp thất bại. Mà đối với Ác Ma, ảnh hưởng tiêu cực do nghi thức thất bại có xác xuất lớn khiến chúng đang giãy giụa bên bờ vực khát máu thẳng đến trực tiếp mất khống chế.

Ai ngờ, chỉ vỏn vẹn có một đêm cộng thêm nửa buổi sáng, con chó Ác Ma khổng lồ nọ đã bị phát hiện, xử quyết, tịnh hóa!

Đúng là đáng sợ! Đây chính là Backlund... Đây chính là thực lực thật sự của ba giáo hội lớn! Một danh sách 6 sắp thăng cấp chỉ vì bại lộ thân phận, để lại một dấu vết nhỏ bé không đáng kể, đã nhanh chóng bị tìm được, bị giết chết một cách đơn giản... Đây còn là “Ác Ma” có thể phát hiện ra được nguy hiểm từ trước đó! Xem ra một vài vật phong ấn có thể khắc chế được năng lực này... Về sau, mình nhất định càng phải cẩn thận hơn nữa! Klein cho rằng mình đã nhận được một bài học sâu sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.