Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 328: Chương 328: Vụ án kết thúc




Dịch: lão nhân gia

Biên: alreii

***

Bánh xe nghiền qua mặt đường, những chú ngựa kéo theo khoang xe nặng nề nhưng vẫn tiến về phía trước một cách vững vàng, nhanh chóng rời khỏi con đường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Klein vẻ mặt bình tĩnh cầm gậy ba-toong, mãi đến khi xe ngựa công cộng tuyến cố định qua hai trạm thì mới xuống xe. Hắn lượn một vòng lớn, chậm rãi quay trở lại nơi mà con chó Ác Ma khổng lồ bị giết.

Hắn quay lại không phải vì để tìm đặc tính phi phàm do nó ngưng kết ra, những kẻ mạnh cấp cao của giáo hội không thể nào không biết chuyện này được, chắc chắn là đã lấy đi từ đời nào rồi. Hắn cũng không trở lại để điều tra rõ tiếng hừ khẽ kia do ai phát ra, giờ đã qua lâu vậy rồi, trên đường xe ngựa qua lại, người đến người đi tấp nập, làm gì còn manh mối nào nữa. Dù hắn có bói toán, chắc chắn cũng sẽ không có được đáp án.

Mục đích của Klein là muốn thông qua các chi tiết nhỏ bé còn sót lại xung quanh con đường để dò xét đặc điểm của vật phong ấn có thể tạo ra hoàn cảnh chiến đấu kỳ lạ đó, làm chuẩn bị cho khả năng có thể gặp phải trong tương lai.

Đây chính là đóng vai “Ảo Thuật Gia”… Hắn bước đi dưới bầu trời xám xịt, dọc theo con đường được ngăn cách bởi đèn khí gas, than thở một câu trong im lặng.

Sở dĩ hắn phải chờ qua hai trạm mới xuống xe, sau đó đi vòng đường xa trở lại là vì lo lắng lúc đó vẫn còn người phi phàm chính thức đang âm thầm dọn dẹp hiện trường, có thể không chạm mặt bọn họ thì cố gắng không chạm mặt.

Klein ăn mặc tươm tất, cầm gậy ba-toong, nơi vạt áo treo sợi dây đồng hồ vàng mà Klein đã dùng được một thời gian dài. Cuối cùng thì hắn cũng đã trở lại được “Hiện trường tử vong của con chó Ác Ma khổng lồ”, nhưng trên đường không hề lưu lại chút vết tích nào, người đi đường qua lại cũng không hề biết nơi đây từng xảy ra một cuộc chiến siêu phàm kịch liệt.

“Vật phong ấn đó thần kỳ thật, mạnh hơn cả thôi miên trong phạm vi lớn.” Klein mở linh thị, khiến nhịp bước của mình trở nên chậm rãi hơn nữa, nhìn như là một quý ông đang dạo chơi chốn ngoại thành chứ không phải đang làm việc.

Hắn cứ đi vậy một vòng, lại dùng hết mất nửa tiếng đồng hồ, nhưng qua tầm nhìn linh thị vẫn không thu hoạch được gì, trên đường phố không hề có bất cứ thứ gì khác thường.

Có điều linh cảm của Klein vẫn cảm nhận được một thứ, đó chính là phạm vi và ranh giới.

“Lúc tiến vào khu phố và rời đi từ một hướng khác, mình cảm nhận được chút cảm giác hư ảo vi diệu, như thể từ thế giới này bước vào một thế giới khác. Nói cách khác, phạm vi ảnh hưởng của vật phong ấn đó ít nhất có thể đạt tới một con phố, giới hạn thì tạm thời vẫn chưa rõ. Ừm, còn có thể xác nhận được một điều, đó là nó chỉ có tác dụng với người phi phàm.”

Klein đứng bên ngoài con phố, suy tư gật đầu. Tiếp đó hắn lại đi trở vào bên trong, tìm một quán cà phê khá cao cấp, gọi một tách cà phê South Wales, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.

Hắn vừa uống thứ chất lỏng có mùi thơm nồng này, vừa quan sát đường phố càng lúc càng nhộn nhịp bên ngoài. Hắn muốn xem thử theo sự lắng đọng của thời gian thì nơi này có thay đổi gì khác hay không.

Đáng tiếc, những gì hắn mọng đợi đã không xảy ra.

Tất nhiên, không hẳn là hắn không thu hoạch được gì. Ít nhất hắn đã xác nhận được một điều, “Ảo Thuật Gia sẽ không biểu diễn khi chưa có sự chuẩn bị” đúng là một trong những quy tắc để đóng vai.

Hắn cảm nhận được đặc tính phi phàm lắng đọng trong cơ thể có hiện tượng bị xao động rất khẽ.

Sau khi sẩm tối thì Klein dừng quan sát, lại lần nữa ngồi xe ngựa công cộng trở về phố Minsk.

Lúc này, toàn bộ đèn khí gas hai bên đường đã được thắp sáng, ánh lửa màu xanh lam chiếu sáng mặt đất xi măng ẩm ướt và những hàng cây lá khô tàn lụi bên đường.

Klein cầm gậy ba-toong đi ngang qua nhà luật sư Jurgen, chậm rãi hướng về căn nhà số 15.

Đang đi, hắn đột nhiên nghĩ đến một việc, nguyên liệu nấu ăn trong nhà đã hết, giờ về nhà cũng không nấu bữa tối được!

Ặc, nên đến cửa hàng thịt cửa hàng rau củ quả, hay là tìm một nhà hàng để lấp đầy bụng đây? Klein do dự một chút, cuối cùng quyết định đêm nay làm biếng, ăn thứ gì đó có sẵn cho tiện.

Tuy rất nhiều món ăn của thế giới này chế biến khá đơn giản, hơn nữa còn cực kỳ nhanh, không đến mức “nấu một giờ, ăn năm phút“. Nhưng dù thế nào chăng nữa, vẫn cần hắn phải xắn tay vào bếp, hơn nữa còn phải tự mình rửa chén bát dao nĩa.

Klein sờ túi tiền, sau đó quay người đi về phía có khá nhiều nhà hàng như trong trí nhớ.

Hắn lại lần nữa đi ngang qua nhà luật sư Jurgen.

Jurgen đứng sau cửa sổ Bay mở rộng, nhìn vẻ mặt “mờ mịt” của thám tử Moriarty, cất cao giọng gọi:

“Anh Moriarty, tôi nói này, anh lại quên mang chìa khóa à? Hay là mất chìa khóa?”

Sao lại nói là “lại” chứ? Klein cười ha ha đáp lại: “Không, đều không phải.”

Jurgen cực kì nghiêm túc gật đầu: “Hay anh vào nhà tôi làm khách đi? Chờ ăn bữa tối xong, trời hoàn toàn tối đen rồi hãy về.”

... Klein do dự một giây, mỉm cười nói: “Đây là vinh hạnh của tôi.”

Khi hắn bước vào cửa, mèo đen Brody đang liếm móng vuốt ở trong góc. Jurgen không hỏi han gì nhiều, đi thẳng vào phòng bếp.

Chờ Klein treo áo khoác và mũ, cất gậy ba-toong xong xuôi, bước vào phòng ăn thì đồ ăn đã được dọn lên bàn hết rồi. Tối nay có thịt thăn đen thùi lùi cùng với súp khoai tây cùng màu.

Hắn không ngạc nhiên mấy về nó. Phong cách nấu ăn sau khi có tuổi của bà Doris, bà của Luật sư Jurgen là thế này. Bề ngoài của nó trông không đẹp mắt, nhưng ăn rất ngon.

Bà ấy là một đầu bếp tài năng... Klein ngồi trước mặt Jurgen, mỉm cười nói: “Anh đang chuẩn bị dùng bữa?”

“Đúng vậy, trước khi dùng bữa, tôi có thói quen ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài chốc lát. Mặc cho suy nghĩ của mình lan man vô bờ bến.” Jurgen trải khăn ăn, cầm lấy dao nĩa.

Klein nghi hoặc nhìn quanh một vòng nói: “Bà Doris đâu?”

Jurgen thở dài, nghiêm túc trả lời: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, bệnh phổi mãn tính của bà lại tái phát, không thể không nhập viện một thời gian.”

“Nguyện Thần phù hộ cho bà.” Klein trúc trắc vẽ biểu tượng Thánh huy tam giác của giáo hội Thần Hơi Nước Và Máy Móc trước ngực.

Tiếp đó, hắn cắt một miếng thịt sườn, dùng nĩa xiên chuẩn bị nhét vào miệng.

Nhưng chính vào lúc này, hắn chợt nhớ tới một vấn đề, vội mở miệng nói: “Cho nên, bữa tối hôm nay là do anh chuẩn bị?”

“Đương nhiên, vừa nấu xong vài phút trước.” Jurgen trả lời ngắn gọn.

Không phải bà Doris nấu, vậy màu sắc này... Khóe miệng Klein giật giật, kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, vẫn cắn miếng thịt nhỏ trên nĩa bạc, chậm rãi nhai nuốt.

Lông mày của hắn chau lại, cuối cùng gắng gượng nuốt xuống, trên mặt cố nặn ra một nụ cười:

“Vì sao lại chuẩn bị tới hai phần.”

“Một phần là chuẩn bị đưa đến bệnh viện cho bà tôi.” Jurgen ngẩng đầu nhìn Klein, không cảm giác được có vấn đề gì, nói tiếp: “Chờ lát nữa tôi sẽ nấu một phần khác.”

“... Thì ra là vậy.” Vì phép lịch sự, Klein âm thầm hít một hơi, dùng tư thế như chiến đấu để giải quyết hết chỗ đồ ăn trước mặt.

Đợi đến khi hắn ăn xong, của Jurgen vẫn còn non nửa. Vị luật sư sự vụ cao cấp tạm thời đặt dao nĩa xuống, cầm ly thủy tinh chân cao bên cạnh lên nhấp ngụm rượu vang, vẻ mặt không cảm xúc hỏi:

“Mùi vị thế nào? Anh thích món nào nhất? Tôi biết tay nghề của tôi chênh lệch rất lớn so với bà tôi, nhưng hẳn là không quá xa đâu nhỉ.”

Ngài luật sư, tôi nghi ngờ ngoại trừ thần kinh mặt của anh mất cân đối, vị giác còn có vấn đề nữa... Anh không thể nhận thức chính xác được bản thân mình sao? Klein nhếch môi mỉm cười, lắc đầu nói:

“Bánh mì trắng không tệ”

“Đó là bánh mì mua ở tiệm Dodge.” Jurgen lại tiếp tục vùi đầu giải quyết số đồ ăn còn lại.

Đợi uống hết chỗ rượu vang, anh ta thoáng suy nghĩ, nói:

“Thám tử Moriarty, tôi muốn ủy thác một chuyện, một nhiệm vụ rất đơn giản.”

“Chuyện gì vậy?” Klein không ngừng uống nước.

Súp khoai tây vừa rồi mặn quá!

“Bà nội tôi gần đây đều ở bệnh viện, tôi thỉnh thoảng vì án kiện, có khả năng sẽ không về nhà, vậy nên Brody sẽ bị đói.” Jurgen nhìn về phía con mèo đen, nói: “Tôi muốn nhờ anh khi tôi không có nhà thì cho Brody ăn, dọn wc cho nó, chơi với nó chốc lát. Nó thích nhất được người khác gãi cằm. Ừm, 10 giờ tối mỗi ngày, nếu như nhà tôi vẫn không sáng đèn, không gian tối đen thì anh có thể vào, mỗi lần 2 saule, cho đến khi bà tôi về nhà.”

Klein thấy trên gương mặt luôn mang vẻ nghiêm túc cứng nhắc của luật sư Jurgen xuất hiện biểu cảm nghi như là dịu dàng. Thế là hắn nhếch khóe miệng nói:

“Nhiệm vụ rất đơn giản, thù lao khá hào phóng, tôi không có lý do gì để từ chối.”

Trong lúc nói chuyện, hắn nghiêng đầu nhìn về phía mèo đen Brody, mỉm cười với nó.

Mèo đen Brody chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía hắn.

Nụ cười trên mặt của Klein không khỏi cứng lại.

...

Klein uống đến no căng bụng chào tạm biệt rời khỏi nhà Jurgen. Trên con đường bóng đêm đã hoàn toàn buông xuống, hắn chậm rãi đi về căn nhà thuê của mình.

Lúc này, những người đã kết thúc công việc đều đã về nhà, đang thưởng thức bữa tối của mình, trên đường rất ít người qua lại, không có nhiều xe ngựa nên khá yên tĩnh.

Đi dưới ánh đèn khí gas, Klein không còn muốn bức thiết trở về nhà nữa nên đi càng lúc càng chậm, cái bóng đen dưới chân của hắn cũng vậy.

Lúc đi ngang qua nhà Sammer, hắn thông qua cửa sổ Bay nhìn thấy bên trong ánh đèn sáng tỏ, bóng người qua lại, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện cười đùa truyền ra.

Mà số 15 phố Minsk ngay sát vách lại tăm tối và yên tĩnh.

Klein thở dài một tiếng, tăng tốc bước chân, rút chìa khóa mở cửa.

Trước khi bước vào, hắn theo thói quen kiểm tra hòm thư, phát hiện bên trong lại có một bức thư.

Ai gửi vậy? Klein lấy bức thư ra, liếc mắt xem qua dưới ánh đèn đường khí gas.

Không dán tem... Chữ viết giống của Isengard Stanton... Hắn khẽ gật đầu, đóng cửa vào nhà, bật đèn mở thư.

Trên thư, đại thám tử Isengard nói:

“... Rất vui mừng thông báo cho anh, hung thủ đã được tìm thấy, bị giết chết ngay tại chỗ.”

“Sở cảnh sát cho rằng công lao của chúng ta ít nhất đáng giá một nửa số tiền thưởng, tuần này hẳn là có thể chuyển cho tôi. Đến lúc đó, tôi sẽ mời anh và mọi người đến, chia sẻ khoản tiền thưởng này.”

...

Isengard nhận được tin nhanh vậy sao? Ông ta chắc chắn có mối quan hệ mật thiết với sở cảnh sát Backlund...Ừm, không dán tem, chứng tỏ ông ta trực tiếp tìm người đưa tới. Hệ thống bưu chính của vương quốc Ruen không có hiệu suất cao như vậy được, buổi chiều mới gửi thư, sao có thể buổi tối đã đến được rồi? Klein thở dài, đặt bức thư xuống, chuẩn bị thay quần áo ra ngoài.

Vụ án giết người hàng loạt đã được phá, tình hình ở Backlund theo đó được nới lỏng, hắn có thể thử làm vài chuyện. Ví dụ như tới quán rượu Người Dũng Cảm tìm Kaspars, liên lạc với Marik, xem thử ở chỗ người phi phàm thao túng xác sống này với tiểu thư Sharon có cuốn sách nào liên quan đến lĩnh vực thần bí học không.

Nếu như mình đoán không sai, bọn họ hẳn là kẻ phản bội học phái Hoa Hồng. Trước đó cũng được xem là thành viên chính thức của tổ chức, chắc chắn biết không ít tri thức thần bí học, mà mình hiện tại có đủ tiền để mua! Klein sờ sờ ví tiền của mình, suy nghĩ với vẻ chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.