Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 329: Chương 329: Vết cào




Dịch: alreii

***

Quận Bridge Backlunk, quán rượu Người Dũng Cảm.

Klein đè chiếc mũ lưỡi trai trên đầu mình, cố gắng bảo vệ ví tiền bên trong túi áo bộ đồ công nhân màu xanh xám, vòng qua đám khách uống rượu ở gần bục đấu quyền anh, đi thẳng đền quầy bar.

Lúc đang đi, hắn nhìn quanh một vòng, không thấy thương nhân vũ khí chợ đen Kaspars đâu.

Hoặc là ông ta đang đánh bài, hoặc là đang chơi snooker... Klein tự mình gật đầu, ngồi trước quầy bar, nói với bartender:

“Half and Half.”

Lần trước hắn thấy có người uống loại rượu này, thấy nó chắc rất hợp với khẩu vị của mình.

Chí ít thì hợp hơn so với bia lúa mạch thuần vị... Klein thầm so sánh.

Bartender ngẩng đầu nhìn hắn một cái:

“Dùng hai loại rượu nào? Rượu khác nhau thì giá sẽ khác nhau.”

“Loại thường thôi, loại thường thôi là được.” Cái người lần trước Klein thấy là uống loại thấp kém nhất, cả ly “Half and Half” mà mất có 1/2 penny.

“4/5 penny.” Bartender thấy Klein xếp tiền xu màu đồng thau lên quầy bar, mới quay người đi pha rượu, thuận miệng nói một câu: “Lại tới tìm Kaspars? Ông ta không có ở đây, chuyện làm ăn của ông ta bị người khác cướp mất rồi.”

“Hả?” Klein không ngờ lại nhận được đáp án thế này.

Bartender còn chưa kịp trả lời, một gã đàn ông miệng hô ở bên cạnh đã bật cười ha ha nói:

“Đúng vậy, Kaspars bị tụi này đuổi đi rồi!”

“Hê, một lão què như ông ta dựa vào cái gì để làm chuyện buôn bán này chứ? Cậu em muốn thứ gì thì cứ tới tìm tụi này, tìm đại ca của tụi này.”

Xã hội đen tranh chấp nhau? Ý nghĩ này theo bản năng nhảy ra trong đầu Klein. Hắn đang định từ chối đề nghị của đối phương, nhưng hắn ngay lập tức nghĩ đến một khả năng khác:

Có phải học phái Hoa Hồng cố ý tìm xã hội đen đến chèn ép Kaspars không? Từ đó bức Marik và tiểu thư Sharon đứng sau ông ta ra mặt, khiến bọn họ chủ động nhảy vào cạm bẫy?

Ừ, xác xuất này không thấp. Kaspars làm thương nhân vũ khí chợ đen đã rất lâu rồi, tuyệt đối không thể bị người khác nói đuổi đi là đuổi được. Khoảng thời gian trước, bởi vì án giết người liên hoàn không ngừng xảy ra, bầu không khí của cả thành phố Backlund đều khá căng thẳng. Học phái Hoa Hồng, hoặc là các thế lực bí mật khác, tóm lại là đám người đang tìm Marik và tiểu thư Sharon chắc chắn không dám giết người thông linh, tìm kiếm đáp án... Làm vậy sẽ gây ra rất nhiều vụ án đẫm máu, bởi vì rõ ràng bọn hắn chỉ có một vài đối tượng hoài nghi, tạm thời không thể tìm cách xác nhận được ai có liên lạc với tiểu thư Sharon và Marik... Lời đã đến miệng của Klein lập tức bị nuốt trở lại, ngược lại hỏi:

“Có thể tìm hiểu giá cả trước, rồi sau đó mới quyết định mua hay không được không?”

Hắn tính quan sát xem thử thế lực người bình thường chiếm đoạt thị trường giao dịch chợ đen ở quán rượu Người Dũng Cảm, qua đó bán lại tin tức này cho đám người Kaspars, Sharon và Marik.

Dù sao Klein cũng không tính xảy ra xung đột, chỉ định đi theo trình tự bình thường để xem xét tìm hiểu, nên sẽ không tồn tại vấn đề nguy hiểm.

“Được chứ, yêu cầu duy nhất là...” Gã đàn ông giơ tay lên trước cái miệng hô làm một động tác kéo khóa.

“Không vấn đề.” Klein vừa trả lời xong, nhìn thấy “Half and Half” đã được đặt trước mặt mình, mấy đồng penny đã được bartender lấy đi.

Hắn dựa vào tinh thần không lãng phí, bưng ly lên uống một ngụm, đầu mày chậm rãi nhíu lại.

Không phải hương vị như trong tưởng tượng, mùi rượu quá nặng, vị nho quá nhạt... Klein đặt ly rượu xuống, đi theo gã đàn ông tới phòng snooker số 3 mà Kaspars thường chơi lúc trước.

Lúc gần đến cửa, hắn chợt nghĩ tới một chuyện:

“Làm một người không hiểu nhiều về tín ngưỡng, mình còn có thể đoán theo hướng có cạm bẫy. Không biết tiểu thư Sharon và Marik bị đuổi bắt lâu vậy rồi có đoán được không nhỉ? Bọn họ chắc chắn sẽ không ra mặt...”

“Có điều, người phi phàm mà Kaspars quen biết không chỉ một người. Ông ta có qua lại với rất nhiều nhóm người phi phàm, có lẽ sẽ tìm được trợ thủ khác. Vậy chuyện này có vẻ phức tạp rồi.”

Lúc này, gã đàn ông miệng hô dừng trước cửa phòng snooker, Klein đang thất thần suýt chút nữa đâm vào gã.

Gã chỉ vào bên trong, nói: “Chờ chốc nữa đừng có nói bậy, tính tình của đại ca tụi này không tốt lắm đâu. Cả quận Bridge Backlunk và quận Đông đều biết đấy.”

“Được.” Klein khẽ gật đầu.

Gã đàn ông miệng hô đó hài lòng xoay người, đẩy mở cửa phòng snooker.

Theo cửa phòng mở rộng, Klein trông thấy bên trong có một bóng dáng treo lơ lửng giữa không trung, đang khe khẽ lắc lư.

Đó là một người đàn ông vạm vỡ mặt đầy râu quai nón, trên cổ gã tròng một sợi dây thừng, sợi dây đó đang siết rất chặc.

Hai chân gã cách mặt đất, đầu lưỡi thè ra ngoài, sắc mặt tím tái, biểu cảm cực kỳ vặn vẹo.

“Đại ca...” Gã đàn ông miệng hô vẻ mặt không dám tin hét lên một tiếng.

Bầu không khí căng thẳng của Backlund vừa biến mất đã có người ra tay rồi... Klein nghiêng đầu nhìn đàn em của đối phương, vẻ mặt đứng đắn vẽ thánh huy tam giác trước ngực:

“Nguyện Thần phù hộ anh ta yên nghỉ.”

“Đại ca!”

“Giết người rồi!”

“Đại ca chết rồi!”

Klein bị mấy tiếng hét vừa vang dội vừa thê lương này chấn cho lùi hai bước, thuận tiện mở linh thị, quan sát trong phòng. Hắn không hề phát hiện được dấu vết nào khác, chỉ có bi trên bàn snooker khá là lộn xộn.

Là do người phi phàm bên phía Kaspars gây ra? Thế lực chôn cạm bẫy này sẽ có phản ứng gì đây? À nếu đó là cạm bẫy có tồn tại thật... Trước khi mấy tên côn đồ xã hội đen xông tới, Klein lặng yên thay đổi vị trí, lẫn vào trong đám người.

Hắn nhìn về phía phòng bếp của quán rượu Người Dũng Cảm, suy tư đi về phía đó, thuần thục đi ra cửa sau.

Klein vừa mới đẩy mở chiếc cửa gỗ không quá nặng ra, đã cảm nhận được gió lạnh khiến người run lẩy bẩy đập thẳng vào mặt.

Mà trong cơn gió lạnh này còn kèm theo mùi máu nhàn nhạt.

Hắn nghiêng tai lắng nghe, không phát hiện được động tĩnh gì, thế là móc ra đồng tiền xu mệnh giá 1 penny bắn lên.

Âm thanh coong bị gió chặn lại, Klein cúi đầu nhìn đồng penny trong lòng bàn tay, xác nhận là hình người hướng lên trên.

Hắn cất đồng xu, cẩn thận cất bước, chậm rãi đi về phía phương hướng mà linh cảm nói cho hắn.

Hắn đi thẳng đến cái góc tối tăm u ám, không được đèn đường chiếu tới, mùi máu đó chợt trở nên nồng đậm.

Klein mượn nhờ ánh trăng yếu ớt chiếu xuyên qua tầng mây, hắn tập trung nhìn, suýt nữa đã hít phải một ngụm khí lạnh.

Mặt đất nơi này đầy các “bộ phân” thân thể người như đùi, cẳng chân, bàn chân mang bốt da, xương sườn và tim, cánh tay, tròng mắt, vv... nằm ngổn ngang máu đầm đìa, trên tường thì treo một đoạn ruột đỏ thẫm xen lẫn dịch trắng, màu nền là một mảng lớn đỏ tươi, xen lẫn các vết tích màu ngà sữa.

Klein thấy cảnh này y hệt như một lò sát sinh, một lò sát sinh được chuẩn bị riêng cho nhân loại.

“Là đang sợ mấy tiểu đội Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt quá nhàn à, chơi nổi thế này. Phía cảnh sát mà thấy cảnh này chắc chắn sẽ lập tức bàn giao cho họ...” Klein thầm lẩm bẩm một câu, qua nó để đối kháng lại với sự khó chịu do cảnh tượng này tạo nên.

Hắn đi vòng qua chỗ có máu, đến gần bức tường đối diện, ngạc nhiên phát hiện nơi đó có rất nhiều dấu cào rất sâu.

Đó giống như vết tích do móng vuốt sắc bén thô to mạnh mẽ cào ra!

Rất giống với móng vuốt của con chó Ác Ma sau khi biến lớn, chẳng lẽ còn có một con khác? Chẳng lẽ nó vẫn chưa chết? Không, không, không, mình đã biết là gì rồi... Klein chợt giật mình:

Người chết chắc hẳn là người phi phàm đã giết hại gã đại ca xã hội đen trong quán rượu, người này bị thế lực bố trí cạm bẫy giải quyết rồi...

Dựa vào miêu tả của anh bạn “Mặt Trời”, mình vẫn luôn hoài nghi thế lực đó là “học phái Hoa Hồng”, bởi vì bọn họ nắm giữ đường tắt “Tù Nhân”, cũng chính là đường tắt “Dị Chủng“.

Mà một trong “Dị Chủng” chính là Người Sói!

Rất khớp với hiện trường này.

Cũng đã phần nào chứng minh tiểu thư Sharon và Marik là kẻ phản bội của “Học phái Hoa Hồng“...

Klein bình tĩnh lùi lại phía sau, bước từng bước rời khỏi hiện trường.

Trong quá trình này, hắn xác nhận hiện trường không hề có đặc tính phi phàm. Tất nhiên, cũng có khả năng là chưa phân tách ra.

Tiếp đó, hắn xoay người đi về hướng khác, định tìm người đi báo cảnh sát, tránh cho hiện trường này dọa tới người dân bình thường, khiến bọn họ hoài nghi có dã thú hung mãnh gì đó lẻn vào Backlund.

... Dựa vào tâm lý không muốn vì lòng tham mà cuốn vào phiền toái, Klein không hề chờ đợi đặc tính phi phàm có khả năng sẽ được phân tách ra.

Vừa đi đến đầu con hẻm, hắn chợt nhìn thấy một chiếc xe ngựa màu nâu từ trong màn đêm chậm rãi chạy tới.

Chiếc xe ngựa này không hề trực tiếp chạy qua như những chiếc xe khác, nó dừng lại trước mặt Klein!

Klein nheo mắt, làm xong chuẩn bị chiến đấu. Nhưng mặc kệ là trực giác linh tính của “Thầy Bói” hay là dự cảm chiến đấu của “Tên Hề”, cả hai đều không cảnh cáo có nguy hiểm.

Lúc này, cửa sổ xe ngựa được mở ra, để lộ khuôn mặt tái nhợt xen lẫn chút điên cuồng với đôi mắt nâu như đang chứa đựng rất nhiều sự ác ý.

Marik... Klein nhận ra đối phương.

Đó chính là Marik thao túng xác sống, đồng bọn của tiểu thư Sharon!

Marik không hề sợ lạnh chỉ mặc áo sơ mi trắng kèm áo ghi lê đen. Anh ta chỉ về phía khoang xe, ra hiệu Klein lên xe.

Klein cảm thấy hơi do dự, muốn tháo con lắc xuống xem bói ngay tại chỗ.

Chính vào lúc này, sau lưng Marik hiện ra một bóng dáng, mặc váy dài hoàng gia màu đen, đội chiếc mũ mềm xinh xắn cùng màu, chính là tiểu thư Sharon tóc vàng mắt xanh.

Nếu cô nàng muốn gây bất lợi với mình thì có thể ra tay một cách nhẹ nhõm, cô nàng có thể trực tiếp chui ra từ bức tường phía sau lưng mình... Klein thoáng suy nghĩ, giả bộ tự nhiên tiến lên trước hai bước, mở cửa khoang xe leo lên.

Chờ hắn ngồi xong, xe ngựa chậm rãi chạy đi, không biết mục đích là đâu.

“Anh tới làm gì?” Sharon hỏi thăm ngắn gọn.

Klein trả lời thản nhiên:

“Tôi muốn liên lạc với hai người, hỏi thử hai người có sách về phương diện thần bí học hay không, tốt nhất là sách chuyên sâu ấy. Cô biết đấy, tôi thiếu những tri thức về mấy phương diện này.”

Marik dùng đôi mắt luôn chứa đựng ác ý nhìn qua, cất giọng hơi khàn khàn và trầm thấp, nói:

“Bọn tôi quả thực biết rất nhiều tri thức về phương diện thần bí học, ví dụ “Quyển sách bí mật” của Vua Phù Thủy Karaman, nhưng cậu lấy gì để trao đổi đây?”

Vua Phù Thủy? Đây là danh sách nào, đường tắt nào vậy? Trong lúc suy nghĩ, Klein nói với giọng đắn đo:

“Tôi có thể dùng tiền để đổi. Hay là hai người cần thứ gì khác?”

Khuôn mặt tái nhợt nhưng vẻ ngoài tinh xảo của Sharon nhìn về hắn, bình tĩnh không chút biến đổi, trả lời:

“Trợ giúp, dùng một sự trợ giúp để trao đổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.