Tử Kinh nhìn hắn mặc áo tơi, ngồi bên cạnh đống lửa vui vẻ ăn thịt, bất giác nở nụ cười.
Mấy tháng này được cô cho ăn, hắn dần dần có da có thịt, không gầy đét
như xưa nữa. Vết thương trên người cùng trên mặt gần như đã biến mất
hết, nhìn có vẻ khỏe mạnh hơn rất nhiều. Cô biết hắn nghe lời đi tắm
sạch sẽ. Gần đây hắn thậm chí bắt đầu biết chải đầu, buộc tóc không để
tóc tai bù xù nữa. Bởi vì dần dần có tự tin, hắn từ từ đứng thẳng lưng
lên, không khom người, gù lưng, nhìn cao lớn hơn rất nhiều.
Con ngươi của hắn màu đen pha vàng.
Trước kia đôi mắt hắn vừa đen vừa đục, nhưng gần đây thỉnh thoảng cô sẽ
thấy mắt hắn trở nên trong veo, khiến ánh vàng trong mắt càng thêm rõ
ràng.
Có đôi khi nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, cô sẽ lầm tưởng rằng hắn là con người chứ không phải yêu quái.
Cô biết đây chẳng qua chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Nhưng cô tin tưởng thay đổi của hắn là tốt, cô kết bạn với hắn là đúng.
Yêu quái và tinh linh cũng không có gì khác nhau, con người thật ra cũng vậy.
Làm người không nên tự cao, làm yêu quái cũng không nên tự ti.
Người và yêu quái thật ra khác nhau không phải ở bề ngoài, sức mạnh hay tuổi thọ mà là hiểu lầm.
Người có thể làm ác, yêu quái cũng có thể hướng thiện.
Nhìn vẻ mặt đơn thuần của hắn, cô không kìm được, nói:
“Dạ Ảnh. “
“Sao?” Hắn nuốt nốt miếng thịt cuối cùng, chớp mắt nhìn cô. Cô cười nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của hắn. “Cảm ơn huynh bằng lòng tin tưởng ta.”
Hắn hơi sững sờ sau đó nở nụ cười, nói một câu làm mũi cô chua xót, “Cảm ơn nàng bằng lòng làm bạn với ta.”
Chỉ là một câu cảm ơn nhưng lại khiến cho cô đỏ mắt. Hắn lo lắng cô sẽ
khóc, hắn không biết nếu cô thật sự khóc thì hắn nên làm cái gì. May mắn sao cô không thật sự khóc mà trái lại còn nở nụ cười, giang tay ôm hắn. Khoảnh khắc đó hắn lại luống cuống giống như lần trước, sau đó hắn nhớ
ra nên phản ứng như thế nào.
Hắn giơ hai tay lên, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Đúng vậy, chính là như vậy.
Hắn không dám dùng sức sợ móng tay sắc bén làm cô bị thương.
Cho dù đã tắm rửa sạch sẽ, ưỡn thẳng sống lưng, hắn vẫn cảm thấy mình dơ bẩn, mặc dù chỉ là ôm nhẹ cô, hắn vẫn cảm thấy như mình đang làm bẩn
báu vật trong lòng.
Nhưng hắn không tài nào kháng cự mong muốn ôm cô, giả vờ như cô thuộc về hắn.
Dù chỉ ôm nhẹ cách lớp áo tơi, hắn vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim của cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô. Trên người cô có mùi thơm của ánh mặt trời. Ôm cô tựa như ôm gió xuân ấm áp. Hắn đã từng cho là mình
không có cách nào cảm thụ ánh mặt trời nữa. Hắn đã từng cho là hắn không bao giờ quan tâm đến những chuyện trên đời này nữa.
Hắn đã từng cho là hắn không còn quan tâm mình sẽ biến thành cái gì nữa.
Hắn thậm chí không quan tâm mình bị gọi là rác rưởi, không quan tâm mình đã trở thành phế vật đê tiện hèn mọn. Nhưng cô giang tay ra với hắn,
cho hắn ấm áp.
Cô khiến hắn một lần nữa nhìn thấy chính mình.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, cô gái trong lòng dường như thuộc về hắn.
Ấm áp thuộc về hắn, ánh sáng thuộc về hắn.
Hắn không thể nói rõ rung động trong lòng, chỉ muốn giữ lại giây phút tốt đẹp này.
Hắn muốn siết chặt hai tay, nhưng hắn không dám.
Sau đó, cô lùi lại, ngẩng đầu lên, mỉm cười với hắn.
Nhìn cô cười, hắn chỉ cảm thấy tim mình thắt lại.
“Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng.”
Hắn bật thốt lên lời hứa hẹn mà không cần nghĩ.
Cô kinh ngạc bởi lời nói đột ngột ấy nhưng vẫn cảm động vô cùng. “Ừ, ta
biết.” Tử Kinh giơ tay lên, vuốt mặt hắn, mỉm cười nói, “Nhưng huynh
phải béo lên một chút, trở nên mạnh mẽ cường tráng hơn một chút mới có
sức chứ.”
“Ta sẽ trở nên mạnh mẽ. “Hắn nghiêm túc nói.
Cô nở nụ cười, trở lại dọn dẹp đồ ăn.
Hắn biết cô không coi lời hắn nói là thật.
Nhưng không sao, tự hắn biết là tốt rồi.
Hắn ngồi bên cạnh cô giúp một tay, nghe cô ngâm nga, âm thầm thề trong
lòng, hắn muốn trở nên mạnh mẽ, cường tráng, càng cao lớn, lợi hại hơn.
Cô nghe thấy giọng hát khe khẽ. Cô ngẩng đầu lên, trông thấy hắn ngâm nga theo cô.
Cô tiếp tục hát, hắn cũng không ngừng.
Tử Kinh cho rằng hắn cũng không hề nhận ra rằng mình đang ngâm nga theo tiếng hát của cô.
Hắn hát rất nhỏ, gần như bị lấn át hết bởi tiếng hát của cô. Cô vẫn hát
khẽ, đồng thời mỉm cười. Hắn đang hát. Mặc dù chính hắn cũng không nhận
ra. Cô cùng hắn thong thả đi dạo trong rừng, đi về hướng bìa rừng.
Cô lén ngừng lại, hắn vẫn đang ngâm nga khe khẽ, giọng khàn khàn hát chính xác lời bài hát kia.
Hiển nhiên hắn đã thuộc lời.
Sau đó hắn phát hiện ra cô không hát nữa, thế là vội vàng im bặt, đỏ mặt, bối rối quay đầu nhìn cô.
Cô không muốn miễn cưỡng hắn, cho nên giả vờ không phát hiện, chỉ tiếp tục ngâm nga phần còn lại của bài hát.
Ban đầu, hắn không dám nói gì.
Nhưng một lát sau, hắn không nhịn được lại khẽ hát theo.
Tiếng hát rất nhỏ, rất nhỏ.
Nhưng cô cảm thấy đó là tiếng hát hay nhất cô từng được nghe.
Cô hi vọng có một ngày hắn có thể tự do, thoải mái, can đảm lớn tiếng hát.
Cô thích tản bộ cùng hắn, ưu nhàn lại tự tại. Mỗi lần ở cạnh hắn, nhìn
hắn quý trọng mọi thứ xung quanh, cô có thể quên hết ưu phiền, quên cuộc chiến tranh đang dần mở rộng, quên vẻ mặt lo lắng tối tăm của các thầy
cúng, quên sự thật đáng buồn và bất lực là mình là người hiến tế. Hắn
luôn khát vọng nhìn thế giới này, giống như một ngọn cỏ, một nhành hoa
đều là những báu vật đáng quý. Khi hắn cho rằng cô không chú ý, hắn sẽ
ngồi ở trên tảng đá, nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió thổi qua.
Mỗi lần như vậy, nét mặt hắn giống như đang nằm mơ, giấc mơ mình được bay lượn.
Có đôi khi hắn sẽ ngẩn ngơ nhìn mây trắng trên trời rất lâu.
“Rất đẹp sao?”
Có một lần cô từng hỏi.
“Ừ.” Hắn lơ đãng gật đầu, sau đó lại tiếp tục ngẩn ngơ nhìn những đóa mây bị gió thổi bay, không ngừng thay đổi hình dạng.
Cho dù là một con bươm bướm nhẹ nhàng bay múa, một đóa hoa dại ven đường đều sẽ khiến hắn chú ý.
Có lẽ ban đầu là cô giúp hắn, nhưng càng về sau cô phát hiện mình mới là người nhận được nhiều hơn.
Hắn khiến cô nhận ra mình vốn cũng có nhiều thứ đáng quý trọng như thế.
Trước kia đối với cô mà nói ăn cơm, uống trà, ngủ đều là đương nhiên.
Cô chưa bao giờ phải ăn đói mặc rách, các thầy cúng chăm sóc cô rất cẩn thận.
Nhưng từ sau khi quen biết hắn, cô mới phát hiện thì ra có thể ăn no là
chuyện rất hạnh phúc; Có thể cười thoải mái là chuyện rất hạnh phúc; có
thể nhìn thấy hoa nở hoa tàn là chuyện rất hạnh phúc; Có thể ca hát là
chuyện rất hạnh phúc…
Hắn khiến cô học được cách thưởng thức thế giới này, khiến cô quý trọng tất cả những gì đang có.
Cô cười, tiếp tục rảo bước trong rừng, ngâm nga một bài hát mới, để làn
điệu này bay bổng trong rừng rậm. Cô biết hắn sẽ nhớ bài hát này, một
ngày nào đó hắn sẽ bất giác hát cùng cô.
***
Thế sự vô thường, sẽ không thể nào muôn đời không thay đổi. Hắn đáng ra đã sớm biết, nhưng lại quên mất đạo lý này.
“Ô Liệp! Ô Liệp!”
Nghe được tiếng rít gào vang vọng trong hang động, hắn sợ tới mức từ góc tường nhảy dựng lên. Chủ nhân phản ứng còn nhanh hơn hắn, bỗng nhiên
xuất hiện trước mắt hắn, ngay lập tức chạy tới đường hầm, xông qua đại
sảnh. Hắn ngoan ngoãn chạy theo đằng sau chủ nhân, đi tới một hang động
không có đỉnh, nhìn thấy được bầu trời đêm.
Hắn nhận ra nơi này, đây là cửa Thương Khung.
Ban ngày bệ đá ở trong hang động này là nơi duy nhất nhận được ánh mặt trời.
Trước kia yêu quái phạm sai lầm cũng sẽ bị kéo đến đây, chịu hình phạt mặt trời hỏa thiêu.
Cửa Thương Khung cũng không lớn, thật ra chỉ to hơn đầu hắn một chút,
nhưng thế cũng đủ rồi. Bình thường mọi người cũng không muốn tới gần nơi này. Bây giờ là ban đêm nên không có ánh mặt trời. Nhưng ngay cả như
vậy hắn vẫn không dám bước vào bởi vì Xích Vĩ đại nhân đang đứng ở đó.
Ngay cả chủ nhân lúc sắp vào cũng hơi chần chờ một chút, nhưng chỉ có
một chút mà thôi, chủ nhân nhanh chóng chạy tới bên cạnh Xích Vĩ đại
nhân.
Chủ nhân cũng không dám tùy tiện xen ngang vào tranh chấp giữa hai vị đại nhân, chỉ đứng dưới bậc thang trước bệ đá.
Hắn ngồi co lại bên cạnh cửa, lén thò đầu ra nhìn quanh.
Trong hang ngoại trừ Xích Vĩ đại nhân còn có Bạch Lân đại nhân, hai người bọn họ đang đứng cãi nhau trước bệ đá.
“Ngươi đã nói cô ta có thể chịu được chú thuật kia.” Bạch Lân lạnh mặt, “Cô ta khôi phục quá chậm, càng ngày càng chậm.”
“Cô ta có thể, nhưng cô ta cần thức ăn.” Xích Vĩ vung đuôi, không vui nói.
“Chúng ta có cho cô ta thức ăn.” Bạch Lân bất mãn nói: “Nhưng cô ta không ăn, cho dù bắt buộc cô ta ăn cô ta cũng nhổ ra hết.”
“Đó là bởi vì cô ta không ăn được thức ăn của chúng ta.” Xích Vĩ nhấc cô gái nằm trên bệ đá, nâng cằm cô ta lên.
“Cho cô ta thức ăn của loài người, cô ta sẽ ăn.” Xích Vĩ cười nhạt, nói với cô gái kia, “Cô ta còn muốn sống, đúng không?”
Cô gái yếu ớt tái nhợt kia mở mắt ra. Dù đứng rất xa hắn vẫn có thể
trông thấy phẫn hận như lửa trong mắt cô ta. Cô ta há miệng nhổ một bãi
nước bọt lên Xích Vĩ đại nhân. Trong hang lặng ngắt như tờ, hắn sợ tới
mức không dám phát ra chút tiếng động nào, chủ nhân đứng ở dưới bậc
thang không nhịn được run rẩy. Nhưng Xích Vĩ lại cười, lè lưỡi liếm sạch nước miếng trên mặt.
“Cảm ơn, cô có thể nhổ nhiều hơn, ta không ngại ăn nhiều một chút đâu.”
“Tránh xa ta ra.” Cô ta nghiến răng nghiến lợi.
Xích Vĩ càn rỡ cười to, buông cô ta ra, xoay người lại nói với Bạch Lân, “Thấy chưa, cô ta vẫn rất ổn mà.”
Con người to gan kia khi không còn người đỡ lập tức yếu ớt ngã về bệ đá.
Xích Vĩ đi xuống cầu thang, Ô Liệp lập tức đi lên phía trước, khúm núm bày ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt.
“Xích Vĩ đại nhân, ngài tìm ta ạ?”
“Đi tìm thức ăn con người có thể ăn tới đây.” Xích Vĩ nói.
“Bây giờ sao?”
“Nói thừa, không phải bây giờ chẳng lẽ phải đợi tới lúc trời sáng? Còn không đi mau!” Xích Vĩ trừng mắt, mắng.
“Dạ dạ dạ, ta đi ngay, đi ngay.”
Chủ nhân liên tiếp gật đầu, cuống quít chạy ra, trông thấy hắn lập tức
trút giận lên đầu hắn, quát: “Rác rưởi, còn không mau đi tìm thức ăn của con người.”
Nếu là ngày xưa, hắn nhất định sẽ căm hận nhưng bây giờ là buổi tối mà
hắn thật sự biết phải tìm đồ ăn của loài người ở đâu. Thế nên hắn vâng
một tiếng, quay người chạy ra nơi thờ phụng. Trong suối có cá, trên cây
có trái cây, hắn còn biết chỗ nào có tổ ong, hắn có thể lấy được mật.
Hắn chỉ tiếc bây giờ là buổi tối mà không phải ban ngày.
Nếu như là ban ngày, có lẽ hắn có thể gặp được Tử Kinh.
Hắn nghĩ đến chuyện ở lại đến ban ngày rồi mới trở về, nhưng Xích Vĩ đại nhân đang chờ, chủ nhân đang chờ, hắn không dám mạo hiểm lần lựa.
Hơn nữa không phải hôm nào Tử Kinh cũng lên núi.
Nhưng hắn vẫn không kiềm chế được chạy đến vách núi bìa rừng nhìn ra thôn xóm dưới chân núi phía xa.
Con sông uốn lượn tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Hắn biết cô ở căn nhà lớn phía bắc thôn.
Giây phút ấy, hắn rất muốn xuống núi tìm cô, lén nhìn một chút cũng được.
Khát vọng này thật mãnh liệt.
Hắn gần như bước ra khỏi rừng nhưng cuối cùng vẫn vì sợ mà dừng bước.
Trong thôn kia có rất nhiều thầy cúng và pháp sư, nếu hắn bị phát hiện tuyệt đối sẽ chết.
Tử Kinh luôn cảnh cáo hắn không được lại gần thôn không phải không có nguyên nhân.
Hắn lê bước chân nặng nề, ủ rũ xoay người quay lại rừng rậm. Cảm
giác thất vọng vì không thể xuống núi luôn bao phủ hắn. Trong trong đêm
tối hắn chậm chạp thu thập thức ăn, đến khi trời sắp sáng mới mang theo
thức ăn trở về.
Cô ta là pháp sư. Cô gái loài người bị xích ở cửa Thương Khung là nữ
pháp sư bị Xích Vĩ đại nhân mang về. Đó là pháp sư có máu của thần tộc.
Khi hắn mang thức ăn trở về mới phát hiện chuyện này.
Chủ nhân đi ngủ, hắn bị phái mang thức ăn tới cho cô ta. Bởi vì trời đã sáng không ai muốn mạo hiểm tới gần cửa Thương Khung.
Hắn né tránh ánh mặt trời chói mắt, men tường, vượt qua điểm được chiếu sáng, bò lên cầu thang, đặt thức ăn lên bệ đá.
Lúc ấy, cô ta nhìn như sắp chết.
Cô ta gầy đến mức không còn ra hình người, tay chân bên ngoài quần áo
còn có sẹo. Hắn biết vì sao, hắn từng nghe những yêu quái khác nói.
Hắn không nhịn được đưa tay chọc chọc khuôn mặt xanh trắng tiều tụy của cô ta.
Cô ta mà chết hắn cũng xong đời. Xích Vĩ đại nhân tuyệt đối sẽ ném hắn
vào nham thạch nóng chảy trong lòng đất. Khiến hắn chết không có chỗ
chôn. Ban đầu cô ta không nhúc nhích. Nhưng ngay sau đó cô ta túm lấy
tay hắn nhanh như chớp. Hắn sợ hết hồn, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng
ngực.
Nhưng kỳ lạ là dường như cô ta cũng hoảng hồn.
“Ngươi…” Cô ta nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt đen trợn thật to, “Ngươi là ai?”
Hắn sững sờ, chưa kịp trả lời đã thấy cô ta nói:
“Tại sao ngươi quen Tử Kinh?”
Câu hỏi ấy như tiếng sấm vang lên trong hang động.
Sắc mặt hắn trắng xanh, rụt phắt tay về, kinh ngạc nhìn cô ta, bối rối nói, “Tử… Tử Kinh nào? Ta không hiểu cô đang nói gì…”
“Ta nhìn thấy, ta nhìn thấy cô ấy tới tìm ngươi, cùng ngươi ăn cơm.” Mắt cô ta vừa đen vừa to, sâu như hồ nước.
Cô ta nhìn thấy? Cô ta là pháp sư, cô ta có máu của thần tộc!
Có lẽ cô ta thật sự nhìn thấy được nhờ chạm vào hắn. Nhớ tới chuyện này
hắn hoảng sợ lùi lại, nhìn chằm chằm cô ta, tức giận phủ nhận, “Ta không biết cô đang nói cái gì. Cô đừng nói bậy nói bạ!”
Giống như trong bóng đêm nhìn thấy một tia sáng, cô ta chống người ngồi
dậy, bỏ qua sĩ diện cầu xin hắn, “Xin ngươi, thả ta đi. Ta là bạn của Tử Kinh. Van xin ngươi thả ta…”
Cô ta là bạn của Tử Kinh? Không, không thể nào.
Nhưng cô ta là pháp sư, mà Tử Kinh lại ở trong thôn của thầy cúng và pháp sư, các pháp sư đều sẽ đến gặp nàng.
Giây phút ấy, hắn chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, da đầu tê rần.
“Van xin ngươi thả ta đi!” Cô ta đau khổ cầu xin.
Cô ta nói nữa sẽ khiến thủ vệ ngoài cửa chú ý.
Mặc dù không phải yêu quái nào cũng hiểu ngôn ngữ của loài người, nhưng hắn không dám mạo hiểm.
Hắn không thể để yêu quái khác phát hiện ra Tử Kinh, hắn không thể để
cho nữ pháp sư này tiếp tục nói hươu nói vượn. Hắn bỗng nhiên tiến lên,
bịt miệng cô ta.
“Câm miệng! Ta không thể thả cô đi, cô đừng nói lung tung.” Hắn hốt hoảng lại tức giận nói.
Cô ta giận dữ nhìn hắn chằm chằm, nước mắt nóng bỏng chảy xuống mu bàn tay bẩn thỉu của hắn.
“Cô câm miệng lại, có nghe không?” Hắn sợ hãi nhỏ giọng cảnh cáo,
“Cô nói thêm gì nữa sẽ hại chết nàng. Cô là bạn của nàng đúng không?
Cô muốn nàng cũng bị bắt tới đây sao? Cô muốn nàng cũng phải chịu những
tra tấn này sao?”
Trong mắt nữ pháp sư này xuất hiện sự sợ hãi.
Hắn đau khổ thở dốc, nghẹn ngào, “Đúng vậy, nếu bọn chúng bắt được
nàng chắc chắn sẽ không đối xử tốt giống như cô đâu. Bọn chúng sẽ dùng
nàng uy hiếp cô, đe dọa cô, đến khi cô không dám phản kháng nữa!” Hắn
dường như có thể thấy bọn chúng đối xử với Tử Kinh thế nào, tra tấn Tử
Kinh thế nào, chỉ để cho nữ pháp sư này ngoan ngoãn nghe lời.
Nàng sẽ mất đi nụ cười, nàng sẽ hận hắn, hận bạn của nàng, hận tất cả mọi thứ trên đời, nàng sẽ cảm thấy sống không bằng chết.
Hắn biết, hắn biết… Hắn đã thấy quá nhiều, quá nhiều rồi…
Những hình ảnh kia trông rất sống động, rất rõ ràng, giống như đang xảy ra ngay trước mắt.
Giống như bị bỏng, hắn vội hất tay ra, sợ hãi ngã xuống đất.
Hắn muốn chạy trốn, không muốn nhớ lại, lại nghe phía sau truyền đến giọng nói run rẩy của nữ pháp sư kia:
“Ngươi không biết… Bọn chúng đã làm gì với ta đâu…”
Hắn cứng đờ, bước chân hốt hoảng cũng khựng lại.
“Ta biết.” Hắn ngồi co lại trong bóng tối, quay người lại nhìn nữ pháp
sư gầy yếu đến thảm thương dưới ánh mặt trời, khàn khàn nói: “Ta biết
bọn chúng làm gì cô, cô sẽ quen dần thôi.”
Quen? Sẽ quen! Có điên mới quen được với chuyện này!
Cô không tài nào tin nổi vào tai mình lại nghe thấy hắn nói tiếp.
“Ta đã quen đấy thôi.”
Cô không nói được nên lời, kinh sợ nhìn chằm chằm kẻ đang co ro lại trong bóng tối.
“Thức ăn.” Hắn mang hoa quả tới trước mặt cô, “Mau ăn đi. Cô không ăn
cũng sẽ không khiến bọn chúng tha cho cô được đâu mà chỉ càng làm bọn
chúng tức giận hơn, tìm nhiều cách tra tấn cô hơn mà thôi.”
Cô tức giận ném hoa quả đi. Hoa quả lăn xuống bậc thang, một quả còn văng trúng hắn.
Hắn tức giận nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên đi lên, cắn răng nói, “Ăn đi, ăn cô mới có sức.”
“Giết ta…” Cô tức giận nhìn hắn, “Nếu như ngươi không thể thả ta đi vậy hãy sẽ giết…”
Hắn mỉa mai cao giọng nói: “Đã gọi là lời nguyền bất tử thì cô không thể chết được. Ta không thể giết được cô, cô không ăn cũng sẽ không chết,
chỉ có thể vĩnh viễn ở đây kéo dài hơi tàn. Nếu ăn thì ít nhất cô sẽ hồi phục nhanh hơn, sẽ không đau đớn như vậy, ít nhất là trước khi ‘chuyện
đó’ bắt đầu một lần nữa thì cô có thể bò dậy…”
“Sao ngươi biết? Ngươi đã từng bị nhốt ở đây? Ngươi rốt cuộc là ai?”
Cô tức giận lại không hiểu, cố gắng túm lấy hắn, muốn ‘nhìn thấy’ nhiều hơn nữa nhưng hắn lại nhanh chóng lui ra.
“Ta không biết.” Trong bóng tối Hắn âm trầm nhìn cô chằm chằm, “Ta không nhớ.”
“Ta có thể nhìn thấy.” Cô dụ dỗ hắn, “Ta có thể giúp ngươi nhớ lại.”
Nhìn nữ pháp sư tái nhợt gầy yếu này hắn không tiến lên mà còn lùi lại.
“Ta không muốn nhớ lại.” Hắn run rẩy, cao giọng nói: “Có một số chuyện quên đi sẽ tốt hơn.”
Hắn sợ hãi nhìn cô ta, sợ đến mức ngay cả tim cũng run rẩy. Hắn muốn
chạy trốn, bỏ chạy thật xa, không bao giờ quay lại đây nữa. Cô ta khiến
hắn nhớ lại những chuyện hắn không muốn nhớ. Nhưng hắn sợ cô ta sẽ nói
ra chuyện Tử Kinh mang đồ ăn cho hắn, sợ cô ta sẽ nói cô ta biết Tử
Kinh. Cho nên hắn bắt buộc mình đứng nguyên tại chỗ, trong bóng tối,
khàn khàn cầu xin, “Nếu cô còn là người thì xin cô đừng làm liên lụy đến nàng.”
Trên mặt cô ta có tức giận, tuyệt vọng cùng đau đớn vô tận.
“Cút! Ngươi cút ra ngoài cho ta!” Cô ta cầm hoa quả trước mặt ném về phía hắn.
Hắn không bị ném trúng, cô ta vốn đã kiệt sức rồi.
Trước khi hoa quả bay được tới chỗ hắn thì đã rơi xuống bàn đá.
Nhìn nữ pháp sư rơi lệ đầy mặt, hắn biết cô ta sẽ không nói ra, tạm thời không.
Cô ta còn là người, còn có kiêu ngạo, tự ái của cô ta.
Hắn im lặng xoay người, lách qua ánh sáng từ trên đỉnh chiếu xuống, rời khỏi đây.
Cô ta sẽ không nói ra, nhưng chỉ là tạm thời mà thôi.
Bí mật có thể bị tiết lộ bất cứ lúc nào khiến hắn sợ tới mức đau quặn dạ dày, ngũ tạng lục phủ đều như sắp nôn ra hết.
Hắn không thể tới cửa Thương Khung nữa, hắn không thể để cô ta lại nhìn
thấy hắn nữa, có lẽ cô ta sẽ quên mất sự tồn tại của hắn.
Về tới hang động âm u, hắn rúc vào góc, trốn tránh nghĩ.
Đúng vậy, cô ta sẽ quên hắn, hắn còn có thể tự quên chính mình cơ mà.
Chỉ cần hắn không tới nữa, cô ta sẽ quên, sẽ quên tất cả… Hắn không thể
làm gì được cho nữ pháp sư kia, cho nên chỉ có thể nhắm mắt lại, bịt
tai, không để ý. Hắn phải trốn, hắn phải trốn, hắn phải trốn, hắn phải
trốn, hắn phải trốn! Trốn rồi sẽ không liên quan tới hắn nữa, trốn rồi
sẽ không liên quan tới hắn nữa. Chỉ cần trốn qua khoảng thời gian này
cũng được.
Không sao, không sao đâu. Hắn đã trốn được, trốn được là tốt rồi, trốn được là tốt rồi, trốn được là không sao nữa rồi!
Hắn ôm đầu, trong lòng không ngừng tự thuyết phục mình. Nhắm mắt lại, cố gắng ngủ nhưng những ký ức rời rạc không ngừng xuất hiện.
Ác mộng ập đến như cơn lũ.
Hắn không tài nào ngủ say chỉ có thể choàng tỉnh hết lần này tới lần khác, run rẩy ôm đầu co lại trong góc…
Trốn tránh.