Không thấy hắn đâu nữa. Mấy hôm trước, Tử Kinh cho rằng hắn chạy tới nơi khác, nên cô vẫn chưa quá để ý. Khu rừng này rất
lớn, hắn không thể lúc nào cũng đợi cô được, nhưng hắn chưa từng biến
mất lâu như vậy. Từ lần cuối cùng cô gặp hắn đến bây giờ đã nửa tháng,
cho dù cô đã thổi sáo lá cũng không thấy hắn theo tiếng mà đến nữa, thức ăn cô để lại nơi thờ phụng đã sớm bốc mùi chua, bắt đầu thối rữa.
Mười ngày trước, cô cho rằng hắn bị thương, cô tìm hắn khắp rừng, sợ hắn ngã vào chỗ cô không thấy được, đang hấp hối.
Từng ngày trôi qua, cô càng lúc càng sợ.
Cho dù hắn quyết định rời khỏi nơi này, cô cũng không cho rằng hắn sẽ đi mà không từ biệt.
Nhất định hắn đã bị thương nên mới không xuất hiện.
Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày cô đều đi tìm từ lúc mặt trời mọc cho đến hoàng hôn.
Vào thu, gió lạnh thổi tới, lá cây trong rừng dần đổi sắc, màu vàng, màu đỏ phủ khắp núi rừng. Trong gió thu cô thổi sáo lá gọi hắn, cô tìm tất
cả những nơi có thể tìm, lại không thấy bóng dáng hắn đâu. Lẽ nào hắn
không cẩn thận đi ra ngoài bị các thầy cúng phát hiện đả thương? Nhưng
cô không nghe thấy bất kì ai nói về chuyện có yêu quái lảng vảng quanh
đây.
Hay làm hắn bị thương không phải người, mà là yêu quái?
Trời sắp tối rồi.
Nhìn sắc trời tối dần, cô biết mình không thể ở lại chỗ này nữa. Sau khi trời tối, cô không thể ở trong kết giới, dù cô muốn cũng không dám, nếu như cô nán lại quá muộn, các pháp sư khác sẽ lên núi tìm.
Cô không thể quấy rầy bọn họ.
Hắn có thể không ở trong kết giới, cô đã dạy hắn cách ra khỏi rừng, cô
có thể ra ngoài tìm xung quanh kết giới, có khả năng hắn đã ngã xuống
sườn núi.
Cô ra khỏi rừng, quyết định cố gắng tìm thêm một chút.
Khi cô đang men xung quanh kết giới kiểm tra, đột nhiên liếc thấy trong
bụi cây cao vượt đầu người có cái gì đó đang động đậy, cô vội vàng xoay
người lại.
“Dạ…”
Cô vừa gọi hắn vừa chạy tới, bỗng có cái gì đó trong bụi cây đột nhiên nhảy tới trước mặt cô.
Vật đó đen sì, không phải Dạ Ảnh, là một con người. Đàn ông. Hắn tuy
rằng cũng quần áo nhếch nhác, bẩn thỉu, nhưng trên tay cầm một thanh đao sứt mẻ, chân mang đôi giày cỏ rách rưới. Đao hắn gần như chém phải cô,
cô càng thêm hoảng sợ, né tránh ngã xuống đất.
“Con đàn bà kia! Đừng nhúc nhích! Ngươi dám chạy ta sẽ giết ngươi!” Hắn
túm lấy tóc cô, thanh đao kề lên cổ cô, hung ác gầm gừ, trong mắt ánh
lên thần sắc đáng sợ.
Tử Kinh chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải cướp ở ngọn núi này. Ở đây thưa
người, ngoại trừ thầy cúng pháp sư thì hầu như không có ai vào sâu trong núi như vậy. Người ở thôn lân cận càng không dám tùy ý tới gần.
Cô không dám giãy giụa, nhưng không nhịn được hỏi: “Ngươi từ đâu tới?”
“Mẹ nó, ngươi bớt nói lại!” Hắn kéo giật tóc cô, hung ác hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngươi đi một mình sao? Đồng bạn của ngươi đâu?”
Vẻ mặt hắn độc ác nhìn cô như đang nhìn một miếng thịt.
Người đàn ông này làm cô sợ.
Cô mở miệng, nói dối không chớp mắt.
“Ở phía sau, hắn sẽ tới ngay lập tức, ngươi tốt nhất mau rời đi!”
Giây phút đó người đàn ông này hơi luống cuống, nhưng đúng lúc này, phía sau hắn ló ra một người đàn ông khác.
“Cô ta nói dối, ta không thấy ai kẻ!” Người đàn ông đang uy hiếp cô, buông tóc cô ra, dùng sức tát cô một cái. “Tiện nhân!”
Cô bị đánh rách môi, đau đến suýt khóc. Trong lúc choáng váng cô nếm
được vị của máu, ngẩng đầu nhìn người đàn ông còn lại bề ngoài cũng
nhếch nhác giống như tên kia. Bọn họ mặc quần áo giống nhau, cầm đao có
hình dáng cũng giống nhau.
Hắn thấy giỏ trúc trên lưng cô lăn ra cơm nắm, lập tức ngồi xổm xuống,
cầm cơm nắm nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Ngươi nhanh lên, lát nữa
đến lượt ta vui vẻ một chút, đừng lề mề, không chừng người trong thôn sẽ đến tìm cô ta.”
Trong nháy mắt, cô hiểu ra, bọn là là lính đào ngũ trong trận chiến.
Bọn chúng muốn cường bạo cô!
Người đàn ông giữ cô nghe vậy thì ném đao xuống, một tay nắm cổ cô, một tay linh hoạt xốc váy cô lên.
“Không được! Thả ta ra!”
Cô ra sức vùng vẫy, sợ hãi dùng tay đẩy gã kia ra, lại không đẩy được, chỉ làm hắn càng ghìm chặt cổ cô.
Cô không tài nào thở được, cũng không thể phát ra tiếng, cô gắng sức
đánh đá người đàn ông kia, nhưng tất cả giãy giụa đều vô dụng với hắn
hắn. A mã và các thầy cúng dạy cô cách đối phó với yêu quái, lại không
dạy cô làm thế nào để đối phó với con người. Hắn đè chân đang đá lung
tung của cô, hơi thở ồ ồ phả lên mặt cô. Cô cào mặt hắn, đổi lại là
tiếng chửi mắng liên tục và những cú đánh như mưa. Trong lúc hỗn loạn,
cô đá gã một phát, tên đào binh kêu một tiếng đau đớn, cầm đao, đâm vào
bụng cô.
Đau đớn gần như cướp mất toàn bộ ý thức của cô.
Cô sợ hãi nhìn tất cả trước mắt, rừng cây tối tăm, khuôn mặt méo mó hung ác, đều bị hoàng hôn nhuộm lên màu sắc kì dị quái đản.
Đau đớn không thở nổi khiến bóng tối dần dần bao phủ đôi mắt cô.
Lúc này, lần đầu cô nhận ra rằng cô sẽ chết ở chỗ này, hơn nữa dù cô chết, bọn chúng vẫn sẽ cường bạo cô.
Thật buồn cười là không phải vì yêu quái, mà là vì con người.
Cô bị chọn làm người trông coi yêu quái, để con người có thể an cư lạc
nghiệp, mà lúc này cô lại phải chết trong tay của con người?
Đây là kiểu cuộc sống quái quỷ gì vậy?
Bóng tối cướp đi tia sáng cuối cùng,
Cô cảm nhận được nước mắt nóng bỏng trong khóe mắt, khoảnh khắc mất đi ý thức, trong đầu hiện lên khuôn mặt ngẩn ngơ, há miệng, nhìn trời xanh
mây trắng.
Dạ Ảnh…
Trong bóng tối hắn đột nhiên mở mắt. Nỗi bất an mơ hồ bao phủ lấy hắn.
Lúc đầu, hắn tưởng là bởi vì nữ pháp sư kia. Nhưng trăng tròn đã qua,
đám yêu quái đã giải tán, hắn không nghe thấy tiếng tranh giành thức ăn
kinh khủng ấy nữa.
Trước kia hắn không hề để ý, nhưng cô ta nhắc hắn nhớ lại quá khứ đau
khổ kia, dù chỉ có một chút nhưng lại hầu như chiếm toàn bộ tâm trí của
hắn.
Ban đầu, hắn tưởng hắn sẽ lại điên mất.
Nhưng hắn nhớ Tử Kinh, Tử Kinh ấm áp.
Hắn để mình nhớ lại nụ cười của cô, nhớ lại giọng hát của cô.
Tử Kinh.
Hắn hơi hoảng sợ, bò dậy trong góc phòng.
Tử Kinh.
Hắn muốn gặp cô, muốn đi tìm cô, cô sẽ an ủi hắn, sẽ hát cho hắn nghe.
Khát vọng được gặp cô vượt qua cả nỗi sợ bị chủ nhân phát hiện, vượt qua nỗi sợ lại bị gọi đến cửa Thương Khung.
Hắn run rẩy bò ra khỏi góc tối, chạy khỏi sơn động. Sắc trời đã tối,
nhưng vẫn còn chút ánh sáng mặt trời. Hộp nhỏ trên bàn đá chứng tỏ cô đã tới rồi đi. Hắn mặc áo tơi và bao tay, trong lòng vẫn cứ bất an. Trời
còn chưa tối hẳn, có thể cô còn đang ở gần đây.
Gió đang gào khóc.
Gió mạnh rung động núi rừng, lá cây không chịu nổi cuồng phong, bị xé
lìa khỏi cành, bay lên trời, đàn chim giật mình bay tán loạn.
Bỗng dưng, xa xa truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Là Tử Kinh.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới, hắn biết là cô, gió mang đến tiếng hét của cô.
Cô đã xảy ra chuyện, cô rất sợ.
Hắn không chút suy nghĩ, xông ra khỏi cửa hang, lòng nóng như lửa đốt dựa theo phương hướng cô từng dạy hắn, chạy ra khỏi rừng.
Bóng tối bao phủ trước mắt.
Trong lúc sợ hãi, cô nghe được từ phương xa truyền đến tiếng gì đó tựa
như tiếng dã thú phẫn nộ gầm thét. Gần như ngay lập tức, tiếng gầm đã
tới bên tai. Rầm một tiếng, bàn tay to lớn kiềm chế cô buông lỏng, theo
đó là tiếng hét thảm thiết. Cô ho khan, vội hít một hơi lớn. Trong miệng có vị máu tươi, tầm nhìn vẫn tối đen như trước, cảm giác đè nặng trên
người đã biến mất, chỉ có tiếng kêu gào tức giận kinh hoàng.
“Mẹ nó! Không phải mày nói không có ai à!”
“Giết hắn! Mau giết hắn!”
Cô nghe thấy tiếng thét của hai tên đào binh, còn có tiếng nức nở nghẹn ngào của một người.
“Tử Kinh, Tử Kinh… “