Edit: Sahara
Do không kịp phòng bị, nên Vân Lạc Phong bị đẩy lùi về sau hai bước, cô khẽ nâng tầm mắt lên, đôi con ngươi đen nhánh đặt tầm nhìn lên người thiếu niên vừa đẩy mình.
Diện mạo người này khá anh tuấn, ngũ quan tú khí* (*tốt). Khi hắn nhìn thấy Vân Lạc Phong đang nhìn về phía mình, sắc mặt hơi đỏ lên, có chút xấu hổ mà nói: “Cô đừng dùng ánh mắt đó mà nhìn ta, rõ ràng là do cô sai trước. Chúng ta nhiều người như vậy đều đứng xếp hàng ở đây, chỉ có một mình cô là muốn chen ngang thôi.”
Tức thì, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vân Lạc Phong, trong mắt họ đều mang theo một tia trách móc.
“Tiểu cô nương, vậy là cô không đúng rồi! Đang êm đẹp sao cô có thể chen ngang như vậy được chứ?”
“Đúng vậy, chúng ta vì muốn gia nhập Y Tháp mà đã xếp hàng ở đây cả một buổi chiều rồi, cô đến sau sao lại chen ngang hàng như vậy?”
Từng người từng người đều ngang ngược chỉ trích khiến cho Tiểu Mạch nghẹn một bụng lửa giận, hắn hung tợn trừng mắt nhìn mấy người vừa lên tiếng chỉ trích Vân Lạc Phong. Tuy nhiên, lúc Tiểu Mạch vừa mở miệng định nói thì một bàn tay đã duỗi tới trước mặt hắn, ngăn hắn lại.
Vân Lạc Phong thản nhiên mỉm cười, đôi mắt đen láy đầy tà khí nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mặt, rồi thì giọng nói mang theo một chút lười biếng chậm rãi vang lên trong ánh nắng hoàng hôn.
“Tên của ngươi?”
Thiếu niên hơi ngẩn ra, đáp: “Mộ sở!”
“Mộ sở?” ý cười nơi đáy mắt Vân Lạc Phong càng đậm: “Nay Tần mai Sở, Mộ Sở?”
(**nay Tần mai Sở: Tần, Sở là hai nước trong thời xuân thu chiến quốc của TQ. Nghĩa của câu này là chỉ những người đứng núi này trông núi nọ, một dạ hai lòng. Ở đây Vân Lạc Phong đang châm biếm chữ Sở trong tên của Mộ Sở là chữ Sở của nước Sở, còn chữ Mộ nghĩa là ái mộ, yêu mến, cho nên Mộ Sở chính là người đứng núi này trông núi nọ.)
Gương mặt của Mộ Sở lại lần nữa đỏ lên, đáy mắt ngập tràn sự giận dữ: “Chữ Mộ của ta là tư mộ mộ, chứ không phải là cái gì mà nay Tần mai Sở!”
Đúng vào lúc này, Thanh Mộc từ trong Y Tháp đột ngột đi ra, ông nhìn thấy Vân Lạc Phong đang bị một đám người đông đúc vây quanh, thì hơi sửng sốt một chút, rồi lập tức nhanh chân đi về phía cô.
“Vân cô nương, cô trở về rồi?”
Vân cô nương?
Bất luận là Mộ Sở, hay là những người còn lại, đều bị một tiếng xưng hô này của Thanh Mộc làm cho ngây người.
Ban đầu, mọi người còn tưởng Vân Lạc Phong cũng là người đến đây báo danh giống như bọn họ, lại không ngờ, nữ tử này vốn dĩ là người của Y Tháp.
“Ừm!” Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, sau đó cô vươn tay chỉ về phía Mộ Sở, cười tà khí mà nói: “Thanh Mộc đại sư, đem tên gia hỏa này tới phòng của ta gặp ta!”
Đối với Thanh Mộc, trước sau Vân Lạc Phong vẫn giữ nguyên xưng hô tôn kính như lúc ban đầu, cho nên cô mới gọi ông một tiếng là đại sư.
Thế nhưng, chính bởi vì một câu xưng hô này, mà đã đánh tan lòng nghi ngờ về thân phận của Vân Lạc Phong trong lòng tất cả mọi người ở đây.
Tuy rằng bọn họ từng nghe nói tháp chủ Y Tháp là một nữ tử còn rất trẻ, nhưng chắc không có khả năng là vị tiểu cô nương trước mặt này được, bởi vì nếu như tiểu cô nương này là tháp chủ, thì sẽ không gọi Thanh Mộc là đại sư.
Mộ Sở nhìn Vân Lạc Phong bỏ đi, hai bàn tay buông lỏng ở bên hông bỗng nắm chặt lại, trong mắt xuất hiện một tia giãy giụa.
Bảo hắn đi vào phòng cô ta gặp cô ta?
Cô nương này lớn lên xinh đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành như vậy, thế mà lại là một đại háo sắc, nhưng.... Hiện tại hắn lại không còn sự lựa chọn nào khác....
Vì đạt được mục đích khi tới nơi này, hắn đành phải hy sinh một chút sắc tướng của mình thôi...
Nghĩ vậy, Mộ Sở hít một hơi thật sâu, rồi mới chậm rãi đi theo Thanh Mộc vào bên trong Y Tháp.
Những người khác thì bày ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ mà nhìn Mộ Sở rời đi.
Dù bọn họ không biết tiểu cô nương vừa rồi là ai, nhưng có thể chắc chắn tiểu cô nương kia là một người có địa vị trong Y Tháp, nếu may mắn có được sự ưu ái của cô ta, vậy thì địa vị của bọn họ cũng tựa như nước lên thì thuyền lên.
Xem ra, làm một nam nhân trẻ tuổi thật là tốt, có thể nhờ vào vẻ ngoài mà một bước lên mây, đâu có giống như bọn họ vậy, chỉ có thể liều sống liều chết dốc sức mà làm.
_____
Y Tháp.
Mộ Sở lẳng lặng đi theo phía sau Thanh Mộc, hồi lâu sau, cuối cùng hắn cũng không thể đè nén được sự tò mò trong lòng mà lên tiếng hỏi: “Thanh Mộc đại sư, người muốn đưa ta đến chỗ nào vậy?”
Thanh Mộc quay đầu lại nhìn Mộ Sở, đáp: “Vân cô nương đã nói, đem ngươi đến phòng của cô ấy gặp cô ấy, cho nên, ta tất nhiên là đang đưa ngươi đến phòng của Vân cô nương.”