Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1064: Chương 1064: Chen ngang? (2)




Edit: Sahara

“Nhưng....” Mộ Sở nhìn cầu thang uốn lượn trước mắt: “Đây đã là tầng thứ tám rồi, nếu tiếp tục đi lên nữa, thì chính là nơi ở của tháp chủ.”

Mỗi một tầng của Y Tháp, đều đại diện cho một thân phận.

Tỷ như tầng thứ tám này, đây là nơi ở của các trưởng lão.

Nếu còn tiếp tục đi lên, hiển nhiên chính là nơi ở của tháp chủ!

Điều này làm cho trong lòng Mộ Sở không thể không dấy lên nghi ngờ. Chẳng lẽ nữ tử kia có quan hệ gì đó với tháp chủ?

Thanh Mộc cười lạnh một tiếng: “Ngươi không cần phải hỏi nhiều làm gì! Cứ đi theo ta là được!”

Dứt lời, Thanh Mộc liền xoay người, tiếp tục đi lên cầu thang.

Thấy vậy, Mộ Sở cũng không dám nói nhiều nữa, cất bước theo sát phía sau Thanh Mộc...

Tầng thứ chín.

Sau khi đi đến trước cửa một căn phòng, Thanh Mộc mới dừng lại bước chân của mình. Ông quay lại nhìn Mộ Sở: “Vân cô nương đang ở trong chờ ngươi, ngươi đi vào gặp cô ấy đi!”

Sắc mặt Mộ Sở cứng đờ, gắt gao siết chặt hai tay, hắn ta căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngay cả hít thở cũng thấy có chút khó khăn.

Tựa hồ là đã hạ quyết tâm, tay hắn chậm rãi đặt lên cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra.

Hắn đoán, ở trong phòng lúc này, Vân Lạc Phong hẳn là đang nằm nửa người trên giường, lụa mỏng rũ xuống che đi thân thể ngọc ngà ẩn ẩn hiện hiện, bắt đầu thi triển thuật câu hồn đối với hắn.

Mà điều hắn cần làm, chính là phải chuẩn bị tốt tâm lý hy sinh bản thân.

Thế nhưng.....

Cho đến khi Mộ Sở nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng, thì hắn lại bất ngờ sững sờ, ngây ngốc mà đứng ở cửa.

Trong phòng, đang lưu động một cổ hơi thở tùy ý.

Thân mình thiếu nữ lười biếng nằm tựa người trên ghế quý phi, một thân tà khí cứ thế mà biểu lộ ra bên ngoài một cách tự nhiên, bạch y kia trắng hơn cả tuyết, tùy ý mà khí phách vô song, hai tay ngọc đang chéo nhau đặt trên đùi, một đôi mắt đen láy như cười như không đang nhìn Mộ Sở ngây ngốc đứng ở cửa.

Mộ Sở cắn chặt răng, cưỡng ép bản thân thu lại tâm tư trong lòng, cất bước đi vào phòng.

Rầm!

Đột nhiên, Thanh Mộc đem cửa phòng đóng lại, cũng đồng thời làm cho Mộ Sở thất kinh mà kêu lên một tiếng, mồ hôi lạnh chảy xuống, thần sắc của hắn càng thêm xấu hổ, cảm giác bất an khiến hắn không tự chủ được mà tự bấu véo góc áo của mình.

“Ta biết mục đích của cô khi tìm ta tới đây!”

Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng cao một bên mày: “Ồ, vậy ngươi nói thử xem, mục đích ta tìm ngươi tới đây là gì?”

Sắc mặt Mộ Sở có chút khó coi: “Nếu ta đoán không lầm, địa vị của cô trong Y Tháp hẳn là rất cao, thậm chí là còn có quan hệ rất tốt với tháp chủ, chỉ cần cô chịu giúp ta gia nhập vào Y Tháp, cô bảo ta làm gì ta cũng đều đồng ý!”

Vân Lạc Phong hơi nheo nheo hai mắt.

Đột nhiên, cô bật cười.

Nụ cười kia, trăm hoa cũng thẹn không bằng.

Ngay lúc đáy mắt Mộ Sở chợt thoáng qua một tia kinh diễm, thì Vân Lạc Phong chợt nâng tay trái lên....

Vút....

Vô số mạn đằng đột nhiên mọc lên từ mặt đất trong phòng, chỉ chớp mắt thì đã trói chặt lại cả người của Mộ Sở.

Sắc mặt Mộ Sở càng thêm trắng bệch, hắn đã chuẩn bị tốt cho việc hiến thân, nhưng lại không ngờ nữ tử này lại là một người biến thái như vậy.

Vân Lạc Phong chậm rãi tiến gần về phía Mộ Sở, cho đến khi tới trước mặt hắn rồi thì Vân Lạc Phong mới dừng lại, đôi con ngươi đầy tà khí quét mắt nhìn Mộ Sở từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới ngược lên trên, xong liền cười khẽ một tiếng: “Dáng người của ngươi khô quắt queo như que củi, chỉ một múi cơ bụng cũng chẳng có, lại còn thiếu dinh dưỡng đến trầm trọng, diện mạo thì hết sức bình thường, quăng vào trong đám đông là không còn cách nào tìm được ngươi, ngươi nói xem, ta vì cái gì mà lại có hứng thú với thân thể của ngươi?”

Sắc mặt Mộ Sở lúc này cứng đờ như hóa đá, bề ngoài của hắn tuy không phải là đứng nhất nhì đại lục này, nhưng cũng đã cực kỳ anh tuấn rồi, thế mà tới miệng của nữ tử này lại trở thành hết sức bình thường.

Chuyện này cũng không thể trách Vân Lạc Phong, đối với một người đã quen nhìn ngắm khuôn mặt yêu nghiệt của Vân Tiêu như Vân Lạc Phong mà nói, thì bất cứ nam nhân nào rơi vào mắt cô cũng đều trở thành bình thường vô cùng.

“Ngoài ra.... “ Vân Lạc Phong lại quét mắt nhìn trên dưới Mộ Sở một lần nữa: “Vừa nhìn sơ thì cũng đã biết thân thể này của ngươi ở phương diện phòng the có khuyết tật, ta còn chưa muốn tự mình tìm mất mặt là lựa chọn một nam nhân như ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.