Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1045: Chương 1045: Dời Tụ Linh Trận




Edit: Sahara

“Nơi này chẳng phải là địa phương bí mật gì, chắc có lẽ đã có người nào tới đây, không cẩn thận mà khởi động cái trận pháp này. Điều mà ta lo lắng chính là, nếu như để Cửu Dực Thiên Long hấp thụ đủ linh khí, rất có thể sẽ làm cho nó lập tức tỉnh lại.”

Đây mới chính là chỗ khiến Vân Lạc Phong lo lắng nhất.

Nói đến cùng thì Vô Tận Thành này là địa bàn của cô, cô không thể để Cửu Dực Thiên Long gây họa cho Vô Tận Thành được.

“Chủ nhân, người có biện pháp nào phá Tụ Linh Trận này không?”

“Phá nó?” Vân Lạc Phong cong môi cười nhạt: “Tại sao ta phải phá cái Tụ Linh Trận này? Ta nhớ rõ, trong quyển sách mà Tuyệt Thiên cho ta có viết, có một phương pháp có thể đảo ngược lại Tụ Linh Trận này. Trận pháp này là hút đi linh khí từ trên mặt đất xuống đây để cung cấp cho Cửu Dực Thiên Long hấp thu, sau khi đảo ngược lại thì nó sẽ hút lấy linh khí phát ra từ trên người Cửu Dực Thiên Long, truyền tống lại bên trên mặt đất.”

Vân Lạc Phong dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Như vậy, chẳng những có thể khiến cho người trong Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn tu luyện được nhanh hơn, mà còn thuận tiện cho việc sau này ta đánh bại Cửu Dực Thiên Long.”

Nếu có thể làm cho linh khí trong người của Cửu Dực Thiên Long bị hút ngược trở ra, thì thực lực của nó cũng sẽ bị giảm xuống, đến lúc đó, khi Vân Lạc Phong cô chiến đấu cùng với nó, phần thắng cũng được tăng lên nhiều hơn.

Hai mắt của Tiểu Mạch sáng lên: “Tốt quá! Vậy chúng ta cứ làm như thế đi!”

Cái trận pháp này, vốn dĩ đã rất kiên cố, đặc biệt là ký tự viết trên trận pháp, còn là dùng ngôn ngữ của mấy vạn năm trước.

Cho nên, chờ đến khi Vân Lạc Phong tìm được trung tâm của Tụ Linh Trận, rồi lại đảo ngược lại, thì cũng mất hết nửa tháng thời gian!

Vân Lạc Phong ở lại hang động nửa tháng, nghiễm nhiên hoàn toàn không hề hay biết những chuyện đã xảy ra bên ngoài.

______

Tây thành.

Một tòa Y Tháp cao lớn sừng sững tọa lạc bên trên một mảnh đất rộng lớn, hình thành nên một kiến trúc khá kỳ công.

Mà lúc này, ở trong Y Tháp, Diệp Linh đang lạnh mắt nhìn một đám đông thổ phỉ ở trước mặt, khuôn mặt vô cảm mà nói: “Nếu như các ngươi đến không phải là vì muốn gia nhập Y Tháp, thì lập tức cút hết ra ngoài cho ta!”

Dẫn đầu đám thổ phỉ ở đối diện, là một nam tử tục tằn, hắn gác đại đao trên vai mình, đi tới trước mặt Diệp Linh rồi cười lạnh một tiếng: “Tiểu tử, ngươi ít nói lời vô nghĩa một chút cho ta! Tây thành này là địa bàn do ta quản lý, nếu ngươi muốn ở chỗ này thành lập Y Tháp gì gì đó, thì phải nộp phí cho ta! Một trăm vạn lượng, một đồng cũng không thể thiếu, nếu không giao ngân lượng, thì lập tức cút xéo cho ta!”

Tây thành không giống như ba khu vực còn lại, nơi này rồng rắn hỗn tạp, thổ phỉ hoành hành ngang dọc khắp nơi.

Trong cảm nhận của đám thổ phỉ này, nếu như đám người Diệp Linh là những kẻ có quyền thế, thì sẽ không chọn một nơi như Tây thành này mà dừng chân, một khi đã tới Tây thành, thì đều là những kẻ vô năng.

“CÚT!”

Môi mỏng của Diệp Linh khẽ hé, lạnh lùng phun ra một chữ.

Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong quân đoàn đang có mặt cũng đồng loạt rút hết vũ khí ra, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía trước.

Vốn dĩ Y Tháp là do Thanh Mộc và Cát Dương đồng thời cùng quản lý, mọi người trong quân đoàn thì nghe theo mệnh lệnh của Vân Lạc Phong lưu lại mảnh đất ở Nam Thành mà thực hiện việc huấn luyện. Tuy nhiên, vào sáng sớm ngày hôm nay, sau khi Thanh Mộc và Cát Dương đều lên đường đến thành lân cận làm việc, thì đám thổ phỉ này liền tới đây gây sự.

Một số người ở Tây thành nhìn thấy tình thế không ổn, liền chạy đến Nam thành thông báo cho đám người Diệp Linh biết mà quay về.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn không có lưu lại đó chờ Vân Lạc Phong trở lên.

“Ha? Ngươi lại dám bảo gia gia ta cút? Trong cái Tây thành này, con chưa có người nào dám mở miệng nói chuyện với đại gia ta như vậy! Người đâu! Đánh cho ta! Lôi hết tất cả đám người trong Y Tháp này ra đánh hết cho ta, để ta xem thử bọn chúng còn có thể cứng đầu cứng cổ đến khi nào?”

Nam tử tục tằn gân cổ lên quát, quét ánh mắt hung ác về phía đám người Diệp Linh, sau đó thì cười lạnh liên tục.

“Chúng huynh đệ tỷ muội, tiểu thư không ở nơi này, chúng ta cần phải bảo vệ Y Tháp cho tốt! Lên! Cùng liều mạng với đám người này!” Chung Linh Nhi rút kiếm ra, nhanh chóng lao thẳng vào đám thổ phỉ đối diện, kiếm quang lóe lên, lập tức lưu lại một dấu vết đỏ tươi trên cánh tay một tên thổ phỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.