Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 896: Chương 896: Hãm hại (5)




Edit: Sahara

Lúc này, thần sắc Thục Phi đã hòa hoãn lại đôi chút, bà ta liền nương theo lời của Giang Mộng Dao mà nói: “Ta là đang lo lắng cho hoàng hậu, hoàng hậu thật đúng là một nữ nhân số khổ! Đầu tiên là không thể mang thai, bây giờ ngay cả mạng sống cũng khó mà giữ được! Nếu có thể, mẫu phi tình nguyện thay hoàng hậu chịu đựng hết tất cả những chuyện này!”

Thục Phi rút ra một chiếc khăn tay, lau đi nước mắt nơi khóe mắt của mình.

Nước mắt của Thục Phi là thật, chẳng qua bà ta không phải khóc vì hoàng hậu, mà là do bị nam nhân vừa rồi dọa cho sợ hãi...

Giang Mộng Dao nghe vậy lại thở dài một hơi thật mạnh: “Mẫu phi, dù người có vì hoàng hậu mà nhọc lòng thế nào đi nữa, thì phụ hoàng cũng sẽ không cảm kích người đâu, người hà tất gì phải như vậy chứ? Người đừng quên, nắm đó, hoàng hậu vì chuyện phụ hoàng nạp phi, thương tâm quá độ mà sinh bệnh, từ đó về sau phụ hoàng cũng ít lui tới tẩm cung của người! Như vậy mà người còn muốn lo lắng cho hoàng hậu sao?”

Thục Phi cười khổ một tiếng: “Cho dù năm đó hoàng hậu giả bệnh để làm cho bệ hạ đau lòng và áy náy với hoàng hậu, nhưng người dù sao cũng là nữ nhân mà bệ hạ yêu nhất, Mộng Dao, coi như mẫu phi cầu xin con, con nhất định phải chữa khỏi bệnh cho hoàng hậu!”

Năm đó, hoàng hậu vì âu sầu mà tích tụ thành bệnh, nhưng tới trong miệng của Thục Phi thì lại thành hoàng hậu giả bệnh.

Giang Mộng Dao lại không có cảm thấy có chỗ nào không đúng, nếu mẫu phi đã nói hoàng hậu giả bệnh, vậy lúc ấy nhất định là hoàng hậu đã giả bệnh, mẫu phi của mình là người dịu dàng lương thiện như thế, không có khả năng lại vu oan cho hoàng hậu...

“Mẫu phi, con sẽ tận lực!”

Thần sắc của Giang Mộng Dao rất là bất đắc dĩ, mẫu phi nhà mình chính là quá lương thiện, đối với tình địch mà cũng như vậy, thử hỏi trên đời này còn có ai có thể so sánh được với mẫu phi nữa chứ?

“Đúng rồi.... “ con ngươi của Thục Phi khẽ đảo vài cái: “Trước đó ta có nghe nói, con dâu của Diệp gia Vân Lạc Phong cũng là một y sư, còn thốt ra lời cuồng ngôn là có thể chữa khỏi cho hoàng hậu, nếu không chữa được thì sẽ lấy cái chết để tạ tội!”

“Mẫu phi, chuyện này là thật sao?” ánh mắt của Giang Mộng Dao chợt lạnh lùng: “Vân Lạc Phong kia thật sự kiêu ngạo như vậy?”

Thục Phi gật gật đầu: “Chuyện này là do ta chính tai nghe được từ các trưởng lão của Diệp gia! Mộng Dao, ta nghe nói, khoảng thời gian trước con và Vân Lạc Phong kia có mâu thuẫn với nhau?”

Giang Mộng Dao cười lạnh một tiếng: “Mẫu phi, ở trong Thiên Vân Quốc này, y thuật của con chính là đứng nhất trong tất cả những người cùng trang lứa, ngay cả con cũng không thể trị khỏi cho hoàng hậu, chỉ bằng vào y thuật của Vân Lạc Phong kia thì làm sao có thể chữa khỏi được cho hoàng hậu chứ?”

Hơn hai mươi năm qua, Giang Mộng Dao từng tham gia vô số lần tỷ thí y thuật, lại chưa từng có người nào chiến thắng được cô ta, khó trách cô ta lại tự tin, kiêu ngạo đến như vậy!

Thục Phi há miệng muốn nói gì đó, thì đột nhiên Giang Mộng Dao lại xoay người đi thẳng ra cửa cung.

“Bây giờ con lập tức đến đó xem dáng vẻ thất bại của Vân Lạc Phong là như thế nào?”

Giang Mộng Dao không có nghĩ là sẽ ngăn cản Vân Lạc Phong.

Suy cho cùng thì Giang Mộng Dao không hề thích hoàng hậu. Nếu không phải vì mẫu phi, cô ta thật sự là không muốn cứu hoàng hậu. Nếu quá trình trị liệu của Vân Lạc Phong xảy ra sơ xuất gì, làm cho hoàng hậu bỏ mình, thì chắc chắn đây là kết cục không thể tốt hơn được nữa!

Nhìn theo phương hướng Giang Mộng Dao rời đi, khóe môi Thục Phi gợi lên một nụ cười âm hiểm.

Đúng lúc này, cửa mật thất lại lần nữa mở ra, nam nhân lúc nãy vừa rời đi đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng Thục Phi.

“Ngài... Ngài sao lại....” thân mình Thục Phi run lên, cả người đều phát lạnh.

Nam nhân lạnh lùng cười: “Vừa rồi ta đã có nói, ta giúp ngươi giải quyết phiền toái, ngươi cũng phải báo đáp lại ta, hiện tại, cứ dùng thân thể của ngươi để hồi báo cho ta đi....”

_____

Hoàng cung.

Trong ngự thư phòng, không khí nghiêm túc mà lãnh lệ, thần sắc trên mặt hoàng đế lạnh lùng, quét mắt nhìn đám người bên dưới, trầm giọng nói: “Trưởng lão Diệp gia, các ngươi nói Vân Lạc Phong có thể chữa khỏi bệnh cho hoàng hậu, có thật không?”

Không đợi trưởng lão Diệp gia trả lời, Diệp Cảnh Huyền ở một bên đã ngắt lời lên tiếng trước: “Bệ hạ, thần có thể đảm bảo, chuyện này tuyệt đối là sự thật! Vân Lạc Phong đã chính miệng nói những lời này trước mặt thần, lúc đó còn có mặt của những trưởng lão khác trong Diệp gia, thần làm sao dám lừa gạt bệ hạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.